*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lô Nham lập tức đứng thẳng dậy.
Tiêu Ninh cho rằng y sẽ phát hỏa lớn rồi xoay người rời đi, không ngờ tới y chẳng qua chỉ trầm mặt chốc lát, liền ngồi xuống. Sắc mặt Lô Nham biến đổi không ngừng, cứng nhắc kéo ra một nụ cười, “Tôi có thể gặp người này không?”
“Gặp ai?” Tiêu Ninh hỏi xong lập tức cảm thấy chính mình ngu đần, còn ai vào đây nữa.
Quả nhiên nghe Lô Nham đáp “Còn có thể là ai, bạn trai cậu.”
Y cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Ninh, “Hắn vốn dĩ là gay?”
Tiêu Ninh nghĩ đến Đan Hải Minh, trên mặt không tự chủ dẫn theo ý cười, “Cậu nói giỡn à? Không phải gay thì sao lại ở chung với tôi?”
Nụ cười này ẩn hiện dưới ánh đèn của cửa hàng vào ban đêm đặc biệt nhu hòa, nhưng Lô Nham nhìn, chỉ cảm thấy chướng mắt. Đồng thời y không khống chế được nghi hoặc, hình như đã lâu lắm rồi mình chưa từng quan sát tỉ mỉ Tiêu Ninh?
Lô Nham còn nhớ những năm tháng đi học, luôn luôn có một nam hài vừa gầy vừa nhỏ bé cẩn thận đi theo sau lưng mình, không hề có chút gì đáng để chú ý, tại sao bây giờ chỉ chớp mắt liền trưởng thành đến thế? Ngây ngô rút dần đi, những đường nét bắt đầu lộ rõ, nhìn qua cũng không hẳn khiến người ta trầm trồ khen ngợi, nhưng mà Tiêu Ninh có lẽ làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, không hút thuốc lá, không uống rượu, da dẻ vì thế nên vô cùng mịn màng, phối hợp với ngũ quan cân đối nhu hòa của hắn liền trở nên rất thích hợp, càng xem càng thoải mái.
Nhưng Lô Nham không hiểu sao bản thân lại khó chịu cực kỳ, y còn chìm đắm trong hồi ức của chính mình rồi bất tri bất giác kinh ngạc, thật giống như ngày đó đang nắm tay bỗng như bị lạc mất, bất tri bất giác thế nào, quay đầu lại mới biết đã mất rồi.
Đột nhiên tỉnh táo, rồi có chút hối hận.
Hối hận cái cái gì chứ? Lô Nham một mực tự hỏi, đây có lẽ vì y đã lâu không quan tâm để ý đến Tiêu Ninh, khiến đứa nhỏ này đi nhầm đường, y phải phụ trách a.
Tiêu Ninh tuyệt đối là bị người khác làm hư, người đơn giản thuần khiết sạch sẽ như thế, chắc chắn là tại lăn lộn trong vòng đời khốn nạn bẩn thỉu, rồi bị lây nhiễm. Nói cái quái gì vậy? Muốn Lô Nham tin tưởng Tiêu Ninh vốn dĩ thích nam nhân? Này không thể a! Y nhiều năm như vậy đều không nhìn ra, từ trước tới nay cũng chưa từng nghĩ đến phương diện đó, lúc trước hẹn hò với tình nhân, chưa từng sợ Tiêu Ninh biết, bởi vì cho dù Tiêu Ninh cảm thấy nam nhân cùng nam nhân sống chung rất kỳ lạ, cũng sẽ nể tình Lô Nham mà nhịn xuống. Nhưng nếu như sớm biết Tiêu Ninh là gay, vậy y…
Suy nghĩ của Lô Nham nháy mắt đứt đoạn, cau mày, vậy thì y sẽ thế nào?
Y không dám nghĩ nữa, bởi vì luôn cảm thấy chuyện như vậy rất đáng sợ, y và Tiêu Ninh là bạn tốt, cũng là anh em tốt, cha mẹ y dường như đều đem Tiêu Ninh như con trai mình, hai người bọn họ vẫn luôn sống cùng nhau.
Xuất phát từ tình cảnh gia đình, tính cách và duyên phận, Tiêu Ninh sinh hoạt rất tốt, giao tiếp cũng tuyệt vời, nhưng lại rất đơn thuần, không có ai khác, Lô Nham chính là người quan trọng nhất, còn có hai vị trưởng bối Lô gia. Lô Nham cũng chưa từng nói cho bất kỳ ai, cũng thường xuyên không để ý tới, y vô cùng hưởng thụ điểm này.
Nhưng mà, Tiêu Ninh bây giờ, cười nói cho y biết, chính mình đã hẹn hò với người khác, là một người có thể so với Lô Nham còn thân thiết hơn, Lô Nham luôn hiểu rõ Tiêu Ninh thật tâm, cũng bởi vì là thật tâm, nên chuyện này mới khiến Lô Nham tức giận.
Đặc biệt tức giận.
Loại tâm tình này trong nháy mắt quả thực đã bao trùm toàn bộ Lô Nham, vừa vô lực, vừa thất bại, phảng phất như phần quan trọng nhất trong cuộc đời của y bỗng nhiên chao đảo mất thăng bằng, ầm ầm đổ vỡ thành từng mảnh, muốn thu thập cũng không biết bắt đầu từ nơi nào.
Lô Nham cúi đầu nhìn cơm cà ri bên cạnh muỗng ăn hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Tôi đi trước.”
Lời y nói lần này vô cùng trầm thấp nhanh chóng, Tiêu Ninh không theo kịp tốc độ, “A… Được? Nhưng cậu chưa ăn được chút gì mà…”
Lô Nham vung tay, một mặt trầm trọng quay người rời đi.
Chờ y đi rồi, Tiêu Ninh mới sực nhớ còn phải về hỏi Đan Hải Minh chuyện hồi chiều. Suy nghĩ lại, ại sao bây giờ đi đâu nói chuyện với ai đều phải đề cập tới Đan Hải Minh? Mà Lô Nham vừa rồi là thế nào? Không riêng hôm nay, dạo này y cũng không quá bình thường. Trước đây đều là Tiêu Ninh chủ động gọi điện thoại, còn phải xem xét Lô Nham có tiếp máy hay không. Bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, Tiêu Ninh cảm thấy rất không quen.
Dùng nĩa xoắn xoắn vặn vặn đĩa mì trước mắt, Tiêu Ninh bây giờ cũng giống như sợi mì ấy, cảm thấy cực kỳ rối lắm, điện thoại di động của hắn bất chợt rung lên, là tin nhắn ngắn, Đan Hải Minh.
—— Mua cơm tối về.
Tiêu Ninh nhìn phần cơm cà ri đối diện chưa hề được động vào, trong lòng thầm nói dù sao cũng rất đúng lúc. (=))))
*
Hạ Ly cùng Lô Nham sau đó xảy ra chuyện gì, Tiêu Ninh hoàn toàn không biết. Bởi vì thay đổi nơi sống thuận lợi hơn, sau khi tan việc, thời gian rãnh của hắn cũng trở nên nhiều một chút, nhưng mà nếu nói đến chuyện tự mình nấu cơm, vậy thì cũng chỉ có Đan Hải Minh là thong thả, về là có thể ăn. Ăn cơm xong lại ở trong nhà Đan Hải Minh xem phim, Tiêu Ninh biết Đan Hải Minh yêu thích động vật nhỏ, còn cố ý mỗi lần đến đều mang Tiểu Hắc theo. Quả nhiên, Đan Hải Minh vô cùng hứng thú chơi đùa với mèo, lúc nào cũng chọc cho Tiểu Hắc xù lông. Thời điểm quay lại nhà Tiêu Ninh thì trái lại nghiêng trời lệch đất phát cáu, khiến Tiểu Ninh phải chuẩn bị thật nhiều cá nhỏ cho mèo, tiện thể bị cào luôn mấy lần mới có thể hống trở về, cực kỳ vất vả a.
Nhưng chỉ thấy Đan Hải Minh rất thích loại hoạt động này, Tiêu Ninh vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Cho dù Đan Hải Minh không rảnh, cũng có Ngô Di thường xuyên cùng hắn nấu cháo điện thoại, phu nhân nhà quyền quý có lẽ cũng rảnh rỗi, cầm điện thoại lên là lập tức có thể nói lia lịa không ngừng. Nàng hỏi xong chuyện Tiêu Ninh rồi mới hỏi luôn sang Đan Hải Minh, mỗi lần đều khiến Tiêu Ninh phải vắt hết óc lên suy nghĩ, báo cáo tình trạng gần gây của Đan Hải Minh, người mẹ này nghe xong phun ra một câu: ai thèm quản nó, rồi đem đề tài dán lại lên người Tiêu Ninh, vô cùng nhiệt tình, thật giống như Tiêu Ninh mới chính là con trai của nàng, Đan Hải Minh chỉ là mua một tặng một.
Cuối tuần Đan Hải Minh xác thực không rảnh, hơn nữa con phải đến thị trấn nhỏ phụ cận A thị xem xét vài hạng mục, một tuần sau mới trở về A thị. Bất quá, Ngô Di một chút cũng không để ý, trái lại cao hứng nhiệt liệt kéo theo Tiêu Ninh đi dạo phố. Điều này làm cho Tiêu Ninh áp lực rất lớn, cho dù Ngô Di không đeo vàng đeo bạc, nhưng chỉ cần một chiếc lắc tay làm bằng phỉ thúy pha lê kia thôi cũng quá đủ để người ta nhìn ra đây là một cường hào rồi, hơn nữa trên mặt hai người một điểm tương tự nhỏ đều không có, căn bản sẽ không có ai đem bọn họ trở thành mẹ con hoặc chị em.
Vì vậy, thời điểm nàng dẫn theo Tiêu Ninh vào cửa hàng thời trang nam mua quần áo, tất cả nhân viên bên trong đều mang theo ánh mắt “Chúng tôi hiểu” không e ngại, Tiêu Ninh vô cùng lúng túng quẫn bách, đến lúc thanh toán lập tức giống như ăn cướp móc ví trả tiền.
Ngô Di cười khéo léo ung dung, “Tiểu Ninh a, không cần khách khí với ta a.”
Tiêu Ninh quẹt thẻ, tay xách đồ, “Không phải khách khí ạ, con sao có thể bắt cô tiêu tiền được.”
“Cũng được, con có lòng, giúp Hải Minh thanh toán.” Ngô Di chính mình tự nhiên như thế, kéo tay Tiêu Ninh lên, “Hiện tại các con ở cùng nhau sao?”
Tiêu Ninh hoàn toàn không để ý vừa nãy Ngô Di còn chọn quần áo cho Đan Hải Minh, lúc này nói cũng không nói được, đành phải mê mê ngang mang trả lời, “Không… Không có, con sống đối diện nhà cậu ấy.”
Ngô Di trước tiên có chút mê hoặc tự hỏi, sau đó dường như nghĩ thông suốt ra cái gì, nở nụ cười, “A, hóa ra là như vậy. Sống đã quen chưa? Có thiếu cái gì không? Hay là chúng ta bây giờ đi mua vài món đồ dùng hằng ngày cho con?”
Về việc sinh sống, Tiêu Ninh không phải là người tinh xảo cẩn thận, những thứ trong nhà đủ dùng là được rồi, cũng không cần mua thêm gì nữa cả, nhưng Ngô Di hiển nhiên nghĩ sinh hoạt phải thú vị một chút, nàng khuyên trong nhà nên có vài chậu cây xanh, đối với sức khỏe hay tâm tình mới tốt, chọn hai chậu hoa, để Tiêu Ninh mang về cho Đan Hải Minh một chậu mà mình một chậu.
Tiêu Ninh nhiều lần cảm thấy bối rối buồn cười, người này cùng Trần Thục Vân hoàn toàn khác nhau, đầy đủ thể hiện ra “Bạn của con trai” và “Đối tượng của con trai” là không giống. Hắn cảm thấy, nếu như mình là phụ nữ, Ngô Di khẳng định sẽ dẫn hắn đi thẩm mỹ viện, SPA và vân vân.
Bất quá, Ngô di đúng là người hoạt bát năng động, vô hình trung liền cùng Tiêu Ninh quan hệ thân mật hơn không ít, lúc thì hỏi Tiêu Ninh tại sao không làm hộ chiếu, lúc thì nói Đan Hải Minh kỳ thực có chút thể nhiệt. Nói xong, Tiêu Ninh đột nhiên khơi dậy tâm tư muốn học nấu canh.
Hắn nghĩ, Đan Hải Minh cho dù có tinh thần tự lập như thế nào đi nữa, nhưng xã giao cũng vẫn có, ít nhất Tiêu Ninh đã thấy quá nhiều lần Đan Hải Minh về muộn, cứ như vậy, dạ dày tất nhiên sẽ bị thương tổn, lúc còn trẻ là chắc chắn không phát hiện ra, nhưng nếu như vẫn luôn không chú ý đến, tích lũy càng nhiều, nhất định sẽ có chuyện, ăn uống bổ dưỡng là một bện pháp tốt.
Chuyện này, Tiêu Ninh thật sự không tiện cùng Ngô Di thảo luận, chỉ chờ sau khi cùng Ngô Di chia tay mới đi đến cửa hàng tổng hợp mua tử sa bảo (*) và hộp cơm giữ nhiệt. Nghiên cứu thực đơn chủ nhật rồi mua thêm một con vịt cùng gia vị, buổi tối bắt đầu làm, hầm một đêm là vừa kịp. Tử sa bảo chính là thuận tiện ở điểm này, Tiêu Ninh cũng không có cách nào như Ngô Di có thời đứng canh lửa, làm cơm đối với hắn mà nói không thể nào là thú tiêu khiển được.
Nhưng sáng sớm hôm sau, thời điểm hắn mở nắp ra, hương vị đậm đà đã lập tức đánh trúng hắn, cỗ hương vị kia không chỉ vô cùng kích thích khứu giác cùng vị giác, mà còn như làn gia điệu chậm rãi, thỏa mãn cuộc sống thanh nhàn lười biếng, ấm áp đến nỗi Tiêu Ninh có mấy phần không biết phải làm sao.
Tiểu Hắc cũng tỉnh rồi, lay lay chân chủ nhân, đói bụng kêu to.
Tiêu Ninh hấp hấp cái mũi, điều này chỉ có thế hiểu chứ không thể nào diễn tả tả bằng lời hương vị đang tràn ngập trong khoang ngực mình, xoay người động viên Tiểu Hắc, thay nó thả đầy bát đồ ăn cho mèo vị gà, “Ăn ngon không?”
Tiểu Hắc ắn a a a, rõ ràng không thèm đếm xỉa tới hắn.
Sờ sờ đỉnh đầu con mèo nhỏ, quay đầu lại đến bên nồi canh nóng hổi, múc ra một chén nhỏ ăn, phần còn lại Tiêu Ninh xếp vào hộp cơm giữ nhiệt, viết lời nhắn, cùng với chậu hoa nhỏ bỏ vào ngăn hộc trước cửa nhà Đan Hải Minh, lúc này mới đi làm.
Mười giờ sáng, Đan Hải Minh bước ra từ thang máy.
Cậu liếc mắt một cái liền phát hiện bên cửa nhà mình có đồ vật, đến gần mới thấy là một hộp cơm giữ nhiệt và một chậu cây không biết là cây gì. Khom người nhặt lên tờ giấy nhắn, mặt trên chỉ viết một câu, “Canh vịt —— hàng xóm đối diện cậu.”
Đan Hải Minh nhìn lại hộp cơm giữ nhiệt trên tay, đột nhiên nở nụ cười, đuôi lông mày cậu vung lên một mảnh, lộ ra vui vẻ không thể nào che giấu được của thiếu niên, sau đó, cậu phản ứng lại, giống như nhìn trái nhìn phải một chút, bốn phía tất nhiên không có ai.
Cậu dường như vừa cao hứng vừa có chút thất vọng, sững sờ chốc lát, trong mắt mang theo ý tứ hàm xúc khác thường, đem lời ghi chép bỏ vào túi chính mình, một tay cầm hộp cơm, tay kia ôm chậu hoa, dùng khuỷu tay đẩy cửa, trở về nhà.
Tử sa bảo:
Hộp cơm giữ nhiệt: