Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 4 - Chương 130: Khu ma đô hộ




Bên trong Trấn Long Tháp.

Hồng Tuấn bám chặt mặt băng, đu trái đu phải, khiến Cừu Vĩnh Tư lắc thành một đường cong, mà trong lúc đó bình lưu ly cũng sắp rớt ra ngoài.

“Đi!” Hồng Tuấn hô to một tiếng, mượn đà, rút mạch đao, phi thân, lôi theo Cừu Vĩnh Tư nhào về phía vách núi nhô ra phía xa, không kìm nén được mà hô to, ngay sau đó hắn xoay tay, Mạch Đao cắm xuống vách đá phía đối diện.

“Ông” một tiếng, mũi đao cắm sâu vào đá chừng ba tấc, cả thanh đao ong ong chấn động, giữ vững Hồng Tuán và Cừu Vĩnh Tư.

Hồng Tuấn suýt nữa cắn phải lưỡi, mà bình lưu ly trong ngực Cừu Vĩnh Tư cuối cùng cũng văng ra ngoài, nó bay qua mặt Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn: “Đây là gì?”

Đến khi hắn ý thức được kia là bình tro cốt, thì cái bình đã đạt đến điểm cao nhất chuẩn bị rơi xuống.

Hồng Tuấn: “A a a — ”

Đừng nói hắn không đỡ kịp, dù có kịp thì làm gì còn tay mà đỡ! Tay trái đỡ thì buông Mạch Đao, tay phải đỡ thì buông Cừu Vĩnh Tư. Bình lưu ly lấp lóe chuẩn bị rơi xuống vực sâu, Hồng Tuấn quay đầu, cả đầu trống rỗng không  nghĩ được gì.

Nháy mắt một bàn tay nhanh chóng vươn ra, bắt lấy cái bình.

“Ông trời ơi! Đệ đang làm gì vậy? Hồng Tuấn!” Cừu Vĩnh Tư gần như phát điên hô to.

Hồng Tuấn nói: “Ông trời ơi! Huynh cuối cùng cũng tỉnh rooif1”

Cừu Vĩnh Tư cúi đầu nhìn dưới chân, lập tức hô to, rồi ngẩng đầu lên nói: “Đây là chỗ nào?”

“Ta làm sao biết được?” Hồng Tuấn nói, “Đừng hỏi nữa!”

Cừu Vĩnh Tư nắm lấy tay Hồng Tuấn, hai chân đạp vào vách đá trèo lên, Hồng Tuấn không chịu nổi nữa, giận dữ hét: “Đừng nhúc nhích! Để ta còn bám vào chứ!”

“Cái bình suýt nữa rơi!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Rơi xuống là xong!”

Hồng Tuấn nhìn sang một bên, tìm điểm dừng chân, nói: “Ta ném huynh qua bên kia, có sườn núi!”

Trong núi huyền băng có một kẽ hở mơ hồ nhìn thấy được, Cừu Vĩnh Tư vội vàng hô: “Đừng ta không bò lên nổi!”

“Đừng nói nhảm!” Hai tay Hồng Tuấn đã mỏi nhừ, mấy lần vung lên, quăng Cừu Vình Tư bay đi, Cừu Vinh Tư suýt chút nữa rơi xuống vách núi mà cuối cùng lại  bám được vào vách đá, đứng vững vàng.

Hồng Tuấn bớt đi vướng bận, nhẹ nhàng thở ra, rồi phi thân qua, nhưng thể lực hao hết, hắn suýt chút nữa ngã xuống, Cừu Vĩnh Tư vội vàng kéo hắn lên.

Có chỗ đặt chân đã tốt lắm rồi, Hồng Tuấn tách Mạch Đao, lấy Hỏa phi đao.

“Đừng nhúc nhích!” Cừu Vĩnh Tư lập tức nói.

Nhưng Cừu Vĩnh Tư khuyên chậm một bước, Hồng Tuấn đã cắm phi đao vào khe hở, nung chảy nó, một khối băng to như núi rơi xuống, ầm vang một tiếng.

Hồng Tuấn: “…”

Từ phương xa truyền đến tiếng rồng gầm, Cừu Vĩnh Tư nói: “Nguy rồi… không biết con nào đã tỉnh.”

Hồng Tuấn nhìn Cừu Vĩnh Tư, không nói chuyện, đột nhiên thế giới phủ đầy băng tuyết này có sức sống, gió chầm chậm nổi lên, băng tuyết xoay vòng, xuyên qua núi huyền băng này, gào thét trút vào.

“Gió thật lớn.” Hồng Tuấn bị gió tạt đến không thở được.

Cừu Vĩnh Tư nói: “Đi mau.”

Hai người từ khe hở chui qua, thấy trên đỉnh đầu là băng động lóe ra lam quang, lại đi sâu vào trong mọi thứ sáng rời, bên trong băng tuyết có một mặt bị nứt gãy, Cừu Vĩnh Tư bò lên, rồi kéo Hồng Tuấn.

“Đây là đâu?” Hồng Tuấn mờ mịt nói.

Hai người đứng giữa một sườn núi phủ đầy băng tuyết, phía xa có một đỉnh núi, một đạo lam quang từ đỉnh núi kéo đến tận chân trời.

“Khổ Hàn ngục.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Tầng thứ hai Trấn Long tháp. Khi tiến vào trận pháp gặp vấn đề, nên chúng ta bị đưa xuống dưới… May không phải đáy tháp.”

“Này.” Hồng Tuấn nói, “Vậy chúng ta ra ngoài thế nào đây?”

“Đạo lam quang kia chính là trận pháp ở tầng thứ ba.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Sau khi Diệp Minh chết, Giải  Ngục dần đả thông các tầng, giao long bị giam giữ trong Khổ Hàn ngục đã chạy lên. Chúng ta phải leo lên tầng thứ chín, sửa chữa kết giới rồi mới ra ngoài được.”

“Vậy đi thôi.” Hồng Tuấn quay người, đi trước.

Cừu Vĩnh Tư thở dài: “Nghỉ một lát đi, đệ không mệt sao? Hồng Tuấn?”

Hồng Tuấn lại chui vào trước, Cừu Vĩnh Tư nhìn rồi theo sau, giày chiến dẫm một cái hỗ sâu trên nền tuyết, hắn hô: “Để tìm những cách kahsc xem thế nào!”

Hồng Tuấn quay đầu: “Vậy huynh tìm đi nha!”

“Đệ đừng đi! Chờ chút!” Cừu Vĩnh Tư nhìn đỉnh núi kia, xung quanh có mấy con rồng đang bay lượn, đều là những điểm rất nhỏ, nhìn không rõ.

Hồng Tuấn không trả lời, nhìn ra xa.

Cừu Vĩnh Tư: “Hồng Tuấn?”

Hồng Tuấn: “…”

Cừu Vĩnh Tư: “Đệ làm sao vậy?”

Hồng Tuấn không lên tiếngâm thanh.

Cừu Vĩnh Tư: “Tức giận? Làm sao?”

Hồng Tuấn: “Không có.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Rốt cục là làm sao?”

“Huynh cứ nói đi!” Hồng Tuấn nỏi giận, quát: “Huynh có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào sao! Có thể bảo vệ tính mạng của huynh đã khó khăn lắm rồi! Còn trách ta không cẩn thận làm rơi bình?”

Cừu Vĩnh Tư hiểu ra, vừa rồi hắn mê man, khi tỉnh lại toàn vô thức mà nói, mặc dù không rõ trước đó đã trải qua chuyện gì, nhưng tình huống khi ấy quả rất nguy hiểm. Hắn vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là ta không tốt.”

Hồng Tuấn đen mặt, không để ý Cừu Vĩnh Tư, tiếp tục đi về phía trước, Cừu Vĩnh Tư buồn cười, nói: “Ta dập đầu với đệ? Hay đệ qua đây đánh ta cho bớt giận.”

“Không cần.” Hồng Tuấn tức giận nói. “Trưởng sử sẽ đến cứu ta, huynh cứ đợi trong tháp đi.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Khi gặp Cảnh Lung, để đệ ấy đánh ta một trận?”

Hồng Tuấn sớm hết bất mãn, nói, “Bọn họ vào tháp cũng sẽ đến đây sao?”

Nếu như Lý Cảnh Lung đi cùng Lục Hứa, Lục Hứa biến thành Bạch Lộc có thể bay, chắc sẽ an toàn, nhưng dù vậy cũng vẫn luống cuống.

“Không.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Gia gia sẽ đưa bọn họ vào từ tầng chín, nếu tránh thoát được bầy giao long, bọn họ sẽ tìm từng tầng xuống dưới. Chúng ta chờ ở thông đạo là được… Hồng Tuấn! Sao đệ lại đi chân trần thế này?”

Cừu Vĩnh Tư đến trước mặt, nhìn thấy Hồng Tuấn đi chân đất, còn mặc quần áo mùa hè, nói, “Đệ đi giày của ta đi.”

Hồng Tuấn nhìn về phía xa, nói: “Không lạnh, đi thôi.”

Nhưng khi Hồng Tuấn sử dụng pháp thuật, lại truyền đến tiếng rồng ngâm, cùng lam quang bắn thẳng lên trời theo hai hướng.

Hồng Tuấn vô thức muốn tránh né, Cừu Vĩnh Tư quay người về phía tiếng rồng ngâm, Hồng Tuấn nói: “Trong tháp này, giao long có khó đối phó như Giải Ngục không?”

“Tất cả còn khó chơi hơn Giải Ngục.” Cừu Vĩnh Tư lẩm bẩm nói, “Nhưng ta nghĩ, mấy con khó nhằn đều ở phía trên rồi… Đi theo ta, Hồng Tuấn!”

Nói xong, Cừu Vĩnh Tư ra hiệu cho Hồng Tuấn đứng sau lưng mình, Hồng Tuấn hỏi: “Đi chịu chết sao?”

Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Ta sẽ bảo vệ đệ, giao đệ lại cho trưởng sử nguyên vẹn, nếu không ta cũng chết mất.”

Gió tuyết càng ngày càng lớn, Cừu Vĩnh Tư đi trước chắn lấy, Hồng Tuấn bám sau lưng để hắn mở đường. Hai người chậm rãi đi về phía rừng rậm trắng tuyết phía trước.

Cừu Vĩnh Tư lạnh đến run cả người, Hồng Tuấn đi đằng sau lại không có việc gì, Cừu Vĩnh Tư nói: “Lạnh quá… Hồng Tuấn, đệ không sợ lạnh sao?”

Hồng Tuấn mặt không biểu tình, lấy trong túi bên người ra chiếc lông vũ Phượng Hoàng.

Cừu Vĩnh Tư: “…”

Cừu Vĩnh Tư lùi ra sau một chút, đứng sát Hồng Tuấn, hai người gian nan tiến về phía trước, lông Phượng có thể chống lạnh, nhưng không chống được gió, đi vào trong rừng cây tùng gió mới nhỏ đi một chút.

“Chuẩn bị đi.” Cừu Cầu nói, “Bây giờ sẽ đưa mọi người vào.”

“Đi như vậy cũng phải mười ngày nửa tháng.” Mạc Nhật Căn nói.

Lục Hứa: “Đừng u sầu như vậy, không chừng bọn họ đang chờ ở tầng thứ chín ấy.”

Lý Cảnh Lung và A Sử Na Quỳnh đứng giữa trận pháp dịch chuyển, bốn người còn lại đứng nhìn, Đặc Lan Đóa nói: “Cẩn thận.”

Lý Cảnh Lung: “Tất nhiên, đừng lo lăng.”

A Sử Na Quỳnh: “Tẩu tử nói với ta, ngươi tự mình đa tình làm gì, người khác không quen ngươi.”

Lý Cảnh Lung: “…”

A Thái nói: “Được rồi, mọi người theo kế hoạch mà làm thôi.”

Lý Cảnh Lung gật đầu, đúng lúc đó Cừu Cầu niệm chú văn, trận pháp bắt đầu phát sáng, chiếu cả một vùng. Mạc Nhật Căn nói: “Lần đầu không có trưởng sử, không biết bao lâu đây.”

“Ngươi cũng được.” A Thái vỗ vai Mạc Nhật Căn, nói.

“Mạc Nhật Căn được đề bạt làm Khu ma ti đô hộ.” Lam quang càng rực rỡ, Lý Cảnh Lung đứng trong trận pháp bàn giao công việc, “Tạm giữ ấn tín của ta, đều nhờ cả vào ngươi.” Sau đó, ấn của Nhã Đan hầu, Khu ma ti, từ trong trận bay ra như sao chổi.

“Không thể nào!”

A Sử Na Quỳnh trong trận, Lục Hứa, A Thái ngoài trận cùng kêu lên: “Đây là thăng chức sao?”

Mạc Nhật Căn bất đắc dĩ cười, tay trái đỡ ấn tín, kiếm chỉ tay phải đặt bên trán vung lên, từ biệt Lý Cảnh Lung.

“Chờ ta ra ngoài, lại uống một chén!” Lý Cảnh Lung nói.

“Thương hải tang điền, đẩu chuyển tinh di.” Hai tay Cừu Cầu bung ra, năng lượng trong pháp trận đã đạt mức cao nhất, ông cụ gầm một tiếng: “Đi!”

Pháp trận ầm vang một tiếng, tụ thành một cột sáng màu xanh phóng tận lên trời, Lý Cảnh Lung cùng A Sử Na Quỳnh biến mất.

Chưa đầy một khắc sau, lam quang còn chưa biến mất, một Hắc giao từ trong pháp trận vọt ra, toàn thân đầy lục huyết, nó tấn công khắp pháp trận, nháy mắt đã cào bằng cả vườn hoa.

Mạc Nhật Căn biến sắc, giận dữ hét: “Đuổi theo!”

Lục Hứa hóa thành Bạch Lộc, A Thái vung quạt, Mạc Nhật Căn leo lên lưng Bạch Lộc, đuổi theo Hắc giao! Giải Ngục điên cuồng gào thét, vảy giáp toàn thân vỡ nát, máu me loang lổ, lục huyết vung thành một đường cong, Đinh Đầu Thất Tiễn của Mạc Nhật Căn theo sát phía sau.

Mọi người không kịp suy nghĩ, Giải Ngục xông lên tầng mây, cơ thể khổng lồ nghiêng đi một cái, bắt đầu rơi xuống mặt đất, ba Khu ma sư bám sát phía sau lại lao theo Hắc giao đang rơi xuống. Mọi chuyện quá bất ngờ, Mạc Nhật Căn lập tức suy nghĩ – lần thứ hai trúng kế rồi!

Giải Ngục rơi xuống mặt đất, từ không trung bay tới Chân long, sau đó là Kỳ Lân, Phượng Hoàng, mấy con thần thú hóa thành hư ảo, gào thét đuổi theo. Từ Phục Vân sơn trang phía xa, Cừu Cầu liên tục niệm chú ngữ, các con thần thú cứ lần lượt bay ra, vây quanh Giải Ngục!

Giải Ngục không né tránh, mặc kệ cho thần thú cắn xé, nó rơi vào trong Tây Hồ, khiến mặt hồ nổi lên một cuộn sóng lớn động trời cuốn về ven hồ, lục huyết tan ra, nhanh chóng chìm xuống!

Cừu Cầu và Đặc Lan Đóa chạy ra khỏi sơn trang, Thương Lang, Bạch Lộc, A Thái đứng ven hồ nhìn sóng lớn.

“Lại để nó chạy mất rồi!” Thương Lang giận dữ gầm lên.

Bạch quang lấp lóe, trong không gian hiện ra một quầng sáng xoay tròn, ném văng Lý Cảnh Lung và A Sử Na Quỳnh ra, hai người hô to, từ chỗ cao chừng một trượng ngã xuống. Lý Cảnh Lung xoay người, tay cầm Trí Tuệ kiếm, vững vàng đáp xuống. A Sử Na Quỳnh giật lùi mấy bước cũng đứng vững.

Bầu trời ảm đạm, mặt đất hư vô, bốn phía đều là bụi gai, chính giữa có một tòa tháp cao, dõi mắt trông theo, còn nghe thấy tiếng rồng ngâm liên tiếp, giữa bầu trời xuất hiện ngàn con Giao long đang bay quanh tháp.

Trên người Giao long ngập tràn hắc khí, như một cuộn mây đen khổng lồ xoáy vòng, giữa tháp xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, lập tức cả bầy Giao long phát hiện dị trạng, vọt về phía Lý Cảnh Lung cùng A Sử Na Quỳnh!

“Mẹ nó…” A Sử Na Quỳnh kinh ngạc, nói, “Đây là… tình huống gì?”

Lý Cảnh Lung nhanh chóng ra lệnh:

“Chạy!”

Trong rừng cây phủ tuyết, sắc trời tối dần.

Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn ngồi dưới tàng cây, hạt tuyết bay lả tả, hai người ngồi xếp bằng, hướng về chiếc lông đuôi Phượng Hoàng để sưởi ấm. Xung quang hai người tuyết đã tan ra, áo choàng của Cừu Vĩnh Tư đặt dưới đất làm đệm cho Hồng Tuấn.

“Có lạnh như vậy không?” Hồng Tuấn nói.

“Ta là người phương nam mà!” Cừu Vĩnh Tư kêu khổ.

“Lần trước ở Đôn Hoàng huynh cũng đâu có sợ lạnh.” Hồng Tuấn nói.

“Vì ta biết sẽ đến Đôn Hoàng, nên mặc nhiều quần áo, còn cả pháp bảo nữa.” Cừu Vĩnh Tư đáp.

Hồng Tuấn xoa tay nhìn Cừu Vĩnh Tư, cảm thấy hắn rất buồn cười, rõ ràng mặc một thân Hàng Long Tiên Tôn khôi giáp, còn sợ.

“Còn giận đúng không?” Cừu Vĩnh Tư nói.

“Không có.” Hồng Tuấn tức giận đáp.

Cừu Vĩnh Tư nghĩ nghĩ, nói: “Hồng Tuấn, ta hỏi một câu, dù sao trưởng sử không ở đây sẽ không đánh ta.”

“Huynh định hỏi gì?” Hồng Tuấn cảnh giác nhìn Cừu Vĩnh Tư.

“Ta không có ý kia!” Cừu Vĩnh Tư vội vạng biện bạch, “Ta thích cô nương, cô nương xinh đẹp, cô nương đáng yêu, cô nương khéo hiểu lòng người.”

Hồng Tuấn biết Cừu Vĩnh Tư và A Thái hay đến Bình Khang phường, ngày thường hay cười, nhưng cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, dù đối xử rất tốt với hắn và Lục Hứa, còn hỏi chuyện tình cảm của bọn họ, đây không phải là việc mà đồng bạn thường làm.

Nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra, Mạc Nhật Căn từng bảo không lên nổi với Lục Hứa, ai biết Cừu Vĩnh Tư liệu có thay đổi hay không, vẫn cần cảnh giác.

“Ta nghiêm túc.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hồng Tuấn, cảm ơn, cũng thật xin lỗi đệ.”

Hồng Tuấn phát điên: “Huynh còn cảm ơn ta cái gì, mau nghĩ cách ra ngoài đi!”

Cừu Vĩnh Tư vội nói sẽ nghĩ sẽ nghĩ, Hồng Tuấn hỏi: “Bên trong một ngày, bên ngoài một năm?”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Không lâu như vậy, ở đây mới nửa ngày bên ngoài cùng lắm là hơn hai mươi ngày thôi.”

Hồng Tuấn nói: “Trưởng sử chờ mười ngày, chắc cũng điên rồi.”

Cừu Vĩnh Tư đáp: “Đúng đúng. Ta sẽ cố gắng, đệ phải tin ta…” Vừa nói vừa hơi ủ rũ, tự giễu cười: “Đệ còn có người chờ đệ ra ngoài, không giống ta.”

Hồng Tuấn nghe vậy, lòng chua xót, cũng không biết an ủi thế nào, đành nói: “Đừng nói như vậy, Vĩnh Tư ca… Mọi người không thiếu huynh được.”

Cừu Vĩnh Tư chăm chú nhìn Hồng Tuấn, cười cười: “Cho nên, cám ơn đệ, Hồng Tuấn.”

Hai người ngồi trước phiến đá, yên tĩnh nhìn nhau, Hồng Tuấn cười, nói: “Đừng khách khí, Vĩnh Tư ca.”