Sau một ngày thời gian, vốn có Thiên lực tự hồi phục, thân thể nàng thương thế đã tốt hơn nhiều. Nhưng vết thương lòng thì làm sao dễ dàng khôi phục như vậy được? Suy đi nghĩ lại suốt một ngày, lý trí nàng rốt cuộc từ từ chiến thắng sự xúc động, lúc này mới quyết định tìm đến Chu Duy Thanh .
"Chu Tiểu Bàn." Một lần nữa kéo màn cửa, Thượng Quan Băng Nhi xoay người đối mặt với Chu Duy Thanh.
"Ân." Chu Duy Thanh nghe nàng gọi mình, vội vàng đáp, bộ dạng biết vâng lời kia lọt vào trong mắt Thượng Quan Băng Nhi nhìn thế nào cũng muốn đánh cho hắn một trận.
Hít sâu vào thêm lần nữa, Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, tối hôm qua cái gì cũng không có xảy ra. Nếu để cho ta nghe được bất kỳ tin đồn phong thanh gì, ngươi tự biết hậu quả."
"Hả?" Chu Duy Thanh trợn to mắt nhìn Thượng Quan Băng Nhi, lúc này hắn bên ngoài mặc dù trưng ra bộ dạng hàng phục, nhưng nhưng trong lòng thì hết sức đắc ý, hắn biết, Thượng Quan Băng Nhi bây giờ vô luận như thế nào cũng sẽ không giết hắn. Lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng thật là đẹp, lại nghĩ tới tối hôm qua bộ dáng mỹ nữ này ở trong ngực mình uốn éo rên rỉ, tâm của hắn nóng hết cả lên.
"Ta nói ngươi đã nghe rõ chưa?" Thượng Quan Băng Nhi gắt giọng.
"Nghe, nghe rõ ràng. Nhưng mà, Doanh trưởng, ta, ta. . ." Chu Duy Thanh trên mặt làm ra bộ dáng khó khăn.
"Ta cái gì mà ta ? Ấp a ấp úng làm cái gì? Có lời cứ nói." Thượng Quan Băng Nhi tức giận tiến lên một bước, không nhịn được đá cho hắn một cước.
Chu Duy Thanh lắc đầu nguầy nguậy, "Ta không dám nói, ta sợ ngươi đánh ta."
"Nói. Ta không đánh ngươi." Ai cũng có bệnh tò mò, Thượng Quan Băng Nhi dù sao cũng mới mười lăm tuổi, mặc dù bị hắn chọc tức đến không chịu được, nhưng nàng cũng rất muốn biết Chu Duy Thanh muốn nói cái gì.
Chu Duy Thanh len lén nhìn nàng một cái, thấp giọng hỏi: "Thật sự không đánh ta?"
"Ngươi nói hay là không?" Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt run lên.
"Ta nói còn không được sao?" Chu Duy Thanh nhìn thế nào cũng là vẻ mặt ủy khuất, giống như là tối hôm qua bị làm tế phẩm chính là hắn vậy: "Doanh trưởng, đó thực sự là lần đầu tiên của ta, chuyện tối ngày hôm qua, ta sợ rằng sẽ không quên được! Mặc dù ngươi không chịu chịu trách nhiệm đối với ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng mà, ta cũng khó tránh khỏi sẽ nhớ đến ngươi, Doanh trưởng, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ. Lời ta nói là sự thật. A! Giết người." ( đang dịch té ghế .. Biên : Chịu với thằng vô sỉ này. )
Lời đầu tiên Chu Duy Thanh vừa thốt ra, Thượng Quan Băng Nhi đã ý thức được điều hắn nói sẽ không có cái gì tốt đẹp, quả nhiên, càng nghe càng giận, nghe đến đoạn sau, nàng đã giận đến nỗi gương mặt kiều diễm một bên biến xanh, một bên biến trắng , thân hình chợt lóe, đã đến bên cạnh Chu Duy Thanh, bắt lấy chỗ bên hông dày thịt, dùng sức ngắt một trăm tám mươi độ, nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết vang lên.
Thượng Quan Băng Nhi luống cuống vung tay, bịt kín miệng của Chu Duy Thanh lại, nàng cũng không muốn để cho thuộc hạ của mình biết, đã trễ thế này rồi mà mình lại ở trong trướng bồng của người này.
"Còn dám nói bậy bạ, ta sẽ thiến ngươi trước." Thượng Quan Băng Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ, hung ác nói.
Chu Duy Thanh trong nháy mắt liền im bặt, hai tay liền cẩn thận bảo vệ hạ thân, nhìn Thượng Quan Băng Nhi, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn đã thực sự sợ hãi !
"Ngươi ngồi xuống cho ta." Thượng Quan Băng Nhi cảm thấy rất may mắn, hôm nay nàng không mang bội kiếm tới đây, nếu không nàng thật không dám bảo đảm có thể hay không kết thúc luôn tính mạng của tên Chu Tiểu Bàn này.
Chu Duy Thanh ngồi xuống giường, lần này hắn thật sự đàng hoàng, mặc dù hắn rất thích nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Băng Nhi sau khi tức giận, nhưng hắn cũng biết không thể quá mức độ, dù sao sau này còn rất nhiều thời gian. Chỉ sợ đây đúng là niềm vui thú lớn nhất trong tương lai làm lính của hắn.
"Chu Tiểu Bàn, ta hỏi ngươi. Ngươi đối với Thiên châu sư hiểu biết bao nhiêu?" Thượng Quan Băng Nhi khoanh chân ngồi xuống phía bên kia giường, cùng Chu Duy Thanh vẫn duy trì khoảng cách chừng hơn một thước.
"Ách. . . , trên cơ bản là những gì ngươi nói cho ta ngày hôm qua." Chu Duy Thanh không chút do dự hồi đáp.
Ba một tiếng, một quyển sách da trâu đã đập vào trên người hắn, Chu Duy Thanh luống cuống tay chân bắt lấy nhìn kĩ, đúng là bảo bối bí kíp Bất Tử Thần Công của hắn.
"Nói đi, tối ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc ban ngày ta còn từ trên người của ngươi không cảm giác được nửa phần Thiên lực, tại sao buổi tối ngươi lại có thể giác tỉnh Thiên châu, hơn nữa còn là Thiên châu nhiều thuộc tính như vậy. Đừng nói với ta là nhờ luyện thứ Bất Tử Thần Công này mà ra. Đồ chơi này mặc dù không thể nói không có khả năng thành công, nhưng tu luyện nó cùng với tự sát không có gì khác nhau. Mà chỉ bằng vật này, cho dù ngươi vận khí tốt hơn nữa, cũng không thể từ không có chút Thiên lực nào bay vọt lên đến Thiên lực tầng thứ tư đạt được cảnh giới giác tỉnh Thiên châu."
Chu Duy Thanh nói: "Việc này có thể cùng việc ta nuốt trọn một khỏa Hắc Sắc hạt châu có liên quan. Trước khi đầu quân, ta ở trong Tinh Thần sâm lâm du ngoạn, chơi đùa mệt mỏi nên nằm ngủ luôn ở trong đó, không biết tại sao sắc trời đột nhiên thay đổi, trở thành một mảng đen nhánh, sau đó ta liền phát hiện ra mình không thể cử động. Trên bầu trời đột nhiên hé ra một khe hở, một viên Hắc châu lấp lóe ánh sáng ba màu xanh lục, lam, bạc từ kia trong khe không gian chui ra, chui thẳng vào miệng ta.
Lúc ấy ta chỉ cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, rồi ngất đi. Đến khi ta tỉnh lại thì không phát hiện trên người mình có cái gì không ổn, nên quay trở về thành, thời điểm đó vừa hay lại nhìn thấy bảng báo chiêu binh, cho nên ta liền đầu quân.
Tối hôm qua, ta đúng là thử tu luyện Bất Tử Thần Công, đánh sâu vào Tử huyệt thứ nhất huyệt Kiên Tỉnh, vào lúc thành công đánh sâu vào huyệt đạo, ngay lập tức ta cảm giác toàn thân chết lặng, không thể nhúc nhích, sau đó, bên trong đan điền mãnh liệt tuôn ra một dòng khí lưu lạnh băng, trong mơ hồ, ta hình như thấy được một con hổ màu đen có đôi cánh thật dài, kế tiếp xảy ra chuyện gì nữa ta đều không biết. Đến lúc ta tỉnh lại, thì đã thấy một nữ nhân trần truồng ở trước mặt. Sau đó ta liền phát hiện, bốn Tử huyệt đã được đánh sâu vào thành công. . ."
"Câm miệng." Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt xanh mét vung tay lên, một đạo ánh sáng xanh hiện lên, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy hai mắt chói lòa, ba một tiếng, trên chỗ giường trước người hắn liền có một vết rách sâu hoắm. Hắn sợ hãi câm như hến không dám nói huyên thuyên nữa, lần này nếu nhích lên phía trên thêm mấy tấc, tiểu Duy Thanh trong đũng quần chỉ sợ là không bảo toàn được. (dịch : tác giả nó ghi thế, không liên quan đến em .. Biên : Nguyên văn là chym nhỏ, ta sửa lại cho đỡ ghét, tên này dịch tốt quá làm ta chả sửa được mấy chỗ. Nhưng ta thích thế!)
Sau khi hung hăng trợn mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái, Thượng Quan Băng Nhi đã chìm vào suy tư, Chu Duy Thanh nói đến loại tình huống như thế, nàng có thể nói là văn sở vị văn (nghe thấy lần đầu – không tìm được câu tương tự), theo phong cách nói chuyện huyên thuyên của hắn từ trước tới nay, có thể tin mấy thành đây? Nhưng mà, nếu không tin lời hắn nói, chuyện xảy ra ngày hôm qua quả thật cũng vô pháp giải thích.
Hơn nữa, mới vừa rồi khi Chu Duy Thanh đang nói điều này, nàng vẫn nhìn ánh mắt của hắn, nàng phát hiện, ít nhất lúc đó, ánh mắt hắn coi như là chân thành. Lời của hắn hẳn là có mấy phần tin được.
"Nói một chút về xuất thân lai lịch của ngươi." Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói. Nàng cũng không phải là vì mình, sở dĩ hỏi như thế, nguyên nhân trọng yếu hơn là Chu Duy Thanh có truyền kì sắc thái Ý châu, một người như vậy, mặc dù thiên phú dị bẩm, nhưng nếu như lai lịch không thể nói rõ ràng, nàng cũng không cách nào quyết định có nên hay không chỉ điểm hắn con đường tu luyện.
Chu Duy Thanh do dự một chút, nói: "Băng nhi, ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"
Nghe hắn dám kêu tên của mình, Thượng Quan Băng Nhi bốc hỏa lên đầu, tức giận nói: "Gọi ta là doanh trưởng, ta dĩ nhiên muốn nghe lời nói thật."