Chu Duy Thanh nắm chặt tay Mộc Ân thở dài, cố gắng đè nén tình cảm trong lòng "lão sư, con không muốn xa người!"
Nụ cười trên mặt Mộc Ân chợt sựng lại, thay vào đó là nét nhu hòa từ ái: "Tiểu vô lại, ta cũng không muốn xa con!" Chu Duy Thanh mở to mắt, nói: "Vậy, con sẽ không đi." Ngay lập tức, dường như đồng thời, tất cả các cường giả của Thiên Cung doanh phẫn nộ quát: "KHÔNG ĐƯỢC!”
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi rốt cục vẫn phải lưu luyến rời đi Thiên Cung doanh. Mọi người về đến phòng mình trong tâm trạng buồn bã mất mát, nhưng không biết tự lúc nào trên bàn mỗi người đều có một lá thư. Ký danh: “Chu Duy Thanh.”
Hoa Phong mở thư ra, chỉ thấy bên trong viết hai câu đơn giản: "Doanh trưởng, con biết rằng người vẫn yêu cha của con, nhưng trong lòng mỗi người đều cũng rõ, dựa vào tính tình của cha con chắc hẳn là không thể nào thích người, nhưng vì hoàn thành tâm nguyện của người, con nguyện ý gọi người một tiếng “dì nhỏ”. Con cùng Băng nhi đi thì cũng đi rồi, nhưng mà vẫn còn có một chút phiền toái. Bởi vì con phải chứng minh cho người Thiên Cung doanh không cần có con vẫn có thể hỗn loạn như thường^^."
Hoa Phong đọc thư, dở khóc dở cười. Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, Hoa Phong nói : "Tiến vào."
Tiểu Thảo từ bên ngoài đi vào, có điều bây giờ mặt nàng đỏ bừng cười mỉm nói: "Phong ca, có gì huynh cứ nói với mụi, nếu muốn xxx thì…thì trực tiếp nói với mụi đi, mụi còn có thể không cho huynh sao?" Hoa Phong ngập ngừng nói: "Ta…ta có muốn cái gì à???"
Tiểu Thảo thẹn thùng đem bức thư cầm trong tay đưa cho Hoa Phong, chỉ thấy trên đó viết "Tiểu Thảo tỷ, kỳ thật doanh trưởng vẫn thích tỷ, ngày hôm qua đệ còn nhìn thấy hắn lén lấy đồ lót đang phơi của tỷ nhét vào dưới gối…đầu giường”
Hoa Phong tay run rẩy, nhìn Tiểu Thảo tình cảm lồ lộ trên mặt, hai mắt long lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "CHU….DUYYY…THANHHHH!!." Không những thế, những người khác cũng nhận được những bức thư tương tự.
Cao Sinh: "Sinh ca, ngươi có biết không? Yêu nhân Y Thi kia thích ngươi, nàng lén trộm quần lót của ngươi. Không phải là đệ thêu dệt chuyện, đệ không biết sở thích của huynh là như thế nào, dù sao nếu đệ ở vào vị trí của huynh…chắc đệ nhịn không nổi."
Hàn Mạch: "Mạch ca, đệ có chút chuyện khó nói, haizzzz…đệ cũng sắp phải đi rồi, cuối cùng cũng phải nói cho huynh biết, huynh đặt làm mấy trăm mũi tên nhỏ làm bằng thái hợp kim, đệ thấy cũng tạm được, thôi thì đệ mượn trước để chơi vậy. Thời gian mượn cũng không dài lắm…một trăm năm đi. Huynh đệ chúng ta cũng chắc cũng không cần nói lời cảm ơn đi ha, thực ra đệ vẫn nghĩ đó là huynh đặt làm tặng đệ…uhm, chắc chắn là vậy rồi, đúng không?"
Y Thi: "Trại phó đại nhân, kỳ thật con biết rằng trong lòng người rất khổ, làm một người đồng tính, hơn nữa vẫn luôn vẫn xem mình là một mỹ nữ, người quả thật rất khác người a! Thực ra mà nói, lão sư của con vẫn thích người, chỉ là hắn không dám nói, hắn chung thân chưa lập gia đình cũng chỉ vì người! Chắc người không biết, hắn có giữ một bức họa của người, vào mỗi đêm dài hiu quạnh đều lấy người làm cảm hứng, nếu như người không thích hắn thì cũng nên nói cho hắn biết. Tuổi hắn lớn như vậy rồi, e rằng “quay tay” nhiều quá cũng không tốt cho thân thể!"
La Khắc Địch: "Sư thúc, ngày đó vô tình con nghe được doanh trưởng ở trong phòng thì thầm, tại trong Thiên Cung doanh này cũng chỉ có người mới có thể đẹp trai bằng hắn. Còn nói cha con cũng đã quá già rồi, hắn cảm thấy không thể tiếp tục trầm mê như vậy nữa, cần phải thay đổi. Thôi con cũng không nói nhiều, có lẽ người cũng hiểu. Doanh trưởng tao nhã như vậy, hai người quả thật rất xứng đôi!"
Mộc Ân: "Sư phụ, dưới giường của người con có để một bức tranh, có điều con không cẩn thận để dính một ít nước cơm...trắng trắng mà đục đục, mong người đừng trách con. Sư phụ giúp con đưa dùm cho Y Thi. Good luck!!."
Sau nửa canh giờ. Từng tiếng rống giận liên tiếp từ trong Thiên Cung doanh vang lên:"CHU….DUYYY…THANHHHH!!."
Chu Duy Thanh lúc này ở một nơi xa, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu hướng Thiên Cung doanh cười hắc hắc, khóe miệng nhếch lên cười, thì thào: "Con chỉ sợ các người quên con thôi chứ không phải con cố ý chơi xỏ a! Ân, con không phải cố ý. Cũng không phải là lập kế hoạch, lại càng không phải là có dự mưu." Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: "Tiểu béo, người đang nói gì đấy?"
Chu Duy Thanh vội vàng thu liễm thần sắc , nói: "Không có gì, không có gì! Băng Nhi nói xem, hiện tại ta có phải là nam tử hán đại trượng phu hay không?"
Thượng Quan Băng Nhi lặng đi một chút, nhìn thân thể cường tráng của Chu Duy Thanh, vẻ mặt hàm hậu nhưng cũng không dấu được nét oai hùng, tự đáy lòng gật gật đầu, nói: "Ngươi mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng cho dù là người trưởng thành cũng ít có người sánh bằng. Tự nhiên cũng có thể coi là nam tử hán, đại trượng phu."
Chu Duy Thanh vui mừng quá đỗi, nháy mắt nói : "Một khi đã như vậy, vậy chúng ta không phải là đã có thể ấy ấy…há?"
Thượng Quan Băng Nhi khó hiểu nói: "ấy ấy…gì?"
Chu Duy Thanh ra vẻ nhăn nhó nói: "Thì ấy ấy…đấy! Ngươi đã công nhận ta là nam tử hán đại trượng phu rồi, ngươi cũng là đại cô nương rồi, chúng ta lại còn là vợ chồng, này, này. . .” Thượng Quan Băng Nhi giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời mặt mày đỏ chét "Ngươi nghĩ hay quá, tránh xa ta một chút, ai là vợ chồng với ngươi, hôn sự của ngươi với Đế Phù Nhã còn chưa giải quyết!"
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: "Đây chẳng phải chỉ là chưa có dịp thôi sao? Chúng ta dù sao cũng phải trở lại Thiên Cung thành. Ta trực tiếp tìm cha nuôi đi giải quyết. Mặc dù Đế Phù Nhã làm người khác chán ghét, nhưng ta cũng không thể làm phí phạm tuổi thanh xuân của người ta đúng không."
Thượng Quan Băng Nhi lườm hắn, nhưng rõ ràng giữa trán lại toát ra vẻ vui mừng, Chu Duy Thanh vừa định sơ múi một phen thì nàng đã giống như Tinh Linh trong gió, cười duyên mà chạy. Chu Duy Thanh cười hắc hắc, lập tức đuổi theo, một đuổi một chạy, hướng tới Thiên Cung thành.
Chỉ tội hai chú Băng Phách Thiên Hùng nhỏ chạy ở phía sau thở hổn hển, bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc, thật sự là làm cho người khác trìu mến, mà ở trên đầu vai của Chu Duy Thanh, Phì Miêu Bạch Hổ vẫn phê phê…ngủ như chết.
Gần đến Tinh Thần sâm lâm, Chu Duy Thanh vẫy vẫy hai chú Băng Phách thiên hùng, nói: "Đại Hoàng, Nhị Hoàng, lại đây."
Chúng liền chạy đến trước mặt Chu Duy Thanh, dùng hai cái đầu to cọ cọ vào người hắn chẳng có chút gì gọi là tôn nghiêm của một thiên thú Tông cấp trong tương lai, hai tiểu tử này là Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nuôi lớn, nhưng chúng nó sợ nhất lại là Phì Miêu, thường thường phì miêu chỉ cần gầm nhẹ một tiếng, hai tên gia hỏa ủn ỉn này liền ôm đầu nằm rạp trên mặt đất. Cực kỳ đáng thương.
Chu Duy Thanh nâng tay phải lên, trên ngón giữa, một chiếc nhẫn màu vàng lục lóe sáng, nhất thời hai luồng ánh sáng mờ chiếu xạ, dừng ở trên đầu của hai chú băng phách thiên hùng, trong khoảnh khắc, hai con vật to lớn đã vô ảnh vô tung.
Chiếc nhẫn không gian này là Hoa Phong cho hắn, tất cả doanh thu trong hai năm này của Chu Duy Thanh ở Thiên Cung doanh hắn đều thu vào bên trong. Vốn dĩ lúc mới bắt đầu quy định là hắn không có phần, nhưng dần dần khi thực lực Chu Duy Thanh tăng lên, những kỹ năng hạn chế kia của hắn thường tạo ra tác dụng mang tính quyết định, trải qua sự đồng ý mọi người trong Thiên Cung doanh, nên quyết định chia hoa hồng cho hắn. Chu Duy Thanh bản thân cũng không biết mấy năm qua hoa hồng có được bao nhiêu, để mang đi Đại Hoàng, Nhị Hoàng hai tên béo này, hắn không thể không buông tha cho phần hoa hồng để có được chiếc nhẫn không gian ước chừng 20 mét vuông này.
Kỳ thật Chu Duy Thanh cũng không biết là hắn lời lớn, chiếc giới chỉ không gian này, giá trị ít nhất cũng phải trên 20 vạn kim tệ, bởi vì nó không chỉ có thể trữ vật mà nó còn tương đương với một khoảng không gian mở, có thể cho sinh vật sinh tồn trong đó, đây mới là chỗ trân quý của nó, cũng coi là bảo vật cực kỳ hi hữu.
Thu hồi Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi lúc này mới đi ra Tinh Thần sâm lâm trở vào trong Thiên Cung thành, dựa theo lời Hoa Phong, trước tiên bọn họ phải đến đế quốc Phỉ Lệ để học tập nâng cao.
Không hề nghi ngờ, Phỉ Lệ đại quốc là đế quốc duy nhất thân thiện với Thiên Cung đế quốc, mà các phương diện của Phỉ Lệ đế quốc cũng đều phát đạt hơn nhiều so với Thiên Cung đế quốc, lần này Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đến học viện quân sự Phỉ Lệ hoàng gia của Phỉ đế quốc là để học tập chỉ huy quân sự. Để chuẩn bị cho tương lai của Thiên Cung đế quốc, đó cũng là ý tứ Chu đại Nguyên soái.
Cách thời điểm nhập học học kỳ mới của học viện quân sự hoàng gia Phỉ Lệ còn có hơn năm tháng, Hoa Phong để cho bọn họ về trước Thiên Cung thành, Chu Duy Thanh trước tiên cần đi một chuyến đến Phi Đà thành của Phỉ Lệ đế quốc, hắn đã gần mười sáu tuổi rồi, đến lúc phải gặp Ngưng Hình đại sư Hô Duyên Ngạo Bác. Huống chi viên Bản Mạng châu thứ hai của hắn đến bây giờ còn chưa có ngưng hình thác ấn. Có được sự chỉ điểm của Hô Duyên Ngạo Bác cũng là rất cần thiết.
"Băng nhi, chúng ta ở nhà ba ngày đi, ta nhất định phải đem vấn đề hôn ước giải quyết, ba ngày sau, chúng ta cùng đi Phi Đà thành, thế nào?" Chu Duy Thanh lưu luyến nắm tay của Thượng Quan Băng Nhi, nàng thật vất vả mới hoàn thành Thác Ấn quả Ý Châu thứ ba để trở lại bên cạnh mình, bây giờ lại phải tách ra vài ngày, thực là tại trong lòng hắn có chút luyến tiếc.
Thượng Quan Băng Nhi do dự một chút, nói: "Tiểu béo, chúng ta tại Thiên Cung doanh học tập hai năm, hai năm này ta cũng chưa từng ở chung với mụ mụ, ta muốn thừa dịp trong khoảng thời gian trước khi đi học viện quân sự hoàng gia Phỉ Lệ này để chăm sóc người, mụ mụ chỉ có một người thân là ta, lần này đi học viện quân sự ít nhất phải mấy năm, hơn nữa cũng không phải dễ dàng có thể trở về, ngươi trực tiếp đi Phi Đà thành đi, sau đó chúng ta gặp nhau tại thủ đô Phỉ Lệ thành của Phỉ Lệ đế quốc." "A?" Nghe nàng vừa nói như thế, sắc mặt Chu Duy Thanh nhất thời xụ xuống, đáng thương nói: "như vậy chẳng phải là chúng ta phải xa nhau năm tháng?