Diệp Lâu năng lực không có… nhưng nhãn lực vẫn phải có, hắn biết Chu Duy Thanh không hề khoa trương.
Lúc trước, Ngưng Hình giấy cũng là treo trên không trung không có đặt trên bàn. Hơn nữa còn chưa có trải qua bất kỳ bản thảo thiết kế nào, hắn cứ tiện tay như thế mà hoàn thành. Chỉ sợ Trung cấp Ngưng Hình sư bình thường tất vị đã có thể làm được.
Không dễ dàng gì có thể trì hoãn được âm thanh “ Nguyện ý” đang sục sôi. Tiểu tử này lặng lẽ lẻn đi, hắn biết chuyện hôm nay mình đã làm hỏng… trở về sợ rằng cuộc sông không được dễ chịu. Nhưng cho dù như thế, trước tiên hắn cũng muốn đem chuyện này nói cho lão đại, nếu không chỉ có thể càng thê thảm hơn.
“ Ba Ba Ba…” tiếng vỗ tay vang lên, Chu Duy Thanh xoay người nhìn lại, nhìn qua đúng là các lão sư mặc một thân áo bào đen mà Diệp Lâu đưa đến. Đang vỗ tay chính là vị lão sư cầm đầu chừng năm mươi tuổi. Hắn không một chút che dấu ánh mắt thưởng thức của mình.
“ Ngươi tên gọi là gì?” Vị lão sư này mỉm cười hỏi. Mặc dù hắn đang mỉm cười, nhưng Chu Duy Thanh lại cảm nhận được một cỗ áp lực không nói nên lời từ trên người hắn phát ra. Lấy cảm giác nhạy cảm của hắn, lập tức liền đoán ra được, hắn không đối phó được với người này.
“ Lão sư, ta tên là Chu Duy Thanh.” Chu Duy Thanh đàng hoàng nói. Bộ dạng dõng dạc trên mặt hắn lúc trước bay biến không còn sót lại một chút nào, thay vào đó bộ dạng đàng hoàng thật thà cho dù ai thoạt nhìn cũng hoàn toàn không cách nào có thể liên tưởng đến tên tiểu tử kiêu ngạo ầm ĩ vừa mới lúc trước còn đả thương Đinh Thần chỉ bằng một cước. Sắc mặt tên này, quả thật so với lật bàn tay còn muốn nhanh hơn.
Chu Duy Thanh rất thông minh, hắn tự nhiên biết, lúc này đối mặt với người nào thì phải nên làm thế nào. Cùng lão sư học viên đối kháng, đây không phải là tự tìm phiền phức sao? Cũng không nói mình có phần thực lực này hay không. Hắn sau này còn muốn ở trong học viện học tập, vì Thượng Quan Băng Nhi cùng bản thân mình, không thể đắc tội lão sư được. Đánh học viện, cũng chỉ là chuyện giữa các học viên, nếu như lớn lối với lão sư, đây chính là phạm thượng. Cho dù hắn có bản lĩnh đi nữa, sợ rằng học viện cũng không dễ dàng tha thứ.
Vị lão sư chừng năm mươi tuổi kia khẽ mỉm cười: “ Không nghĩ tới học viện bình dân lần này nhiều nhân tài như thế. Trung cấp Ngưng Hình sư, rất tốt…, bất quá…”
Hắn vừa nói đến hai chữ này, Nhưng thấy sắc mặt Chu Duy Thanh đã thay đổi…, trở nên bi phẫn lạ thường, cơ hồ dùng âm thanh nghẹn ngào nói: “ lão sư, ngài tới đúng lắm. Ta đang muốn hướng nhóm lão sư hồi báo, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta, những tân sinh tiểu nhược này a! Những tân sinh chúng ta vừa vặn mới nhập học, đã bị nhóm học viên cũ chỉ trích . Bọn họ vừa mới nhiều người như vậy còn muốn đánh ta. Còn có những học viên quý tộc kia, nói ta nếu là không chịu thần phục bọn họ, trong học viện này ta sẽ không có chỗ đặt chân, để cho ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Không được thì Một thời ba khắc sau bọn họ sẽ làm cho ta cút ra khỏi học viện ngay. Ta chính là tự vệ, không cẩn thẩn đánh bị thương một vị niên trưởng, điểm này là ta sai lầm rồi, nhưng là… nếu như ta không động thủ, sợ rằng hiện tại nằm trên mặt đất chính là ta. Lão sư, ta chỉ nghĩ ở trong học viện học tập, vì vinh quang học viện cố gắng cống hiến một phần lực lượng của mình. Hoàng gia học viện chúng ta vẫn là các vị lão sư làm chủ, các người nhất định phải làm chủ cho đám tân sinh yếu nhược chúng ta a! Nếu không, sau này làm gì còn có học viên bình dân nào nguyện ý gia nhập vào Học viện hoàng gia chúng ta nữa đâu?”
Lời nói này của Chu Duy Thanh chính là khóc lóc than thở. Dĩ nhiên, nước mắt thật thì không có. Chẳng qua là người này không ngừng dùng ống áo lau liên tục ở trên mặt. Không người nào thấy rõ là hắn có khóc thật hay không nữa.
Cái gì gọi là hai mặt? Cái gì gọi là trả đũa? Chu Duy Thanh ngay trước mặt đông đảo học viên diễn trò thật quá là lô hỏa thuần thanh.
Xung quanh có ít nhất hơn trăm người thấy được toàn bộ quá trình phát sinh từ lúc trước. Có thể nói là bọn họ cũng hoàn toàn không cách nào đem tên tiểu tử lớn lối lúc trước đánh đồng với với người có bộ dạng than thở khóc lóc nhu nhược tựa như một con cừu nhỏ yếu nhược trước mắt. Làm trò như vậy làm nhiều người trong nháy mắt biến sắc, chỉ hưu bảo vượn, chuyện như vậy cũng không phải ai cũng có thể làm ra được. Da mặt không phải dày tới trình độ nhất định có thể nói được những lời này sao?
Thượng Quan Băng Nhi cũng đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Chu Duy Thanh. Cũng chính là nàng tâm địa thiện lương, nên mới không nói ra ta không quen biết người này.
Cả đám học viên xung quanh đều trợn mắt há mồm. Trong lòng cơ hồ đều sinh ra mấy chữ: Như vậy cũng được sao?
Đáng tiếc, các học viên biết nhưng chưa chắc các lão sư cũng biết. Bọn họ nhìn qua, chẳng qua là thấy Chu Duy Thanh luyện chế ngưng hình quyển trục, nói với các tân sinh bình dân rất khí khái dõng dạc… ta nuôi dưỡng các ngươi, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ chúng ta. Thẳng thắn mà nói, trong lão sư, đại đa số cũng xuất thân bình dân, chỉ có cao tầng học viện mới lấy quý tộc làm chủ. Hơn nữa Chu Duy Thanh ở phương diện luyện chế ngưng hình quyển trục thể hiện ra thủ đoạn kinh tài tuyệt diễm, cùng với tác phong thường ngày của Diệp Lâu, trong lúc nhất thời, những lão sư mới đến này đối với lời của Chu Duy Thanh tin đến tám phần.
Mới vừa rồi Chu Duy Thanh than thở khóc lóc lên án cũng không phải là thuận miệng nói một chút, những lời nói này của hắn rất lợi hại. Chẳng những là lên án những tên quý tộc cũng học viên cao cấp làm ác, hơn nữa còn chủ động thừa nhận sai lầm, thái độ vẫn là thành khẩn như vậy. Thời điểm các lão sư dạy học viên thường xuyên cũng sẽ nói, Phạm sai lầm không đáng sợ, phải biết sai mới có thể sửa chữa, học sinh chính là phải biết chủ động thừa nhận sai lầm. Biểu hiện hiện tại của Chu Duy Thanh, lại không phải là một gã học viên biết sai để sửa sao? Hơn nữa trong mắt các lão sư hắn hơn chính là có thể tự nguyện tự vệ nhưng cuối cùng lại càng lấy địa vị một người yếu thế thỉnh cầu học viện bảo vệ mình.
Mấu chốt chính là, Chu Duy Thanh cũng không hoàn toàn nói dối. Lúc trước đúng là Diệp Lâu chủ động khiêu khích hơn nữa còn sai người ta đến đánh hắn. Nếu như không phải là hắn thực lực cường hãn, chỉ sợ hắn tất nhiên sẽ bị đánh. Vì vậy, hắn nói những lời này hay nhất chính là không có ai có thể phản bác lại hắn. Đi theo học tập Mộc Ân hơn hai năm thời gian tại Thiên Cung doanh, cũng không phải là vô ích. Cùng so sánh với hai năm trước, Chu Duy Thanh hiện tại thành thục hơn rất nhiều. Dùng lời của Mộc Ân chính là, tiểu tử này đã chuyển hóa từ người vô lại bình thường hướng đến một cao cấp vô lại.
Nghe lời của Chu Duy Thanh, vẻ mặt vị lão sư chừng năm tuổi kia nhất thời trầm xuống, ánh mắt uy thế bắn ra bốn phía quét qua trên mặt tất cả các học viên xung quanh. Nhất là dừng lại thêm một chút trên người mấy gã niên trưởng học viên bình dân mà lúc nãy đi ra cùng Đinh Thần.
“ Vấn đề rất nghiêm trọng a! Hiện tại học viên quý tộc ức hiếp học viên bình dân thế nhưng đã đạt đến trình độ như vậy. Ngay cả tân sinh mới tiến vào học viện cũng không buông tha. Mấy gã niên trưởng các ngươi còn có giác ngộ sao? Mấy người các ngươi lập tưc trở về kiểm điểm cho ta, mỗi người nộp một phần kiểm điểm, sau đó đứng ở trong sân phạt ở quảng trường học viện. Không có lệnh của ta, không được phép rời đi.
Hắn cùng Đinh Thần trong lòng ủy khuất đi ra khỏi học viên bình dân. Nhưng bọn họ không dám phản kháng chút nào lời nói của vị lão sư kia, vẻ mặt xám xịt rời đi.
Lão sư trung niên kia trầm giọng nói: “ Xem ra, học viện cần phải một lần tiến hành chỉnh đốn tác phong vận động. Nếu không, chỉ sợ sau này còn có tinh anh nào nguyện ý đến học viện chúng ta học tập nữa? Cũng trở lại vị trí của chính mình đi, chuyện này sau khi buổi tựu trường kết thúc, học viện sẽ có xử lý.”
Trung niên này bộ dạng cực kỳ nghiêm túc làm đông đảo học viên, nhất là nhóm niên trưởng quen biết hắn đều câm như hến., rối rít trở lại chỗ ngồi của mình không dám lên tiếng.
Lúc Chu Duy Thanh cũng chuẩn bị trở về thì bị hắn gọi lại. Lúc này, hắn cùng lúc trước nghiêm nghị bất đồng, vị này khí độ trầm ổn trên mặt toát ra vẻ mỉm cười, tiến lên mấy bước, vỗ vỗ bả vai Chu Duy Thanh, nói: “ Người trẻ tuổi phải có đảm phách, không thể bởi vì nhất thời bị ngăn trở mà liền nản lòng thoái chí, phải Việt tỏa việt dũng(càng cấm càng hăng). Yên tâm đi, chuyện của ngươi ta sẽ nhớ trong lòng. Nơi này là Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự, không phải là hậu hoa viên của bất luận kẻ nào. Học viện sẽ bảo vệ mỗi một học viên đều an toàn. Bất quá, không được phép ẩu đả trong học viện, ngươi nhất định phải gánh chịu tiền thuốc thang của người mới bị ngươi ngộ thương lúc nãy.”
Vị lão sư nói ra lời này, suýt nữa làm cho xung quanh rụng đầy con ngươi. Gì? Nản lòng thoái chí, việt tỏa việt dũng? Một cước chỉ thiếu chút nữa là đem một gã Thượng vị Thiên sư cho về với ông bà, người bạo lực như thế này còn muốn việt tỏa việt dũng sao? Hơn nữa, cái này làm sao lại biến thành ngộ thương rồi? Đây chính là trọng thương gần như tàn phế, chỉ cần bồi thường chút thuốc men coi như xong ư? Một chút xử phạt thế nhưng lại xem như không có, hay giống như cái này dường như gọi là Tiểu gia hỏa Chu Duy Thanh đầy vô sỉ lại bị bao nhiêu ủy khuất. Trong lúc nhất thời, sắc mặt các học viên xung quanh cũng trở nên cổ quái.
Nhưng Chu Duy Thanh chính là một bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt: “ Lão sư, cảm ơn ngài. Ngài xử trí thật sự là rất công bằng. Ta nên gánh chịu trách nhiệm, ta nhất định sẽ gánh toàn bộ phí tổn. Đinh Thần niên trưởng cũng là bị người ta sai khiến, không phải tại hắn. Tiền thuốc thang, bồi dưỡng cũng do ta xuất ra. Lão sư, có thể hay không xin hỏi danh tục của ngài? Sau khi vào học viện, hôm nay được gặp ngài, mới làm cho ta có một loại cảm giác thân là học viên, một phần tử của học viện mới trở về nhà.”
Trung niên lão sư kia nghe lời của Chu Duy Thanh khiến nụ cười trên mặt không khỏi tươi ra thêm mấy phần, mỉm cười hướng hắn gật đầu: “ Ta tên là Tiêu Thệ, là lão sư chủ nhiệm học viện. Nếu như sau này bị ủy khuất cái gì cứ việc đến tìm ta, phòng làm việc của ta ở tầng ba phía tây Giáo Học Lâu.”
"Đa tạ Tiêu lão sư, có lão sư công bình công chính như vậy bảo vệ, ta rốt cục cũng có thể trong học viện học tập. Sau này sẽ vì học viện làm vẻ vang, tranh thủ trở thành một gã học viên ưu tú.”
Tiêu Thệ cười ha ha một tiếng: “Rồi, trở về ngươi chỗ ngồi đi. Buổi lễ tựu trường muốn bắt đầu rồi.”
Chu Duy Thanh không có một câu trực tiếp khen tặng hắn, nhưng mỗi câu nói đều vô thanh vô thức thổi phồng hắn. Học viên ưu tú như thế hơn nữa còn biết điều, Người lão sư có thích hay không?