Thiên Châu Biến

Chương 15-3: Tông Cấp Thiên Thú Ý Châu thác ấn (3)





Tiêu Sắt trêu chọc nói: "Tùy tiện rời cương vị công tác thủ trưởng sao? Doanh trưởng yên tâm, ta đã đem việc ngài tùy ý rời khỏi cương vị công tác báo về quân bộ rồi. Ba ngày sau tân binh doanh chấm dứt, nếu trong tân binh đại tái, tân binh của tam doanh chúng ta thảm bại, chỉ sợ vị trí doanh trưởng của ngài phải lung lay a. Thiên Châu Sư đúng là nhân tài vậy, nhưng không có nghĩa là soái tài (soái trong tướng soái, ý nói là tướng giỏi - DG)."
Nói xong câu đó, Tiêu Sắt quay người bước đi, Thượng Quan Băng Nhi tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra.
Chu Duy Thanh vẫn đứng bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi, nhìn thấy Tiêu Sắt sắp đi khỏi, bước ra định đuổi theo, hắn đã sớm không vừa mắt tiểu bạch kiểm này.
Thượng Quan Băng Nhi đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Chu Duy Thanh, lắc lắc đầu.
Mãi đến khi Tiêu Sắt biến mất khỏi cửa, Chu Duy Thanh nhịn không được hỏi: "Doanh trưởng, vì sao ngươi không để ta giáo huấn hắn một chút? Tiêu Sắt này đến tột cùng là cái thứ gì?"
Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: "Tiêu đội trưởng là con trai độc nhất của đế quốc tài vụ đại thần Tiêu Vân Thần hầu tước đại nhân, nếu không, ngươi nghĩ ta và ngươi sẽ nhịn hắn đến tận bây giờ sao?"
Nghe Thượng Quan Băng Nhi nói xong, Chu Duy Thanh cũng chấn động: "Không thể nào? Tiêu hầu tước được xưng là đế quốc tài thần. Thiên Cung Đế Quốc của chúng ta ngày càng phát triển, có thể nói đều là công lao của lão nhân gia. Làm sao lại sinh ra đứa con kiêu ngạo như vậy?"

"Ngươi cũng biết Tiêu hầu tước?" Thượng Quan Băng Nhi có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc này Chu Duy Thanh ý thức được lỡ lời, vội vàng bổ cứu: "Mọi người vẫn nói Thiên Cung Đế Quốc chúng ta có hai đại công thần, một vị chống ngoại, một vị bình nội. Chống ngoại là Chu Đại nguyên soái, bình nội không phải là Tiêu hầu tước sao?
Thượng Quan Băng Nhi gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật, cũng khó trách Tiêu Sắt đối sử với ta như vậy. Khi ta chưa đến tam doanh, vị trí doanh trưởng này vẫn để trống, hắn tuy không phải Ngự Châu Sư, nhưng cũng rất có tài trong việc cầm quân, vốn là người có hy vọng kế nhiệm chức doanh trưởng nhất, lại bị ta đoạt mất, cũng khó trách hắn không thoải mái. Tiêu Sắt đệ tam trung đội cũng là vương bài chủ lực của tam doanh chúng ta."
Lúc này sắc mặt của Chu Duy Thanh rõ ràng trở nên cổ quái rồi lại không phải cổ quái, trong đầu hồi tưởng lại một ít chuyện xưa.
...
"Thủy Ngưu huynh, ngươi xem hai tiểu tử kia chơi đùa thật vui vẻ chưa. Đáng tiếc con của ngươi kém nữ nhi ta chừng sáu tuổi, nếu không ta nhất định phải cướp đoạt đứa con rể này với bệ hạ a, ha ha."
"Lão Tiêu, các ngươi đây là tội tình gì đâu? Duy Thanh đứa nhỏ này thiên sinh kinh mạch tắc nghẽn, rất khó làm nên sự nghiệp a!"
"Lão Tiêu, ngươi não tàn a? Huynh đệ chúng ta mà ngươi còn nói mấy cái này? Ta nói thẳng với ngươi, tương lai nếu công chúa điện hạ ở chung với Duy Thanh không hợp, cho dù Như Sắt nhà ta lớn hơn Duy Thanh nhà ngươi một chút, ta cũng phải đem nàng gả cho Duy Thanh."
...
Một cái mười ba, mười bốn tuổi tiểu cô nương chạy đằng trước, đằng sau là một tiểu hài nhi nước mũi thò lò.
"Chu Duy Thanh, con tiểu ốc sên nhà ngươi, mau đuổi theo a! Chúng ta đi đào tổ chim."
"Như Sắt tỷ tỷ, ngươi chờ, chờ ta a!"

...
Tiểu nữ hài vẻ mặt kiên nghị che phía trước tiểu nam hài, phía trước còn có bốn, năm tiểu hài nhi đang vậy hai người lại.
"Không được khi dễ hắn, ai dám khi dễ hắn ta liền tấu kẻ đó."
...
"Ba ba, Như Sắt tỷ tỷ đi đâu rồi? Sao nàng không đến chơi với ta nữa?"
"Như Sắc tỷ tỷ ngươi đi học rồi. Xú tiểu tử, từ hôm nay trở đi, những ngày khổ ải của ngươi đã đến, về sau mỗi ngày năm giờ sáng đậy đặc huấn cho ta, nếu không lão tử liền tấu cho mông ngươi nở hoa mới thôi."
...
"Chu Tiểu Béo, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?" Thượng Quan Băng Nhi đưa tay quơ quơ trước mặt Chu Duy Thanh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Chu Duy Thanh tỉnh dậy theo dòng suy nghĩ, vội vàng lắc đầu nói: "Không có gì, doanh trưởng, vừa rồi tân binh đại tái mà Tiêu đội trưởng nói là cái gì vậy?"
Tiêu Sắt, Tiêu Như Sắt, hai cái tên này dần dần dung hợp lại trong đầu hắn, khóe miệng Chu Duy Thanh hơi cười nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu thúc thúc hình như chỉ có một nữ nhân là Như Sắt tỷ a, làm gì còn thằng nhóc nào nữa? Người ta thường nói nữ đại mười tám biến (nữ nhân sau 18 tuổi như biến thành người khác - DG). Như Sắt tỷ tỷ ngươi không nhận ra ta, ta cũng không nhận ra ngươi. Ngươi lại còn giả nam a!
Thượng Quan Băng Nhi nhíu mày: "Nói tân binh đại tái tình huống xấu như vậy, ngươi cười cái gì?"
"A? Ta có cười sao? Doanh trưởng, ý của ta là ta cũng là tân binh, tự nhiên cũng có thể tham gia lần tân binh đại tái này a?" Chu Duy Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức tìm cho mình một cái lý do.

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Cái gọi là tân binh đại tái chính là sau khi tân binh doanh kết thúc, tỷ thí theo đơn vị trung đội, từ đó chọn lựa ra nhân tài. Gã tân binh nào biểu hiện ưu tú nhất sẽ được trực tiếp tấn chức thành tiểu đội trưởng. Nhớ lúc đó Tiêu đội trưởng cũng tấn chức như vậy a, hắn tòng quân không quá ba năm, lại biểu hiện xuất sắc nổi trội, nếu không phải ta xuất hiện dưới thân phận Thiên Châu Sư, không chừng hắn thật sự đã tấn chức doanh trưởng a. Hơn nữa, trong quá trình tấn chức của mình, hắn bằng vào năng lực của chính mình mà không phải Tiêu hầu tước nâng đỡ. Phương diện này ta rất bội phục hắn. Ngươi muốn tham gia cũng được, bằng không nếu thiếu ngươi một cái, tam doanh tân trung đội của chúng ta lại ít đi một người. Bất quá, không được sử dụng Thiên Châu năng lực."
"Doanh trưởng, ta có một điều kiện." Chu Duy Thanh cợt nhả nói. Vừa biết được Tiêu Sắt lại là Như Sắt tỷ tỷ của mình, tâm tình hắn tốt lắm, trong nhất thời không "trang sức" được nữa, lại lộ ra vài phần bản sắc.
Không biết vì sao, nhìn thấy hắn trở lại cái dạng này, trong lòng Thượng Quan Băng Nhi ngược lại cảm thấy thật tốt, tựa hồ như người này lại trở về chính hắn.
"Điều kiện gì?" Thượng Quan Băng Nhi xụ mặt hỏi.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc: "Cho ta mượn Tử Thần Cung của ngươi dùng a. Cho dù không cần Thiên Châu Sư năng lực, ta cũng có thể làm cho bọn họ chấn động. Doanh trưởng, ngươi cứ chờ thân binh Chu Tiểu Béo của ngươi triển lộ tài năng trong tân binh đại tái a. Bất quá, có thưởng cho hay không?"
Thượng Quan Băng Nhi giận dữ nói: "Ngươi còn muốn thưởng?"
Chu Duy Thanh nói: "Quân đội không phải nói có thưởng có phạt sao? Ta cũng không cần chức vụ tiểu đội trưởng, nếu ta mang tân binh tam doanh của chúng ta đạt được vị trí thứ nhất, sau này khi không có người khác, ngươi cho ta kêu trực tiếp tên của ngươi đi, yêu cầu này cũng không quá phận a?"
Thượng Quan Băng Nhi nguyên bản muốn lập tức cự tuyệt, nhưng lại nghĩ nghĩ, cả hai đều là Thiên Châu Sư, để hắn gọi thẳng tên mình cũng không có gì cả. Hơn nữa nhớ lại bộ dáng kiêu ngạo của Tiêu Sắt, cắn răng nói: "Tốt, nếu ngươi có thể dẫn dắt tân binh thắng lợi trong đại tái, vậy cứ theo ý ngươi đi."
Chu Duy Thanh cũng không nghĩ tới Thượng Quan Băng Nhi dễ dàng đáp ứng mình như vậy, nhất thời vui vẻ: "Doanh trưởng, vậy trước tiên ngươi cứ cho ta mượn thanh Tử Thần Cung này trước đi, không phải còn ba ngày sao, ta đi luyện tiễn pháp một chút."