Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 3 - Chương 85: Liệt tửu phong hầu




Sau một trận mưa, Trường An được tắm dưới ánh dương xán lạn, Lý Cảnh Lung rời khỏi tửu quán, mọi người chia nhau làm hai đội. Mạc Nhật Căn, Lục Hứa, Cừu Vĩnh Tư, A Thái đến Chiêu Lăng. Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn, A Sử Na Quỳnh đến Càn Lăng, xong xuôi Lý Cảnh Lung ghé tai A Thái dặn dò thêm vài lời.

Cừu Vĩnh Tư vừa mới về Trường An cũng khăng khăng đòi theo, Lý Cảnh Lung không nỡ ngăn cản, đành nói: “Mọi người chịu khó, xong việc lần này sẽ lại nghỉ ngơi một bữa.”

“Ngươi vẫn còn nợ chúng ta một bữa đó.” Cừu Vĩnh Tư ném một kiện đồ cho Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung đáp: “Sẽ không quên, đi thôi!”

Mọi người nhanh chóng lên ngựa rời khỏi thành Trường An.

Hồng Tuấn cứ nghĩ Lý Cảnh Lung sẽ đi một mình với hắn, không nghĩ còn đưa thêm A Sử Na Quỳnh đi cùng. Lần đầu tiên đi chung với A Sử Na Quỳnh nên Hồng Tuấn có đôi chút hiếu kỳ.

Trước đây hai người chỉ liên thủ duy nhất một lần khi đối phó với Lục Hứa ở Đôn Hoàng. Sau đó A Sử Na Quỳnh bị A Thái dặn dò, không dám trêu chọc Hồng Tuấn. Lúc này Hồng Tuấn rất tò mò về A Sử Na Quỳnh, nhưng Lý Cảnh Lung ở trước mặt người ngoài đều rất đàng hoàng đĩnh đạc.

Càn Lăng nằm ở mặt chính bắc của Lương Sơn, rất gần hoàng thành, ở đây khác hẳn với Chiêu Lăng. Từ sau Trung Tông Lý Hiển mất, Lý Long Cơ thể hiện rõ căm hận với Võ Hậu, chỉ phái năm mươi người canh lăng. Đêm qua quỷ náo loạn chết mất một nửa, mọi người đều kinh hoảng, chỉ muốn mau chóng trở về Trường An. Nhưng Lục Quân hạ tử lệnh, ai dám trốn lập tức chặt đầu, nhưng dù như vậy, trong phạm vi nghìn bước quanh Càn Lăng không ai dám đến gần.

Thủ vệ lăng là do Lục quân quản lý, sau này đổi thành biên chế riêng rẽ, không đánh trận không phò tá thiên tử xuất hành, rồi chuyển qua Lễ Bộ, chỉ bận bịu mỗi khi thiên tử dẫn bách quan đến tế tự, năm nay quân ngũ cũng không xuất binh đánh trận, ai nào ngờ thủ có một cái lăng mà mạng nhỏ cũng mất.

Khi Lý Cảnh Lung đến, đám thủ vệ đã hoảng hốt cùng cực, ai cũng run rẩy lẩy bẩy, không dám chạy cũng không dám đến gần, trên giáo trường trước lăng mộ hai mươi lăm cỗ thi thể phủ vải trắng, một viên quan từ Đại Lý tự đang xem xét.

“Người của Khu ma ti đến!”

“Lý Cảnh Lung! Là Lý Cảnh Lung!”

Lăng vệ nắm chặt phật châu, mặt ngọc, đang thắp hương thấy Lý Cảnh Lung đến như gặp được cứu tinh, chỉ hận không nhét được hắn vào trong lăng ngay và luôn. Ngày trước ở thành Trường An cười cợt hắn không làm việc đàng hoàng chỉ chơi bời lêu lổng, tin vào cái gì mà linh dị thần quái, lần này được chứng kiến tận mắt, từ trong lòng sinh ra một thứ sùng bái vô điều kiện. Lúc này bọn họ còn chưa hết sợ, trước vốn không tin mấy chuyện tà ma, giờ tin rồi thì thấy Lý Cảnh Lung quả có chí lớn, bắt quỷ cũng là nghề.

“Nhã Đan hầu.”

Đại Lý tự thừa đích thân ra đón, hành lễ với Lý Cảnh Lung xong, lại ôm quyền với A Sử Na Quỳnh cùng Hồng Tuấn.

“Trình… Trình…” Hồng Tuấn cố nhớ lại lời của Hoàng Dung.

“Trình Tiêu.” Vị thiếu niên kia đáp.

Trình Tiêu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, bộ dáng kia chỉ lớn hơn Hồng tuấn một chút, vẫn còn khí chất thiếu niên, trông cũng rất sáng sủa, nhưng so với Hồng Tuấn thì còn kém xa.

“À, ngươi đến Đại Lý tự rồi?” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói.

Hồng Tuấn thấy hai người có vẻ quen biết, chào hỏi nhau, Lý Cảnh Lung nói với Hồng Tuấn, “Trình Tiêu trước kia ở trong Thần võ quân, chính là một thần thám hết sức cẩn thận.”

“Không dám.” Trình Tiêu cười nói, “Còn chưa chúc mừng trưởng sử được phong hầu.”

Mười tám tuổi được là Tự thừa, chắc cũng có chút bản lĩnh, Hồng Tuấn nhớ hôm Hoàng Dung thông báo cho bọn họ, cũng nói đến việc Trình Tiêu cũng đến Chiêu Lăng, chỉ là bọn họ rời đi nhanh quá, hai bên chưa được gặp nhau.

Đúng vậy, ai cũng thông minh chỉ có mình hắn là ngốc nghếch. Hồng Tuấn thầm nghĩ, trước là Tần Ngũ giờ là Trình Tiêu, dường như bọn họ đều rất thân quen với Lý Cảnh Lung thì phải.

A Sử Na Quỳnh nhận thấy liền nháy mắt làm dấu mấy cái với Hồng Tuấn. Hồng Tuấn thầm nghĩ, sao mấy người này đều đoán ra được mình nghĩ gì vậy, phải làm bộ không biết gì hết.

“Kể lại tình hình đi.” Lý Cảnh Lung nói.

“Đêm ngày mười ba.” Trình Tiêu chân thành nói, “Khi đó một đội trực lăng gồm năm người, đi tuần ban đêm đều bị quỷ giết chết…”

Hồng Tuấn đi đến trước mấy cỗ thi thể, từng hàng thi thể chưa liệm lại, khiến phía trước hoàng lăng ngập tràn âm khí.

“…Đêm xuống một người phát điên, bốn người chết. Ta cùng nha dịch đến Chiêu Lăng thăm dò, thấy vết máu kéo đến tận cửa lăng, bị đoạn long thạch chặn lại, ta đoán rằng khi ấy đoạn long thạch có mở ra.

Hồng Tuấn nghĩ thầm, ta tra ra cũng không khác gì.

“Trên đoạn long thạch có vết máu.” Hồng Tuấn nói, “Do va phải?”

Trình Tiêu và Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, Trình Tiêu nói: “Suy đoán rằng có một người, chạy trốn đến trước đoạn long thạch, cổ bị bẻ gãy, máu phun đầy đất, sau đó long thạch mở ra, bị kéo vào trong.”

Hồng Tuấn quỳ một chân xuống, mở mảnh vải trắng đang che một cỗ thi thể lên, một mùi thối xộc thẳng vào mũi khiến Hồng Tuấn suýt nôn.

“Sau khi chúng ta nâng đoạn long thạch lên, thấy giữa mộ có một cỗ thi thể.”

“Người bị dọa kia đâu?” Lý Cảnh Lung hỏi.

“Chết rồi.” Trình Tiêu nói, “Bị dọa chết, căn cứ theo manh mối ở hiện trường, ta suy đoán, là do tên điên kia cùng đồng bạn nghe thấy âm thanh kỳ lạ, hai người vào điều tra xem, khi cả hai chạy ra, một bị chặt cổ, một bị dọa điên…”

A Sử Na Quỳnh nghe mở đầu xong, liền đoán được, “Sau đó yêu quái đuổi theo, giết ba người còn lại rồi lôi tiên điên vào.”

“Yêu quái… đúng rồi.” Trình Tiêu nói, “Có lẽ là như vậy.”

“Lúc ngươi đi điều tra, phát hiện trong mộ thất có cái gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.

“Cái gì cũng không có.” Trình Tiêu đáp, “Chỉ thấy thi thể tên điên kia thôi.”

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn nhìn nhau, Hồng Tuấn phát hiện dị thường, không thấy gì? Không phải Giải Ngục sao? Trình Tiêu sau khi vào mộ thấy trong không, hắn mang thi thể ra, lại đóng cửa, rời khỏi mộ thất. Sau đó mình cùng Lục Hứa đi vào lại thấy Giải Ngục?!

Hồng Tuấn định hỏi, Lý Cảnh Lung đã dùng ánh mắt ngăn lại.

“Tình hình ở đây, ta đến sớm hơn mấy người chừng một canh giờ, sáng sớm mới đến Đại Lý tự, nhận được tin nên đến đây luôn.”

Hồng Tuấn nhìn mặt mũi thi thể đen xì, như trúng độc, lại còn tỏa ra mùi khiến người ta muốn ói. A Sử Na Quỳnh ngồi xổm bên cạnh, lấy phi đao chọc vào thi thể kiểm tra thử.

Hồng Tuấn cau mày, A Sử Na Quỳnh ra hiệu không sao, tiện tay nhét cho hắn một chiếc túi thơm. Lý Cảnh Lung để ý thấy, nói: “Hồng Tuấn, em đến chỗ ta.”

Hồng Tuấn đáp lại, nhưng không qua, theo sát A Sử Na Quỳnh kiểm tra hai mươi lăm bộ thi thể, Trình Tiêu còn nói: “Đêm qua toàn bộ hai mươi lăm người thủ lăng đều bị vặn cổ mà chết, nhưng nhìn giống bị trúng một loại độc nào đó… Không cần kiểm tra lại đâu, ta đã dùng ngân châm thử rồi, không thấy gì.”

“Ngân châm chỉ có thể dò ra được thạch tín thôi.” Hồng Tuấn nói, “Có vài loại hoa cỏ, hạ độc chết người nhưng không thử ra được.”

“Không phải độc dược bình thường.” A Sử Na Quỳnh nói.

Lý Cảnh Lung nói, “Cho nên trong mộ không có dị thường, cũng không mở cửa.”

“Không có.” Trình Tiêu trầm ngâm nói, “So với Chiêu Lăng còn khó giải quyết hơn, chúng ta không có nhân chứng.”

Sau khi Chiêu Lăng xảy ra chuyện, có thủ vệ được phái đến thêm vào, bây giờ tin tức chắc đã truyền ra rồi.

“Còn phải đi xem xét Chiêu Lăng lần nữa.” Trình Tiêu nói, “So sánh tình tiết.”

“Đã phái các huynh đệ khác của Khu ma ti đến đó rồi.” Lý Cảnh Lung nói, sau đó đi đến chỗ Hồng Tuấn, hai người nhìn thi thể nằm trên mặt đất.

“Đều chỉ là mấy đứa trẻ.” Lý Cảnh Lung nói, “Cái thứ yêu quái nào dám động tay đây?”

Trình Tiêu lấy găng tay lụa đeo lên, Hồng Tuấn nhớ đến Lý Cảnh Lung cũng có một đôi thế này, Lý Cảnh Lung vân đạm phong khinh nói: “Rèn luyện không rồi.”

“Đều là huynh dạy.” Trình Tiêu khách khí nói.

“Yêu quái sao?” Trình Tiêu hỏi lại Lý Cảnh Lung.

“Ngươi bây giờ còn chưa tin là có yêu quái?” Lý Cảnh Lung nói.

Trình Tiêu chuẩn bị nghiệm thi, lại chân thành mà nói: “Hầu gia, thứ cho ta quá lời, ta còn chưa tin rằng thế gian này có yêu ma quỷ quái đâu, trừ phi tận mắt…”

Hồng Tuấn chần chừ một lát, vỗ vỗ Cá chép yêu sau lưng, “Triệu Tử Long, xuống tra án.”

Cá chép yêu nằm sau lưng Hồng Tuấn nghe hết, chỉ  là nó không mở miệng, đến lúc này mới lộn vòng một cái, vẽ một đường cong hoàn hảo trên không rồi vững vàng tiếp đất, trong tay nắm túi Ly Hồn phấn. Nhìn hai bên rồi nói, “Ta đến đây!”

Trình Tiêu: “….”

Nha dịch bị dọa sợ, kêu lên, Trình Tiêu miễn cưỡng trấn định, Lý Cảnh Lung nói: “Giờ đã tin?”

Cá chép yêu tiến gần đến, vuốt râu một cái, nói: “Có mùi là lạ.”

Trình Tiêu nhìn chằm chằm Cá chép yêu rồi sợ hãi gật đầu.

A Sử Na Quỳnh nói: “Hai mươi lăm cỗ thi thể đều có mùi giống nhau.”

“Ngửi thấy sao?” Hồng Tuấn hỏi Cá chép yêu.

Khứu giác của Cá chép yêu trong nước rất tinh, nhưng sau khi lên bờ liền không thành đại sự, Lý Cảnh Lung nhanh trí nói, “Đến chỗ này.”

Hắn bảo hai lăng vệ mang một thùng nước đến, để Cá chép yêu nhảy vào, sau đó bỏ mũ giáp của thủ lăng đã chết vào. Mũ giáp mới thả vào nước, Cá chép yêu liền ‘soạt’ một cái đội mũi giáp, thò đầu ra ngoài nói: “Rượu.”

“Uống rượu… là chuyện bình thường trong quân.” Trình Tiêu lần đầu tiên nói chuyện cùng với một con cá chép, rõ ràng là nội tâm dậy sóng nhưng cố gắng trấn định nên đều quên hết mấy thứ muốn nói.

“Rượu.” A Sử Na Quỳnh nói, “Người uống rượu tới chết trên người đúng là có mùi này.”

“Cái gì?” Trình Tiêu cả kinh nói.

Hai mươi lăm người uống rượu tới chết thì phải uống bao nhiêu chứ?

Hồng Tuấn ít uống rượu, nhưng hắn tin phán đoán của Cá chép yêu, Cá chép yêu ôm cái mũ sắt, lạch cà lạch cạch chạy qua, ngửi đống thi thể một lượt, Hồng Tuấn hơi rùng mình, nhưng với Cá chép yêu thì xác người chết cũng giống như xác tôm cua cá chết mà thôi, cuối cùng nó nói: “Uống rượu tới chết.”

Trình Tiêu vẫn ngây ngẩn.

Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ngươi học vẫn chưa đủ đâu, rượu đó.”

Lý Cảnh Lung đối mặt với A Sử Na Quỳnh, Hồng Tuấn đi đến phòng ở của lăng vệ. Trên đất đồ đạc lộn xộn, mùi rượu nhàn nhạt dường như không ngửi thấy.

A Sử Na Quỳnh ngửi chén, nói: “Rượu mạnh.”

Đêm qua lúc thủ lăng chắc lăng vệ đều đi uống rượu, nhưng uống đến chết là lần đầu tiên Lý Cảnh Lung gặp phải, Lý Cảnh Lung xung phong đi đến cổng vào Càn Lăng.

“Ngươi về đi.” Lý Cảnh Lung nói với Trình Tiêu.

Trình Tiêu không muốn đi, chỉ phân phó nha dịch chờ bên ngoài, đi theo Lý Cảnh Lung vào Càn Lăng.

Càn Lăng bên ngoài có một cổng sắt cao đến một trượng, chặn ngay lối vào, có xích sắt cùng khóa lớn, Hồng Tuấn đang muốn dùng phi đao, thì Trình Tiêu nói: “Ta đi mượn chìa khóa.”

A Sử Na Quỳnh ra hiệu không cần, cầm phi đao nhét vào lỗ khóa, lắc qua lắc lại mấy lần, thấy khóa lạch cạch kêu lên mấy tiếng, cuối cùng ‘rắc’ một cái mờ bung ra.

Bên trong Càn Lăng tối đen, ở cổng vào còn thấy gió thổi qua, trong gió mang theo mùi thi thể, càng đi vào trong càng rõ, Hồng Tuấn hỏi: “Thắp đèn không?”

“Không.” Lý Cảnh Lung đáp, “Không cần làm gì cả.”

Hắn móc ra một cái hộp nhỏ, bên trong có tiếng đập cánh, ba con đom đóm bay ra, hướng về con đường tối đen trước mặt bay đến.

Nhiều người như vậy, lại có cả Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn không nghi thần nghi quỷ như trước nhưng vẫn không nhịn được đứng sát vào Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung tự giác đứng chắn phía trước nói.

“Hay em ra ngoài trước?”

“Không.” Hồng Tuấn đáp.

Trình Tiêu kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn, dưới ánh sáng lờ mờ, Hồng Tuấn cảm giác hơi kỳ quái, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Trình Tiêu không trả lời, mọi người dọc theo lối đi tiến vào trong sảnh, Hồng Tuấn lau mồ hôi, thập phần hồi hộp. Trong mộ đường đi rắc rối phức tạp, như một mê cung lớn dưới lòng đất.

Càn Lăng giống kiến trúc thành Trường An, bên ngoài như ngoại thành, bên trong giống nội thành, lại có vệ binh đúc bằng sắt cao ngất đứng hai bên. Hơn nữa đồ hợp táng cũng vô số.

Thiên tử đi tế tự cũng chỉ đến đây, sau đó có một cánh cửa, sau cửa chính là phòng chứa quan tài của Lý Trị và Võ Hậu.

“Mở tiếp không?” A Sử Na Quỳnh hỏi.

Thanh âm chỗ này vang vọng, Lý Cảnh Lung vội đưa tay bịt miệng A Sử Na Quỳnh, nhìn lỗ thông gió trên đỉnh đầu, Lý Cảnh Lung bảo Cá chép yêu: “Triệu Tử Long phiền ngươi vào thám thính một phen.”

Hồng Tuấn ném Cá chép yêu, Cá chép yêu nhanh chóng lắc đuôi chui vào, mọi người chờ ở bên ngoài.

“Cái gì cũng không có.” Cá chép yêu đáp, “Chỉ có hai cỗ quan tài, bên trong toàn mùi rượu.”

Lý Cảnh Lung nhìn đại môn giữa mộ huyệt, trầm giọng nói: “Đi!”

Trình Tiêu đang định nói nữa, Lý Cảnh Lung đã ra hiệu không cần nhiều lời. Mọi người ra khỏi mộ, Lý Cảnh Lung nói với Trình Tiêu: “Ngươi về Đại Lý tự, hiện giờ Khu ma ti tiếp quản án này, không cần hoàng thượng phí tâm tư, miễn uổng phí tính mệnh nha dịch.”

“Có thể là…” Trình Tiêu cảm thấy khó xử.

“Không có cái gì có thể cả.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, ra hiệu cho Cá chép yêu nha dịch đang đứng đằng xa kia. Cá chép yêu đi qua, không bao lâu nghe nha dịch hắt hơi một cái, Cá chép yêu đã nhanh chóng chạy về.

Trình Tiêu nhìn Lý Cảnh Lung cuối cùng đành thôi, Lý Cảnh Lung lại phân phó lăng vệ bên ngoài, đưa thi thể về Trường An, để Đại Lý tự hạ táng. A Sử Na Quỳnh hỏi: “Giờ đi tập hợp?”

“Không.” Lý Cảnh Lung nói, “Về Trường An, A Sử Na Quỳnh, ngươi có biết vẽ bùa không? Tùy tiện vẽ cái gì đó bên ngoài đi.”

A Sử Na Quỳnh vẽ ký hiệu của Võ thần Hỏa giáo khiến cho lăng vệ yên lòng. Lý Cảnh Lung giải thích, sau này sẽ không có việc gì, cứ yên tâm rồi cùng mọi người rời đi.

Ba người một cá quay về Trường An, lúc đầu đã hẹn nhau gặp mặt ở tửu quán, Lý Cảnh Lung tự về Khu ma ti, Hồng Tuấn đang muốn ra ngoài sảnh bị Lý Cảnh Lung túm cổ áo kéo lại.

“Đổi thường phục đi.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn: “???”

Hồng Tuấn có mỗi bộ quần áo bằng vải bố, nghe Lý Cảnh Lung nói đành phải mặc vào, lát sau cả ba đến hậu viện. Lý Cảnh Lung nhẹ tay nhẹ chân nhảy qua tưởng viện, vào bên trong nhà hàng xóm.

Sát vách Khu ma ti chính là Giao điền thân lệnh phủ Trường An, chuyên quản việc ở bình nguyên Quan Trung, phê văn thư về việc gieo trồng. Bình thường cũng chỉ là một nha môn vắng vẻ, chỉ có hai mùa xuân thu mới đông hơn một chút, phê văn sách, tính toán đo đạc. Mấy văn chức vốn cũng liêm khiết thanh bạch, đều nhàm chán ở trong phủ đến mốc cả người. Khi ba người hạ xuống, Lý Cảnh Lung mở cổng sau, đi đường vòng ra ngoài.

Rẽ trái lượn phải một hồi, cả ba lẫn vào đám dân chúng rời khỏi Trường An lần nữa, Lý Cảnh Lung thuê một chiếc xe ngựa ngoài thành, đi về núi Phượng Hoàng phía tây bắc.

“Đi đâu vậy?” Hồng Tuấn ngồi trên xe lừa, còn cảm thấy rất vui, không biết Lý Cảnh Lung định làm gì.

“Tránh cũng vô dụng.” A Sử Na Quỳnh nói, “Muốn theo dõi chúng ta, không phải chỉ đổi một bộ quần áo là xong được.”

“Ta cược bọn chúng không phát hiện ra,” Lý Cảnh Lung nói, “Thử đánh cược một phen xem.”

“Ai theo dõi chúng ta?” Hồng Tuấn hỏi.

“Thủ hạ của Giải Ngục.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu ta là hắn, nhất định ngày nào cũng sẽ theo dõi.”

“Giờ chúng ta đi đâu?” Hồng Tuấn hỏi.

“Định Lăng.” Lý Cảnh Lung đáp.

Định Lăng chính là mộ của Trung Tông Lý Hiển, so ra, Lý Long Cơ thân cận với Lý Hiển hơn. Sau khi Lý Hiển băng hà, lăng mộ cũng cực kỳ xa hoa. A Sử Na Quỳnh nói: “Còn bao nhiêu mộ?”

“Hiến Lăng.” Lý Cảnh Lung đáp, “Ở trong là Cao Tông. Kiều Lăng, của Duệ Tông.”

Trước Lý Long Cơ, tính cả Võ Hậu là có sáu người, nhưng Võ Hậu hợp táng cùng Lý Trị, nên chỉ có ngũ đại hoàng lăng. Phân biệt là Hiến, Chiêu, Càn, Định, Kiều, đều ở bốn phía núi xung quanh Trường An. Hồng Tuấn dường như hiểu ý của Lý Cảnh Lung, chính là ôm cây đợi thỏ.

“Năm đế lăng.” Lý Cảnh Lung, “Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy mọi chuyện đều là Giải Ngục gây nên, bây giờ càng rõ ràng là muốn dẫn dụ chúng ta.”

“Cũng không hẳn vậy.” A Sử Na Quỳnh đáp, “Vẫn chỉ là suy đoán, vạn nhất Giải Ngục không thông minh đến như vậy thì sao?

Không bao lâu, ba người đã đến Định Lăng, Lý Cảnh Lung nói: “A Sử Na Quỳnh, ngươi giúp ta mở khóa, rồi đi Kiều Lăng, hội hợp với A Thái, chúng ta chia ba đội.”