Nụ cười yêu mị trên khuôn mặt của Minh Hoa đột nhiên nhiên cứng ngắc, nhưng nàng đã rất nhanh phản ứng lại những lời nói của Chu Duy Thanh. Một tia hàn quang lành lạnh từ đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Một khắc trước còn lộ ra vẻ mỹ nhân phong tao, cực kì mê người, sau đó ngay tức khắc là vẻ sát khí, nghiêm nghị, hơi thở lạnh như băng. Trong nháy mắt liền khóa chặt thân thể của Chu Duy Thanh.
Tay phải lặng yên không một tiếng động hướng nơi cổ họng của Chu Duy Thanh bắt tới.
Phải biết rằng, thân thể của hắn cao tầm 1m9, mà thân thể của Minh Hoa, bất quá cao chừng một thước bảy, ưu thế không thể chút nghi ngờ. Vì vậy, trước khi tay Minh Hoa bắt được hắn, tay của hắn nhất định sẽ nắm được Minh Hoa, hơn nữa còn là có thể nắm được cái kia ba mươi lăm tấc rưỡi….
Song phương vừa mới giao thủ, Chu Duy Thanh liền sử dụng ra tuyệt học của Mộc Ân đã truyền thủ, tay liền xuất chiêu Long Trảo Thủ.
“Vô sỉ.” Khuôn mặt Minh Hoa đỏ bừng, mặc dù nhìn nàng có vẻ phong tao, nhưng lại chính là một vị hoàng hoa khuê nữ chân thực. Vẻ ngoài đầy mị hoặc của nàng gặp được hành vi vô lại phát ra từ trong xương của hắn, đúng là vẫn thua kém một bậc.
Nhưng là, phản ứng của Minh Hoa cũng không có gì sánh kịp, chỉ thấy phía trước, thân thể của nàng đột nhiên vặn vẹo, nhẹ nhàng lách qua một bên, uyển chuyển như một con thủy xà linh hoạt, cơ hồ là trốn thoát khỏi hai cánh tay Chu Duy Thanh. Từ phía chính giữa đột nhập, lần này chạy nước rút nhanh như thiểm điện, mắt thấy đôi tay nàng hướng về vị trí cổ họng Chu Duy Thanh.
Nhưng vừa lúc đó, sắc mặt Minh Hoa chợt hơi đổi, vốn là chụp vào cổ họng Chu Duy Thanh, đôi tay chợt hạ xuống. Phịch, một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Minh Hoa đã bay lên trời.
Thì ra là, đồng thời với lúc Minh Hoa tung ra hành động, Chu Duy Thanh đột nhiên yên lặng không một tiếng động, đồng thời trên người khẽ ngửa ra sau. Nếu như Minh Hoa vẫn cứ tiếp tục hướng lên trước mà nói….như vậy, bụng của nàng sẽ cùng với đầu gối Chu Duy Thanh, tiếp xúc thân mật với nhau. Dùng một trong những địa phương mềm mại nhất của thân thể đi va chạm với bộ vị cứng rắn nhất, đầu gối, điều này hiển nhiên là vô cùng bất lợi. Nhưng phản ứng của Minh Hoa phối hớp với đặc tính dẻo đai của thân thể vô cùng ăn ý, trong một khoảng cách gần đến như thế, có thể thay đổi phương thức công kích. Đồng thời, thân thể cũng lùi ra xa, đầu gối của nàng cũng hướng về phía trán của Chu Duy Thanh.
Đây chính là đặc điểm công kích lớn nhất của Thiên Châu sư thuộc tính mềm dẻo, thân thể không chỗ nào không phải là vũ khí. Không nghi ngờ chút nào, lực lượng hình tinh thuần của Chu Duy Thanh không thể nào so sánh cùng với sự mềm mại linh hoạt của thân thể Minh Hoa. Nhưng mà, trình độ bền bỉ của thân thể hắn cũng không phải là loại Thiên Châu sư Lực Lượng Hình có thể sánh ngang. Mắt thấy đầu gối Minh Hoa đè xuống đầu, Chu Duy Thanh cười hắc hắc, không tránh không né, ngược lại còn là một cái đầu chùy, trực tiếp hướng đầu gối Minh Hoa vọt tới.
Phịch, một tiếng trầm đục vạng lên, thân thể Minh Hoa trong nháy mắt trên không trung đã hoàn thành một cú lộn mèo, đùi phải đạp đến trên lưng Chu Duy Thanh, thân thể vọt tới trước, trong nháy mắt kéo dài ra khoảng cách mười mấy thước.
Chu Duy Thanh bị nàng đạp, lảo đảo về phía trước mấy bước, nhếch miệng cười một tiếng, lắc lắc cái cổ của mình, “Mỹ nữ, muốn xoa bóp cho ca hay sao? Sảng khoái a.”
Mới vừa rồi, một cước kia của Minh Hoa, vừa lúc đạp đến huyệt Mệnh Môn của hắn, có thể nói là khả năng nhận thức huyệt cực chuẩn. Nàng chính là Hạ vị Tôn cấp, tu vi Tứ Châu, cho dù Thể Châu tăng phúc chính là sự mềm dẻo, ở lực lượng so sánh với người bình thường thì lớn hơn rất nhiều. Dựa theo suy nghĩ của Minh Hoa, một cước đó của mình cũng đủ có thể làm cho toàn thân Chu Duy Thanh chết lặng, không thể động đậy.
Nhưng mà, ở thời điểm một cước kia của nàng đạp trên lưng Chu Duy Thanh, nàng cảm thấy có chút không đúng, giống như đạp lên trên một tấm sắt, thiên lực trên chân mình phát ra, trong nháy mắt dường như phảng phất phân tán. Hơn nữa, một đầu gối khác của nàng khi va chạm với trán Chu Duy Thanh, cảm giác đau đớn kịch liệt, cũng ảnh hưởng đến tốc độ của nàng. Lần này giao thủ, nhìn qua là nàng chiếm tiện nghi, nhưng thật ra cũng là bị thua thiệt.
Lúc này, chỗ đầu gối va chạm với Chu Duy Thannh, không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, rất khó có thể tiếp tục phát lực. Mà Chu Duy Thanh, lại giống như là người không có chuyện gì, thậm chí là ngược lại, hắn còn trêu chọc nàng.
“Quả nhiên là thật sự có tài, khó trách ca ca ta coi trọng ngươi.” Minh Hoa lạnh lùng nói.
Chu Duy Thanh nhất thời giả bộ ra bộ dáng rất sợ hãi, “Nhìn trúng ta? Ngàn vạn lần không nên a! Ta đây không thích nam nhân, ta chỉ thích nhất Băng Nhi nhà ta thôi.”
“Ngươi…” Minh Hoa bị hắn chọc tức, sắc mặt tái xanh một trận. Tay trái giơ lên, một đạo lục quang hiện lên, rơi vào trên đầu gối của nàng, nhất thời, một khắc trước còn không dám đặt chân xuống đất, trong nháy mắt đùi phải liền khôi phục lại như bình thường.
Một màn này làm cho con ngươi của Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đồng thời co rút lại, cơ hồ trăm miệng một lời nói: “Ý Châu Sinh Mệnh thuộc tính.”
Thì ra là Chu Duy Thanh cho rằng, thuộc tính đắc ý châu của Minh Hoa cùng với ca ca của nàng giống nhau, đều là Quang Minh thuộc tính. Nhưng sự thật hiển nhiên là hắn đã đoán sai. Ở Minh Hoa sở hữu, hiển nhiên là một trong tứ đại Thượng vị thuộc tính, ít nhất đã thấy Sinh Mệnh thuộc tính. Phải biết rằng, những Thiên Châu sư có Sinh Mệnh thuộc tính, cũng giống như một loại chí bảo, bất kỳ thế lực nào cũng muốn có được. Ở trên chiến trường, có một vị Thiên Châu sư có Sinh Mệnh thuộc tính tồn tại, có thể nói, sẽ làm cho năng lực sinh tồn của đồng bọn tăng thêm mấy lần.
Ở ngay thời điểm Chu Duy Thanhh giật mình, gọi lên thuộc tính của nàng, Minh Hoa một lần nữa động. Lần này, tốc độ của nàng rõ ràng gia tăng, tay phải vừa nhấc, trong lòng bàn tay đã có nhiều hơn một cái mũi nhọn. Không chỉ có như thế, ở tay phải của nàng, trên cổ tay là bốn khỏa Nhu Chủng Phỉ Thúy Thể Châu, thế nhưng tất cả đều sáng lên. Vầng sáng lưu chuyển, cánh tay phải của nàng hoàn toàn bị quang thải màu xanh nhạt lóng lánh, cùng khôi giáp hoa văn thực vật ôm trọn. cùng với tay kia cầm một khối mũi nhọn dài ba xích. Đồng thời còn có áo giáp, giáp lót vai, giáp che thắt lưng cùng đùi phải, cộng thêm giáp che cánh tay phải. Hẳn là bao trùm toàn bộ năm bộ vị của thân thể.
Lần này, Chu Duy Thanh càng thêm kinh hãi, sợ sệt nói: “ Ngưng hình sáo trang.” Không có chút nghi ngờ, trên người Minh Hoa chính là bộ trang bị ngưng hình Thể Châu, chính là sáo trang. Hơn nữa, lúc đầu, bộ sáo trang của nàng có cấp bậc bao gồm sáu món. Bốn châu bao trùm phần lớn bộ phận thân thể, đoán chừng có thêm hai kiện, vậy bộ sáo trang này có thể đầy đủ. So vơi thân sáo trang kia của Phong Vũ còn muốn tốt hơn.
Cẩn thận phân biệt, có thể phát hiện ra, bốn khỏa Thể Châu kia của nàng chia ra chính là vũ khí mũi nhọn trong tay, áo giáp che thắt lưng nhất thể, khải giáp lót vai cánh tay vải nhất thể, cùng với đùi phải nhất thể. Chỉ thiếu chút nữa là giáp cánh tay trái, giáp lót vai cùng với khôi giáp chân trái, nếu như còn có thêm mũ giáp mà nói…. Như vậy, bộ sáo trang ngưng hình này đã đủ bảy món.
Phải biết rằng loại ngưng hình sáo trang này ít nhất cũng phải đo ngưng hình sư cấp tông sư trở lên, mới có thể luyện chế ra quyển trục được. Hơn nữa, nghĩ để có thể chế tác ra một bộ ngưng hình quyển trục như vậy, không ít hơn năm đến mười năm toàn lực chế tác. Lọai ngưng hình trang bị này không thể nào đơn giản là đi cân nhắc giá trị của nó. Nhất là, từ trên người khôi giáp có thể nhìn ra, bộ ngưng hình sáo trang này cùng với bản thân Minh Hoa là cực kì phối hợp, toàn bộ khôi giáp hiện ra hình dáng lân giáp tinh mịn, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến hành động mềm dẻo của nàng. Hơn nữa, ở bộ ngực, bả vai, cổ tay những nơi chờ, đều có thể nhìn thấy các lỗ tương khảm khác.
Chợt nhìn thấy một bộ ngưng hình sáo trang như thế, quả thật làm cho Chu Duy Thanh có điểm bị hù dọa đến hết hồn. Mặc dù thân sáo trang trước mắt của Minh Hoa còn chưa có đầy đủ, nhưng vẫn giống như trước, có thể phát huy ra hiệu quả nhất định của sáo trang.
Bộ sáo trang trên người Minh Hoa, tốc độ, lực lượng toàn bộ được tăng cường trên phạm vi lớn, tựa như một đạo lục sắc, nhanh như tia chớp. Trong nháy mắt đã đến trước mặt Chu Duy Thanh, thân thể mềm mại thay đổi, mũi nhọn đã nhắm thẳng vào phía bên phải huyệt Thái Dương của Chu Duy Thanh. Đồng thời nhu thân hướng lên, xuyên qua giáp đùi phải trực tiếp đánh về phía hạ thể Chu Duy Thanh. Công kích làm người ta xem thế là đủ tàn nhẫn rồi.
Vốn là tu vi của Minh Hoa so sánh với Chu Duy Thanh thì cao hơn nhiều, lúc này ngưng hình sáo trang Thể Châu của nàng cũng không phải là cận chiến đơn giản để cho Chu Duy Thanh có thể đối phó. Hắn không có cách nào có thể ứng phó với Minh Hoa, khắp nơi đều phải đối mặt với công kích.
Ngân quan chợt lóe, Không Gian Bình Di được sử dụng ra, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách so với Minh Hoa, đồng thời chân phải quét ngang ra.
Minh Hoa hừ lạnh một tiếng: “Biết chân phải ngươi có điều cổ quái.” Nàng căn bản không cùng với Chu Duy Thanh chính diện ngạnh kháng, giống như một loại bánh mật, lặng lẽ dính theo Chu Duy Thanh. Quả thực, chỉ khi nào bị nàng dính lên, mùi vị kia tuyệt không dễ chịu chút nào.
Phía xa, lúc này Thượng Quan Băng Nhi đã cực kì khẩn trương, trong tay đã nắm lấy cung mà Hoa Phong đưa cho nàng, một khi phát hiện sự tình không ổn, nàng trước tiên sẽ trợ giúp cho Chu Duy Thanh.
Lực lượng, tốc độ Minh Hoa đồng thời tăng mạnh, hơn nữa mũi nhọn trong tay nàng mang đến cho Chu Duy Thanh uy hiếp thật lớn, chỉ sợ nếu không có Bất Tử Thần Cương hộ thể, Chu Duy Thanh tuyệt đối không dám để cho cái mũi nhọn kia của nàng đâm trúng thân thể của mình.
Bị buộc bất đắc dĩ, Chu Duy Thanh quyết đoán giơ tay trái lên, trong nháy mắt hạ xuống, tê lạp một tiếng , không khí vang lên tiếng xé rách, mãnh liệt hấp thu lực cùng với vết rách màu đen kinh khủng kia, trong nháy mắt kéo dài khoảng cách giữa hắn với Minh Hoa.
Con ngươi Minh Hoa hơi co lại một chút, thế công của nàng mặc dù bị ngăn trở, nhưng nếu cùng so sánh với Tang Lãng, ứng đối với kĩ năng Không Gian Cát Liệt thì nàng có phần xảo diệu hơn. Thân thể đột nhiên hướng xuống phía dưới, Thể Châu ngưng hình sao trang toàn thân tản mát ra từng đạo lục sắc quang màu nồng nặc, thế nhưng lại triệt tiêu đi phần lớn hấp lực của Không Gian Cát Liệt. Tựu như vậy, kề sát đất, hướng Chu Duy Thanh lao tới, Trên mũi nhọn đâm về phía bắp đùi Chu Duy Thanh.
Cô nàng này cũng quá là khó chơi. Cảm giác bó tay bó chân làm cho Chu Duy Thanh có chút nổi giận. Không Gian Cát Liệt của hắn không thể liên tục phóng ra, kỹ năng này mặc dù cường đại, nhưng sự tiêu hao thiên lực cũng vô cùng lớn, sau khi sử dụng một lần cần phải ít nhất mười giây sau mới có thể sử dụng lần thứ hai. Mà Không Gian Bình Di là ba giây đã có thể sử dụng một lần. Mắt thấy đã không thể nhanh chóng tránh khỏi công kích của Minh Hoa, bất đắc dĩ, Chu Duy Thanh lần nữa chỉ có thể sử dụng kỹ năng Không Gian Bình Di, thân thể như tia chớp lướt ngang, lúc nay mới xem như hóa hiểm vi di(Biến nguy thành an).
“Bản thân ta muốn xem xem, kỹ năng Không Gian Bình Di của ngươi có phải hay không sử dụng không hạn chế.” Minh Hoa tựa như một tinh linh màu xanh biếc, Chu Duy Thanh né tránh mặc dù mau lẹ, nhưng công kích của nàng cũng có một chút làm bất mãn. Phảng phất như một cái độc xà, một khi đã xác định mục tiêu thì quyết không buông bỏ, nhất định phải quấn lấy đem giết chết.