Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 5 - Chương 219: Tam nguyệt sơ tam




“Các ngươi đều từng hứa hẹn với nhân tộc.” Viên Côn chậm rãi nói, “Bảo vệ giang sơn cho bọn hắn, bảo vệ hưng suy, một là Bạch Khởi, một là Lý Long Cơ…”

Chiến Tử Thi Quỷ Vương sừng sững đứng, dáng người cao lớn tựa dãy núi, ống tay áo tung bay trong gió.

Viên Côn giơ tay, gỡ băng vải trên mắt xuống, chân thành nói: “Nhưng có bao nhiêu nhân tộc, còn nhớ kỹ ân tình của các ngươi?”

Trong chốc lát, thời gian lưu chuyển, toàn bộ Minh Dường, thậm chí trong lòng sông Lạc Dương cũng hiến hóa! Hồng Tuấn rời khỏi Thập Lý Hà Hán, đứng trên cầu, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, bàn tay tạo hóa nhưng đập xuống Thần Châu đại địa một đồng hồ cát! Xuân Hạ Thu Đông ào ào vụt qua.

Hồng Tuấn quay người, sau đó, toàn bộ yêu tộc bên ngoài Minh Đường như chìm vào mộng cảnh hùng vĩ này, một khắc này đã sử dụng sức mạnh của Côn Thàn đến cực hạn, năm tháng cũng chỉ là một cái búng tay, Khu ma sư nhao nhao tỉnh dậy, không tin nổi một màn trước mắt.

Vô số cảnh tượng thay đổi, chiến trường giết chóc khiến hai mắt đỏ rực, Khu ma sư của các triều đại đánh giết yêu quái. Cao lâu đột ngột mọc lên, chim sắt gào rú bay qua, thiết xa không cần ngựa kéo hú hét chạy qua, cầu nối dựng lên, đường xá thông suốt, cây cối đổ xuống…

Yêu tộc đào vong khắp nơi, tháp cần trục quỷ dị bay lên, xe đựng bùn nước kêu ông ông, nhà cửa san sát lại bị phá hủy, đám yêu quái hóa thành người, lại bị Khu ma sư dùng pháp thuật chế phục, kéo đi, thiêu sống trong lửa cháy.

“Ngàn năm sau.” Giọng Viên Côn không có chút tình cảm nào, vang vọng giữa đầu não yêu tộc, “Khu ma ti khai chi tán diệp, yêu tộc ở Thần Châu địa địa, không còn chỗ dung thân.”

“Lần này đi qua ngàn năm.”

Giọng nói Viên Côn tràn ngập uy nghiêm: “Không còn ai, có thể trốn được việc yêu tộc xâm chiếm nhân gian này…”

Hồng Tuấn không lý giải được những gì hắn nhìn thấy, có quá nhiều đồ vật quỷ dị như thiết giáp, cơ quan, ở trên đại địa Thần Châu lộng hành, yêu tộc lùi dần, chỗ ở thu nhỏ lại. Cho đến khi những tòa nhà kỳ quái kia được xây trước Thánh địa.

“Yêu tộc mất nơi ở, lang bạt kỳ hồ, ẩn cư sơn lâm, theo bọn hắn, vĩnh viễn chỉ có tuyệt vọng…”

Nhóm Khu ma sư tiễu trừ Thánh địa Thiên La sơn, Ngọc Tảo Vân hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, mang theo Hắc Hồ và Bạch Hồ còn trong tã lót hoảng hốt chạy ra, trái tim nói bắn ra máu tươi nhuộm đỏ toàn thân lông tóc trắng như tuyết. Bầy yêu trốn về cao nguyên Nhược Nhĩ Cái phía tây, trong gió tuyết tiến vào phế tích Vạn Yêu điện, trông coi thánh điện hoang phế này, trong gió rét phát run.

Hồng Tuấn nhắm hai mắt lại, bên tai truyền đến giọng nói của Viên Côn.

“Đây chính là tương lai toàn tộc, là số mẹnh.”

Pháp thuật của Côn Thần biến mất, phế tích Lạc Dương khôi phục nguyên trạng.

Trong phế điện Minh Đường.

Viên Côn buộc vải che mắt, Ngọc Tảo Vân và Chiến Tử Thi Quỷ Vương im lặng.

Thanh Hùng chậm rãi nói: “Hôm nay trong lòng các ngươi có thương hại, chỉ vì yêu tộc mạnh hơn yêu tộc ngàn vạn lần? Ngày khác chúng ta thành xương khô, triều địa nhân tộc thay đổi, ân oán tình thù, như sông trôi nước chảy. Nhân tộc làm gì còn lòng trắc ẩn với yêu tộc.”

“Nghịch thiên cũng được.” Viên Côn tiếp lời, chậm rãi nói. “Không biết lượng sức mình cũng tốt, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, hai vị, cho tới nay vẫn cho rằng đạo bất đồng bất tương vi mưu, thì vì bản thân, đánh một trận đi.”

Ngọc Tảo Vân nhìn về phía Chiến Tử Thi Quỷ Vương, Quỷ Vương không bày tỏ thái độ, Thanh Hùng lại nói: “Yêu tộc chỉ nói ta và Viên Côn, lấy tư dục bản thân, phế vị trí Yêu Vương của Hồng Tuấn, ta vốn lười giải thích. Côn Thần lại kiên quyết muốn nói cho các ngươi, dù sao thân là Yêu vương, ta nghĩ… Ngọc Tảo Vân rồi cũng chết, Quỷ Vương vẫn có khả năng nhìn thấy một màn kia, các vị, cứ như vậy đi.”

Nói xong, Thanh Hùng đứng dậy, rời khỏi vương tọa, đi lướt qua bên cạnh Quỷ Vương, cùng Viên Côn rời khỏi phế điện.

“Đó là thật sao?” Triều Vân và Hồng Tuấn đứng trên cầu, thấp giọng nói.

Hồng Tuấn đột nhiên nói: “Kỳ thực tại rất lâu về trước, ta đã nhìn thấy ngươi, Triều Vân.”

“Ta?” Triều Vân nói, “Ta làm sao?”

Hồng Tuấn chân thành nói: “Ngươi hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Triều Vân bày ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Lý Cảnh Lung đi trên đường phố trống trải, một thân võ bào dính đầy nước bùn.

“Lại gặp mặt.” Một giọng nói vang lên.

Lý Cảnh Lung đeo Trí Tuệ kiếm trên lưng, im lặng đứng như một tòa núi.

“Con đường này, nhờ ngươi chiếu cố.” Lý Cảnh Lung nói. “Cho đến nay, ta vẫn nhớ rõ ân tình ngươi đưa tiễn ta và Hồng Tuấn rời khỏi Diêu Kim cung.”

Thanh Hùng hiện ra trong bóng tối, trầm giọng nói: “Chỉ là thuận nước đẩy thuyền, biết nhất định sẽ phải đánh một trận không có phần thắng, vì sao vẫn còn muốn đến?”

“Đây là sứ mệnh của ta.” Lý Cảnh Lung chậm rãi nói.

Thanh Hùng nheo mắt, muốn nhìn trộm nội tâm Lý Cảnh Lung, suy nghĩ lẫn lộn, hắn không cách nào bắt được manh mối, chỉ cảm nhận được tưởng niệm của Lý Cảnh Lung với Hồng Tuấn.

“Có lẽ.” Lý Cảnh Lung xoay tròn Kim Cương tiễn giữa ngón tay phải đầy máu, nói, “Ngươi muốn quyết chiến sớm?”

Thanh Hùng cười lạnh một tiếng, từ từ bay lên, hóa thành Kim Sí Đại Bằng, quay người bay đi. Khu ma sư ẩn thân đằng sau nhà cửa, phế tích cũng vội vã xuất hiện. Lý Cảnh Lung kìm nén không được, tay hơi run rẩy, thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu như đánh nhau, không có đồng bạn tương trợ, nói không chừng sẽ bị Thanh Hùng giết chết.

“Người đi đâu rồi?” Mạc Nhật Căn để ngực trần, sau khi mộng cảnh của Côn Thần quét qua, nhóm Khu ma sư đều tỉnh dậy. Lục Hứa đề nghị tìm Lý Cảnh Lung, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Lý Cảnh Lung mờ mịt nói: “Ta…”

Lý Cảnh Lung ấn lấy Thái Dương, cố gắng nhớ lại, A Thái nói: “Vừa rồi là sức mạnh của Côn Thần?”

“Quá mạnh mẽ…” Lục Hứa lẩm bẩm nói, “Là thật sao?”

Cừu Vĩnh Tư nói với đám người: “Có lẽ là chân tướng, cũng có lẽ là một phần chân tướng?”

Lý Cảnh Lung ‘ừ’ một tiếng, Lục Hứa để ý trên tay hắn toàn là máu, hỏi: “Tay làm sao vậy?”

Lý Cảnh Lung nhíu mày, trong tay có một miếng vải, mở ra, trên đó có bốn chữ.

“Tùy cơ ứng biến.”

Mọi người: “???”

Kia là bút tích Lý Cảnh Lung, là chữ hắn viết xuống, cũng giữ ở trong tay, có nghĩa gì?”

Mặt trời mọc rồi lặn, Hồng Tuấn vẫn tựa trước cửa nhà, nhìn bầu trời tái nhợt, Triều Vân vẫn thủ vệ bên cạnh hắn, chuyện gì cũng không hỏi, Hồng Tuấn không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ, nửa đêm tỉnh lại liền ngủ dậy. Trên xà nhà vang lên thanh âm rất nhỏ, bạch hồ rũ đuôi xuống, nhẹ nhàng phất một cái.

“Ta sai rồi sao?” Ngọc Tảo Vân nhẹ nhàng nói.

“Người đều phải chết.” Hồng Tuấn tựa ở trước giường, nói: “Nhìn xem vì sao mà chết, sinh lão bệnh tử, là thiên đạo.”

“Giống mẹ ngươi?” Ngọc Tảo Vân còn nói: “Nàng là nữ nhân ta bội phục nhất.”

Hồng Tuấn hỏi: “Ngươi hối hận sao?”

“Chỉ có chút không yên lòng.” Ngọc Tảo Vân đáp.

Hồng Tuấn còn nói: “Ta xác nhận chưa từng mơ hồ như vậy, vừa là yêu vừa là người, nhân tộc diệt yêu tộc, cũng không phải bản ý của ta. Yêu tộc tàn sát nhân tộc, không phải chuyện ta muốn.”

Ngọc Tảo Vân nói: “Nhưng sự thực chú định, chúng ta không thể thay đổi tất cả.”

Hồng Tuấn nhẹ nhàng đáp: “Cha mẹ ta cũng tính sao?”

Ngọc Tảo Vân nói: “Nhưng bọn họ đã chết.”

Hồng Tuấn nói: “Hồ Vương, ngươi nguyện ý làm một sinh mệnh rực cháy, chiếu rọi bóng tối đêm đen; hay là một thứ mưa dầm rả rích rơi mãi trên đại địa này ngàn vạn năm?”

Ngọc Tảo Vân: “…”

Ngọc Tảo Vân nhảy khỏi xà nhà, rơi xuống giường, Hồng Tuấn xuất thần nói: “Nói đến cái chết, chắc không ai hiểu rõ hơn ta, ta đã từng coi những ngày ở cạnh Cảnh Lung, Khu ma ti, là những ngày cuối cùng.”

“Khi còn ở Trường An, hiện giờ nghĩ tới thật đẹp sao.” Hồng Tuấn nói, “Tựa như hoa nở rộ trong gió xuân, lá đỏ phủ núi đồi, dù ngắn ngủi, nhưng ta đều đã thấy. Nấm dại chẳng biết sớm chiều, ve sầu chẳng hiểu xuân thu, trăm năm sau, ta và Lý Cảnh Lung cũng sẽ rời đi, không như các ngươi, chứng kiến những chuyện tương lai sau này, chứng kiến cái chết định sẵn…”

“… Nhưng có quan hệ thế nào chứ?” Hồng Tuấn nghiêng đầu chăm chú nhìn Ngọc Tảo Vân, “Ta vẫn tin tưởng như cũ…”

Mặt trời mọc, từ phương xa truyền tới một tiếng kêu to, cắt lời Hồng Tuấn, hắn nghiêng người, mang theo Thiên Cơ liên từ trên giường đi xuống, hỏi: “Quỷ Vương đâu?”

“Đang chờ ngươi.” Quỷ Vương ở ngoài cửa nói, “Ta là kẻ cố chấp.”

Hồng Tuấn lấy Trảm Tiên Phi Đao cùng Ngũ Sắc Thần Quang, dù không dùng được, hắn hôm nay không thể nào đánh một trận với Thanh Hùng được, Hồng Tuấn đẩy cửa, hôm nay trời nắng, ánh nắng lập tức chiếu lên người hắn.

“Đi thôi.” Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung cùng nhóm Khu ma sư rời khỏi phế tích, mọi người chỉnh lý hành trang, mặt trời mới mọc, Lý Cảnh Lung xòe tay, cúi đầu nhìn mảnh vải.

“Các vị.” Lý Cảnh Lung quay lại, nói với mọi người: “Mặc dù binh pháp có nói, không đánh thì không chuẩn bị…”

Mọi người im lặng nhìn Lý Cảnh Lung.

“…Nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.” Lý Cảnh Lung nói, “Dù núi đao biển lửa, ta vẫn phải đi, khẩn cầu các vị huynh đệ hỗ trợ.”

Mọi người cùng lớn tiếng khen hay, Lý Cảnh Lung quay người lên ngựa, nhóm Khu ma sư cũng vội vã leo lên lưng ngựa, đón ánh bình minh, hướng Minh Đường mà tới.

Tiếng hí vang trời, sau Minh Đường, mười vạn yêu thú chờ đợi, Kim Sí Đại Bằng giương cánh đáp xuống, yêu thú vây quanh tế đàn. Viên Côn lại yên tĩnh đứng ở trên.

Thanh Hùng hóa thành nhân thể, ánh mặt trời chiếu sáng tế đàn phủ tuyết.

“Có thu được gì không?” Viên Côn nói.

“Không có.” Thanh Hùng đáp, hai người trao đổi tin tức, Thanh Hùng chọn đêm cuối cùng phục kích Lý Cảnh Lung, nhưng chẳng lấy được tin tức hữu dụng nào.

Viên Côn lạnh lùng đáp: “Vậy thì bắt đầu thôi.”

Thanh Hùng nói: “Bọn hắn không tới.”

Quanh tế đàn, tường lũy bằng gạch lít nha lít nhít toàn chim chóc, thủy tộc, vạn thú, cầm tộc tề tụ, ngay sau đó tiếng áo giáp vang lên, năm vạn Chiến Tử Thi Quỷ dưới trướng Quỷ Vương giục ngựa tiếp vào, bao bọc bên ngoài tế đàn, tạo thành vòng vây.

“Con dân yêu tộc, phi cầm, tẩu thú, thủy tê… và thi quỷ, tất cả thành viên ở đây, ta tin đêm qua, các ngươi đã nhìn thấy tiên đoán của Côn Thần.” Thanh Hùng nói thẳng vào điểm chính, “Nhân gian từ nay về sau, không còn chỗ dung thân cho bản tộc…”

Hồng Tuấn đứng lẫn trong đại quân Chiến Tử Thi Quỷ, khẽ đẩy mũ giáp, nhìn Đỗ Hàn Thanh từng bước đi lên tế đàn. Hắn kéo theo dây xích, quần áo tả tơi, suy yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi ngã, sau khi leo lên tế đàn, bất lực quay đầu nhìn phương xa.

“Cảm ơn ngươi.” Hồng Tuấn thấp giọng, “Chuyện sau đây, để cho ta…”

“Truy cứu mọi việc.” Trên tế đàn, Thanh Hùng lại cất giọng, “Chỉ vì Yêu Vương bản tộc cấu kết với Khu ma sư mà ra…”

“Ta không đồng ý!” Lúc này có một giọng nói hô lên.

Hồng Tuấn: “!!!”

Hồng Tuấn quay đầu, nhìn xem là ai đang nói, trên tường cao, đúng là hai con gà cảnh, một đỏ một xanh.

Hồng Tuấn vạn lần không ngờ, Lục Phì Hồng Sấu lại bênh vực mình, suýt nữa thì rơi lệ.

“Bệ hạ lịch kiếp vô số.” Lục Phì nói, “Nếu không nhờ người liên thủ với Khu ma sư diệt trừ Thiên Ma, bây giờ chúng ta phải phụ thuộc vào An Lộc Sơn, ngày trước các huynh đệ bị Thiên Ma khống chế thế nào, đã quên rồi sao? Bây giờ muốn qua sông chặt cầu?”

Hồng Sấu hạ giọng: “Ngươi muốn chết sao?”

“Dù sao Kim Sí Đại Bằng làm Vương, đầu tiên sẽ giết chúng ta và con cá chép kia.” Lục Phì nói, “Không sống nổi!”

Yêu tộc lập tức rối loạn, Thanh Hùng xanh mặt, phẫn nộ quát: “Làm càn! Khi nào đến lượt ngươi mở miêng?”

“Thanh Hùng đại nhân khi trước có nói qua.” Một nữ tử ở dưới tế đàn ôn nhu mở miệng, “Từ đây sẽ khôn còn ma khí, nối khổ lang bạt kỳ hồ, chúng ta vẫn khắc ghi, bệ hạ và Khu ma sư nhân gian cả đời bôn ba, sắp hoàn thành, rơi vào kết quả như vậy, khiến người ta khó mà tin phục.”

Hồng Tuấn quay lại nhìn, dường như đã gặp qua nữ tử kia, nhưng không nhớ là ai.

“Ngươi là cái gì?” Dù hai mắt Thanh Hùng sáng rực, cũng không nhận ra lai lịch nữ tử này.

“Tiểu yêu chỉ là một cây mẫu đơn trên Long Môn sơn.” Nữ tử này là hoa yêu năm đó bị “Sắc” trong ‘Tửu Sắc Tài Vận’ khống chế, còn nói: “Trưởng sử Khu ma ti Lý Cảnh Lung có ơn cứu mạng, Côn Thần năm đó cũng bị cầm tù, lại còn lấy oán trả ơn?”

Đám yêu quái lập tức ồn ào, lại không có ít yêu quái không cùng ân oán với Thanh Hùng và Viên Côn, đây là tình huống hắn không ngờ tới.

May mà có một tiếng quát: “Lý Cảnh Lung tội nghiệt ngập trời! Không thể tha thứ! Lúc trước huynh đệ tỉ muội, cha mẹ thân tộc ta đều chết trong tay hắn!”

Giọng nói kia là của thú tộc, Ngọc Tảo Vân quay đầu, nhìn Hồ tộc dưới trướng, lúc trước người nhà đều bị Lý Cảnh Lung thiêu chết trong án khoa cử.

Lý Cảnh Lung ở đâu? Trái tim Hồng Tuấn càng ngày càng đập nhanh, khóe mắt liếc qua, không ngừng tìm kiếm Khu ma sư, nhưng không ai xuất hiện.

Ngọc Tảo Vân không quát đám yêu quái dưới trướng, trong chốc lát dưới tế đàn ồn ào to dần, tiếng nghị luận như dòng nước lũ, yêu quái ở đây khát máu, tàn nhẫn, hiếu sát. Cũng có những yêu quái ôn hòa, thân cận nhân tộc. Dù mãnh thú hay mãnh cầm, vẫn là chim bay cá bơi, suy nghĩ giống nhau, đều không muốn bị Thiên Ma thao túng. Chỉ vì bị ma khí khống chế mà quên đi bản thân, một bên chỉ chém giết, một bên thì no bụng xong không thiết đánh trận gì nữa, huống hồ khi trước An Lộc Sơn không buông tha Huyết yêu, đúng là cắn nuốt đại tướng dưới trướng mà bổ sung ma khí, hành động này khiến ai cũng sợ hãi.

“Không thể tha nhân tộc!” Lại có hùm yêu quát.

Yêu tộc ầm ĩ cãi nhau, đám yêu quái với việc phân chia ‘địa bàn’ cực kỳ coi trọng.

“Nhưng Yêu Vương chỉ có một!” Lang yêu quát, “Ta chỉ nghe theo Khổng Tước Đại Minh Vương!”

Mười vạn yêu tộc nghị luận không ngừng, quần chúng bắt đầu hung hãn, sắp sửa có nội chiến, chỉ có Chiến Tử Thi Quỷ cực kỳ kỷ luật, không hề nhúc nhích, đột nhiên, thanh âm huyên náo dừng lại, thay vào đó là một trận xôn xao khác.

________________________________

Tam nguyệt sơ tam: Mùng ba tháng ba