Thiên Châu Biến

Chương 43-2: Minh Giới Chi Hoa (2)





“Lão đại, ta muốn làm tiểu đệ của ngươi, sau này liền theo ngươi lăn lộn.” Khấu Duệ hết sức trực tiếp nói.
Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, “Tại sao? Lúc trước không phải là vì để giải quyết tên Ô Long kia sao? Tang lãng kia không phải được xưng là chuyên bảo vệ học viên bình dân sao? Ngươi còn theo ta lăn lộn làm gì nữa? Tên kia không có sao chứ?”
Khấu Duệ nói: “Sau khi ngươi đi hắn liền tỉnh, bị thương cũng không tính là quá nặng. Hắn lúc bỏ đi cũng không nói gì. Có lẽ những điều bọn họ nói là sự thật, Tang Lãng một mực bảo vệ, không muốn để quí tộc thu mua học viên bình dân. Nhưng lúc này đối với bọn họ mà nói, thời điểm những tên kia đến cửa thu phí bảo hộ, ta chỉ thấy trong túc xá chúng ta chỉ có ngươi đứng ra lên tiếng. Ngươi là Thiên Châu sư Không gian hệ, cái kỹ năng Không Gian Bình Di ta có thể biết được, Tam châu cấp bậc, còn có kỹ năng ngưng hình. Bình dân chúng ta vốn là yếu thế, cho nên ta nguyện ý, ở trong học viện, cuộc sống về sau liền theo ngươi đi lăn lộn. Ta tin tưởng, nếu như cùng một loại tin tưởng, ngươi so sánh với Tang Lãng nhất định sẽ làm tốt hơn.”
Chu Duy Thanh ha hả cười một tiếng: “Tốt, ta đây sau này liền bảo hộ ngươi. Ta coi trọng những ngươi thông minh.” Vừa nói, hắn từ trên giường, hắn ôm lấy chăn đệm của mình, “Bất quá sau này, ta sẽ không ở tại bên này túc xá, ngày mai đi học gặp lại sau nha.”
Khấu Duệ sửng sốt: “Lão Đại, ngươi muốn đi ra ngoài ở?”
Chu Duy Thanh gật đầu: “Ta đã thuê phòng ốc, Khấu Duệ, ngươi là Thể Châu sư hay là Ý Châu sư?”
Khẩu Duệ có chút cô đơn, cười khổ nói: “Ta là Thể Châu sư.”

“Nhị châu, nhưng không có ngưng hình trang bị, phối hợp với một nửa thuộc tính nhanh nhẹn. Một trong những điểm then chốt của Thể Châu sư, thủ đoạn công kích không có gì. Nếu không nói, lúc trước ta liền như vậy xông lên cùng bọn họ liều mạng.”
Chu Duy Thanh lắc đầu, nói: “Không có gì yếu hay mạnh cả, chẳng qua là con đường tu luyện bất đồng mà thôi. Trước không nói nhiều, ta muốn đi sắp xếp chỗ ở một chút. Khi trở lại, sau lúc bắt đầu vào học, chúng ta sẽ hàn huyên một chút.” Vừa nói, hắn đi về hướng bên ngoài túc xá, từ đầu đến cuối, sau người khác trong túc xá, không hề mở miệng nói với hắn câu nào. Trừ Mã Quần, năm người còn lại nhìn về phía Chu Duy Thanh, ánh mắt có chút sợ hãi, nhiều hơn trong đó là sự do dự.
Khi Chu Duy Thanh đi ra, Thượng Quan Băng Nhi đã ở tại cửa của khu túc xá chờ hắn rồi. Hai người dựa vào tờ giấy thông hành ra khỏi học viện. Đi bộ mấy phút đồng hồ, băng qua một con đường nhỏ, đã đến được phòng ở mà Chu Duy Thanh tìm được lúc trước.
Mới tới cửa, bên trong đã vọng ra tiếng cãi vả.
“Không được, tiểu thư, chuyện này thật sự không được. Ta đã thu tiền cọc của người khác, cho dù tiền của cô có nhiều hơn nữa, ta cũng không thể nào thất tín, đúng không.”
Một thanh âm khác vang lên, “Chủ nhà đại thúc, ngài nhìn ta xem, một cô gái thân cô thế cô, ngài nỡ lòng nào đuổi ta đi sao? Cùng lắm thì, ta ra giá gấp đôi là được a.” Cái thanh âm này mị hoặc không thể nào nói hết, thanh âm miên nhuyễn(mềm mại, ôn nhu), còn mang theo vài phần toan tính, nhưng bên trong lại dường như bao hàm một luồng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hết sức kỳ lạ. Đồng thời cũng là loại cảm giác hết sức hấp dẫn người khác.
“Cái này…”
“Gấp hai cũng không được. Thứ tự đến trước và sau, cô có hiểu hay không?” Chu Duy Thanh liền đầy cửa đi vào nói.
Chủ cho thuê nhà là một người trung niên tuổi đã hơn năm mươi. Lúc này chính là vẻ mặt bị làm khó, mà ở trước mặt hắn, một vị Bạch y thiếu nữ.
Thấy được thiếu nữ này, Chu Duy Thanh rõ ràng có chút sửng sốt. Thẫm nghĩ trong lòng, đây không phải là muội muội Minh Dục hay sao? Nàng không trở về nhà mình, chạy tới nơi này mướn phòng ở làm gì nhỉ?
Không sai, người cùng với đại thúc cho thuê nhà cò kè mặc cả, chính là Minh Hoa.
Minh Hoa nhìn thấy Chu Duy Thanh, rõ ràng cũng có chút sửng sốt, nhìn nhìn lại Thượng Quan Băng Nhi ở bên cạnh hắn, khóe miếng toát ra nụ cười đầy ý vị.
Chu Duy Thanh liếc trộm Minh Hoa một cái, một vóc người thành thục, lả lướt như đào mật, vội vàng đưa lưng về phía Thượng Quan Băng Nhi lặng lẽ nuốt từng ngụm nước bọt. Cô nàng này vóc người thật là nóng bỏng a.

Minh Hoa nhìn sơ qua, bộ dạng khoảng chừng tuổi hơn hai mươi, so sánh với Thượng Quan Băng Nhi, vẻ đẹp của nàng là loại hoàn toàn phóng xuất, mỹ cảm rung động lòng người. So với Thượng Quan Băng Nhi thanh khiết, tinh khôi, xinh đẹp tuyệt trần là hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau.
“Hai người chính là những người muốn thuê nơi này?” Minh Hoa trong mắt lóe ra tia câu hồn đoạt phách đầy mị hoặc, mỉm cười ôn nhu nói: “Có thể nhường cho ta được hay không?”
Chu Duy Thanh bị nàng nhìn làm một trận thất thần, suýt nữa đã đáp ứng, chợt bên hông có chút nhoi nhói, ra là Thượng Quan Băng Nhi đã hung hăng bấm hắn một cái, “Không được, cái này là chúng ta đã thuê trước, Tiểu Béo, giao tiền thuê đi a.” Thượng Quan ít khi cường ngạnh như vậy, với vẻ đẹp của Minh Hoa, làm cho hắn cảm nhận được áp lực rất mạnh.
Minh Hoa khẽ mỉm cười, nhìn vẻ mặt bát giới đang nuốt nước miếng ừng ực của Chu Duy Thanh, thanh âm lại có chút mềm mại đáng yêu thêm vài phần, “Thật không thể nhường nhịn ta chút sao?” Vừa nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ca ca còn nói người này nguy hiểm, cũng có được mấy phần bản lãnh, nhưng nhìn qua cái đức hạnh này, cũng chả có gì đặc biệt.
“Không thể được a. Lão bà ta đã nói không, dĩ nhiên là không thể để cho được.” Thời điểm ở trong lòng Minh Hoa đối với Chu Duy Thanh có chút khinh miệt, lúc đó bất chợt, một khắc trước còn lộ ra bộ dạng sắc lang, trong nháy mắt thu hồi bộ dạng trên mặt, vẻ nghiêm trang nói. Nếu như một khắc trước hắn là sắc quỷ, như vậy, một khắc sau, hắn lại trở thành chính nhân quân tử, sắc mặt biến hóa kiểu này so sánh với lật sách quả còn muốn nhanh hơn nhiều lần.
Minh Hoa hơi sững sờ, nhưng thần sắc trên mặt nàng cũng không quá toát ra nhiều biến hóa. Minh Giới Chi Hoa cũng không phải chỉ là để nói suông, “Ta đây nếu liền đứng tại nơi này không rời đi thì sao?”
“Ách…” Chu Duy Thanh quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, vẻ mặt đầy khó xử. Hắn mặc dù thích mỹ nữ, nhưng không có chút nghi ngờ gì, địa vị của Thượng Quan Băng Nhi trong suy nghĩ của hắn không gì có thể làm dao động được, cho nên sắc mặt mới biến đổi nhanh như vậy. Lúc này, nhìn Minh Hoa lộ ra bộ dạng “ăn vạ”, liền ở tại nơi này không rời đi, các ngươi có thể làm gì.
Thượng Quan Băng Nhi, rất không ưa bộ dạng quyến rũ kia của Minh Hoa, trầm giọng nói: “Vị tiểu thư này, xin hãy tự trọng. Nếu như theo lời ngươi nói, không chịu rời đi…, vậy chúng ta cũng chỉ có thể mời ngươi ra ngoài.” Vừa nói, nàng liên giơ tay phải mình lên, màu xanh sáng lóng lánh, ba khỏa Long Thạch, không phải là loại Phỉ Thúy Châu, lặng lẽ hiện lên.
Minh Hoa trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, nàng ta là một Thiên Châu sư cấp bậc Ta, châu? Lần này, tố chất của đám bình dần học sinh ở Phỉ Lệ hoàng gia Học viên quân sự, thật là không tệ a! Coi như học sinh mới của học viện Thiên Châu của Phỉ Lệ đế quốc cũng chưa chắc đã có cấp bậc Tam châu như thế này.
Vị đại thúc là chủ nhà cho thuê kia vừa nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi lộ ra Thể Châu, nhất thời sắc mắt liền trắng bệch, kìa Thể Châu màu trắng thuần khiết, chẳng lẽ chính là Thiên Châu sư? Là Thiên Châu sư thì hắn đắc tội không nổi. Lúc trước còn một chút do dự, trong nhất thời đã hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa. Ngay lúc hắn muốn mở miệng khuyên Minh Hoa rời đi, thế nhưng thấy Minh Hoa cũng giơ tay phải lên, đồng dạng tia sáng chợt lóe. Ở chỗ cổ tay của tay phải nàng, xuất hiện bốn khỏa Nhu Chủng Phỉ Thúy màu bạch nhũ. Thuần tùy Nhu Chủng. Thuần túy Nhu Chủng chính là đại biểu cho sự dẻo dai.
Lần này, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nhất thời cũng lộ vẻ kinh ngạc. Thượng Quan Băng Nhi bật thốt lên, nói: Hạ vị thiên tôn?”
Trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Minh Hoa mang mấy phần ngượng ngùng. Bộ dáng kia tuyệt đối sẽ làm không ít người thương cảm, khó ai có thể chống lại được a?
“Tự an ủi…”, lỗ mũi Chu Duy Thanh nóng lên, suýt nữa máu mũi đã phun ra, nhìn sắc mặt Minh Hoa, nhất thời trở nên quái dị.

Khuôn mặt Minh Hoa đỏ lên, lần này là đỏ mặt thật, lấy sự lịch duyệt của nàng, làm sao có thể không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Chu Duy Thanh: “ Ngươi mới mười mấy tuổi đầu, còn nhỏ tuổi, trong đầu đã nghĩ tới chuyện gì rồi, thật thiếu lễ độ trước mặt một tiểu cô nương xinh đẹp. Quên đi, lão nương đây cũng không có giả bộ, cái nhà này ta nhất định phải thuê cho bằng được. Có bản lĩnh đánh thắng ta, ta liền rời khỏi đây. Nếu không, nơi này chính là của ta.”
Vị đại thúc cho thuê nhà kia, lúc này đã sớm lui ra rất xa. Song phương đều là Thiên Châu sư, hắn còn có gì có thể nói được, nhượng bộ lui binh chính là thượng sách.
Chu Duy Thanh nghe thấy lời nói của Minh Hoa… nghi ngờ nói: “Làm sao ngươi biết ta mười sáu tuổi?””
Minh Hoa hừ lạnh một tiếng, “Biết chính là biết. Ít nói nhảm, muốn thuê phòng này trước tiên đánh thắng ta rồi hãy nói. Ngươi không phải rất thích đánh nhau sao?”
Chu Duy Thanh có một chút im lặng, “Mỹ nữ, ngươi như thế nào mà không nói đạo lý”
Minh Hoa cười, cười đến nghiêng ngả lòng người, “Cùng nữ nhân phân rõ trắng đen, thực chỉ có mình ngươi nghĩ tới.”
Vừa nói, Nàng liền cứ thướt tha như vậy hướng Chu Duy Thanh đi tới, cái eo mảnh khảnh giống như phong bãi ba tiêu* , mềm mại tựa hồ tùy lúc cũng có thể bị bẻ cong.
(*:Phong bãi hà diệp, vũ nhuận ba tiêu, sổ bất tẫn đích vạn chủng phong tình! Nó trích trong câu này, nhưng mà ta cũng không hiểu lắm. Chỉ biết là nó miêu tả dáng người con gái thôi. Ai biết thì pm dùm ta nhé!!!)
Chu Duy Thanh tham lam nhìn lướt qua vóc người đầy đặn bốc lửa của nàng, ưỡn ngực, làm ra bộ dạng vô cùng hào sảng: “Đánh thì đánh, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao? Băng Nhi, ngươi liền lùi về sau một chút sao”
Thượng Quan Băng Nhi khẽ dạ, thối lui về hướng bên cạnh. Mặc dù lúc trước nàng còn cảnh cáo Chu Duy Thanh không nên gây chuyện. Nhưng theo như lời Chu Duy Thanh nói, người ta cũng đã chọc tới cửa, còn là không chịu nói đạo lý như thế, nàng mặc dù tâm địa thiện lương, nhưng tuyệt đối không cổ hủ. Hơn Nữa, từ khi Minh Hoa thả ra Thiên Châu của mình đến giờ, sợ rằng bản thân cũng không phải là đối thủ của nàng. Nhưng Chu Duy Thanh ở hiện tại đã không phải như lúc trước, Thượng Quan Băng Nhi rất rõ ràng, Tiểu Béo của nàng đột phá đến cấp độ Tam châu, xa xa nàng đã không còn là đối thủ của hắn nữa rồi. Có thể nói, Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu lục thuộc tính cùng với chân phải tà ma của Chu Duy Thanh, đối với đồng cấp là không có đối thủ. Minh Hoa mặc dù có tu vi Tứ châu, nhưng nếu hai người giao chiến với nhau, nàng thật đúng là chưa chắc có thể thắng được Chu Duy Thanh. Sở dĩ Thiên Cung doanh để hai người ra ngoài sớm hơn nửa năm, bởi vì tự bọn họ vấn tâm, thực không còn gì có thể chỉ dạy cho Chu Duy Thanh cùng với Thượng Quan Băng Nhi nữa.