Chu Duy Thanh nhức đầu, "Ta nhận sai còn không được sao? Ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi bảo ta ngưng hình cái gì, ta liền hảo hảo ngưng hình cái đó. Cho dù ngươi bảo ta ngưng hình thành một cái đầu heo, ta cũng sẽ không phản đối." Vừa nói, hắn còn đưa hai tay lên đầu, đặt sát hai bên lỗ tai vung vung vẩy vẩy giống như hai tai heo.
"Phì... Ngươi vốn chính là heo mà. Nếu không sao lại gọi là Chu Tiểu Bàn chứ." Thượng Quan Băng Nhi nhìn bộ dáng giả heo đáng thương của hắn cũng nhất thời nở nụ cười, lại một cước nữa đá tới, lần này Chu Duy Thanh lại hoàn toàn hứng đủ một cước, tuy rằng mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn cố đứng im không nhúc nhích. Trưng ra bộ mặt cam chịu nhận phạt.
Thượng Quan Băng Nhi quẹt tay lau nước mắt trên mặt, oán hận trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ tên Chu Tiểu Bàn đáng chết này là khắc tinh của ta sao? Vì cái gì ta đối với hắn một chút biện pháp cũng không có?
"Ta bảo ngươi ngưng hình cái gì, ngươi phải ngưng hình cái đó, đây chính là ngươi nói đấy . Còn nữa, Ý châu thác ấn của ngươi cũng như vậy."
Chu Duy Thanh liên tục gật đầu, Thượng Quan Băng Nhi đánh hắn, mắng hắn hắn còn không sợ, chỉ sợ mỗi khi chứng kiến nàng khóc. Cái này gọi là đánh là thân, mắng là yêu, giận dỗi liền cho một cước, tên gia hỏa này rất tự tin Thượng Quan Băng Nhi làm những hành động này tức là biểu hiện thân thiết. Nhưng mỗi khi chứng kiến nàng khóc, Chu Duy Thanh liền cảm giác hốt hoảng. Tuy hắn lúc nào cũng biểu hiện ra luôn hi hi ha ha , nhưng trên thực tế, trong lòng lúc nào cũng tràn ngập mặc cảm tội lỗi với nàng.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn hắn thành thật như vậy, cũng vơi giận đôi chút, "Hừ. Quay trở về. Ngươi đi thu thập hành trang, sáng mai, chúng ta rời khỏi quân doanh một chuyến."
"Rời khỏi quân doanh? Đi làm gì?" Chu Duy Thanh tò mò hỏi.
Thượng Quan Băng Nhi nói: "Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, chúng ta lần này đi ra ngoài, ít nhất cũng phải hai, ba tháng. Tân binh huấn luyện ngươi cũng không cần phải tham gia."
Chu Duy Thanh trừng mắt nhìn nàng: "Vậy chỉ có ngươi và ta hai người đi sao?"
Thượng Quan Băng Nhi dừng lại cước bộ, quay đầu lại căm tức nhìn hắn, "Muốn chết ngươi cứ việc nói thẳng. Nếu ngươi dám có chủ ý xấu xa gì trong đầu, ta liền, ta liền..."
Chu Duy Thanh lập tức tiếp lời: "Ngươi liền khóc cho ta xem. Ta sợ nhất là điều này..." Nói xong câu đó, hắn lập tức thúc dục phong hệ thuộc tính trong biến thạch miêu nhãn Ý châu, nhanh chân chạy mất.
Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng chạy trốn của hắn, Thượng Quan Băng Nhi môi hé nở nụ cười, cũng tính trêu hắn một chút, hướng tới Chu Duy Thanh hô to: "Vô Thanh Truy Tung Tiễn tới đây !! "
Phốc một tiếng, Chu Duy Thanh dựng hết cả tóc gáy, rồi trực tiếp ngã đập mặt xuống đất, nhìn chật vật thảm hại hết chỗ nói, làm Thượng Quan Băng Nhi hoảng hốt giật thót tim. Nàng cũng không biết, ngày trước từ sau khi hắn bị Đế Phù Nhã công kích sau lưng, đã trở nên cực kì mẫn cảm.
Chu Duy Thanh sau khi té xuống đất rồi mới chợt hiểu ra, phía sau lưng hắn Thượng Quan Băng Nhi cười đến gập người không ngừng lại được. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết trong Tinh Thần sâm lâm vang lên, "Mưu sát chồng a..." Tiếng cười dễ nghe kia cũng ngay lập tức đình chỉ, kế tiếp, chính là liên tiếp những tiếng kêu la thảm thiết như chọc tiết heo...
Sáng sớm hôm sau.
Thượng Quan Băng Nhi thay một bộ váy dài mộc mạc bố y (y phục làm từ vải thô), lưng mang Tử Thần cung đi ra khỏi doanh trướng, nhưng cho dù là bố y đi nữa, cũng khó có thể làm nhạt đi nét đẹp tuyệt sắc động lòng người.
Mới vừa đến cổng quân doanh, nàng liếc mắt đã thấy Chu Duy Thanh đứng tựa lưng vào đại môn, thân vẫn mặc quân trang, nhìn bộ dạng lôi thôi hết chỗ nói. Gia hỏa này lưng đeo trường cung và hai bó tên, đầy đủ trang phục tiêu chuẩn của Trường cung thủ, cả mũ trùm đầu cũng mang theo.
Thấy Thượng Quan Băng Nhi đi ra, Chu Duy Thanh tức khắc đứng thẳng người, thập phần đứng đắn cúi chào, hô lớn một tiếng, "Chào Doanh trưởng."
Thượng Quan Băng Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngày hôm qua không phải bảo ngươi mặc trang phục thông thường sao?"
Chu Duy Thanh nhăn mặt, ủy khuất nói: "Ta không có trang phục thông thường, chỉ có một bộ quân trang duy nhất này thôi, cả tắm rửa cũng không có đồ thay." Vừa nói, hắn vừa liếc trộm sắc mặt của Thượng Quan Băng Nhi.
Thượng Quan Băng Nhi mím mím đôi môi, cố nén ý muốn dần cho hắn một trận, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi thôi." Vừa nói, nàng vừa triển khai thân hình, hướng xa xa mà phóng đi. Chu Duy Thanh vội vàng phóng xuất ra Phong hệ năng lực trong Biến Thạch Miêu Nhãn của mình, khinh thân đuổi theo. Hai người một trước một sau, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi quân doanh. Theo hướng Tinh Thần sâm lâm một đường hướng đông mà phóng tới.
Thượng Quan Băng Nhi dọc theo đường đi cũng không cùng Chu Duy Thanh nói chuyện, nàng biết, đối phó với tên gia hỏa này biện pháp tốt nhất chính là không để ý tới hắn. Tuy rằng nàng với Chu Tiểu Bàn hận ý ngập trời, nhưng sau khi đã ước định ba điều, cũng đã không còn sát ý. Nàng hiện tại chính là không ngừng nói với chính mình, mình sở dĩ làm hết thảy cũng đều là vì đế quốc.
Quả nhiên, cách làm này của Thượng Quan Băng Nhi có hiệu quả , Chu Duy Thanh theo sát bên người Thượng Quan Băng Nhi, không ngừng cùng nàng bắt chuyện, nhưng bất luận hắn nói gì, Thượng Quan Băng Nhi cũng không để ý tới hắn, làm gia hỏa này vò đầu bứt tai nhăn nhó . Nếu lời hắn nói có hơi mẫn cảm một chút, Thượng Quan Băng Nhi liền tăng tốc độ phóng đi, dùng đến ý thể song châu toàn bộ tăng phúc nhanh nhẹn của nàng, tức khắc có thể nới rộng khoảng cách, khiến cho Chu Duy Thanh đuổi theo mà thở hồng hộc.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, suốt thời gian hai canh giờ, Thượng Quan Băng Nhi một câu cũng chưa từng cùng Chu Duy Thanh nói qua, hơn nữa thủy chung cũng chưa từng dừng lại. Lúc này mặt trời đã lên ngay giữa đỉnh đầu, Chu Duy Thanh đã mồ hôi thấm ướt hết cả vạt áo. Đi liên tục hai canh giờ đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề, nhưng phải theo kịp tốc độ của Thượng Quan Băng Nhi, thì lại là một vấn đề lớn. Lúc này, Thiên lực trong cơ thể hắn đã cạn từ lâu, mỗi lúc như vậy, hắn lại hạ tốc độ, mở rộng tứ đại tử huyệt hấp thu năng lượng bên ngoài bổ sung một chút, rồi lại thi triển phong hệ thiên lực gia tốc trong chốc lát, cứ như vậy không ngừng lặp đi lặp lại, thành một vòng tuần hoàn.
Thượng Quan Băng Nhi kỳ thật cũng rất ngạc nhiên, chiếu theo tốc độ của Chu Duy Thanh làm chuẩn, dù Chu Duy Thanh tuy có phong hệ tăng phúc, nhưng cũng không có khả năng so sánh cùng nàng có ý thể song châu đồng thời tăng phúc tốc độ, nhưng nàng lại phát hiện, Chu Duy Thanh tuy mới vừa thức tỉnh bản mạng châu, Thiên lực cũng chỉ có tầng thứ tư, thế nhưng thiên lực hắn lại có thể duy trì lâu hơn nàng phán đoán rất nhiều. Nhất là thời gian một canh giờ về sau, phương thức hắn dùng để tiếp tục đi tới càng làm cho Thượng Quan Băng Nhi hết sức hiếu kỳ. Khả năng tự hấp thu ngoại giới thiên địa tinh hoa của Bất Tử Thần Công cũng không phải là những loại thiên lực tu luyện công pháp khác có được .
"Nghỉ ngơi trong chốc lát đi." Thượng Quan Băng Nhi dừng lại cước bộ, lấy tốc độ cực nhanh của hai người như vậy, mà đi cho tới giờ ngọ vẫn còn ở trong Tinh Thần sâm lâm, có lẽ muốn đi ra khỏi phiến đại rừng rậm này, mà bảo trì tốc độ như trước thì cũng phải đến chạng vạng .
Chu Duy Thanh đặt mông an vị xuống dưới tàng cây của một gốc cây Tinh Thần, hổn hển hít thở từng ngụm từng ngụm, mồ hôi ướt đẫm. Chẳng qua, hắn cũng phát hiện bên trong cơ thể mình. Cùng lúc Thiên lực hao hết, chẳng cần hắn cố ý thúc dục, khí xoáy ở tứ đại tử huyệt tự động mở ra toàn lực vận chuyển hấp thu ngoại giới thiên địa chi lực bổ sung thân thể hắn.