Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 1 - Chương 5: Long Võ Lý thị




Phía sau cửa là một hậu viện, nhìn qua giống sân sau của một nhà dân. Trong hoa viên có một hồ sen, bên hồ sen là một cây hoa quế đang tỏa hương. Mặc dù trời vẫn tí tách mưa, lại mang đến chốn nhân gian này một cảm giác thanh nhã. Hồng Tuấn nâng nam nhân kia, đi vào hành lang gấp khúc. Nhìn trái nhìn phải thầm nghĩ: nơi đây thật đẹp.

Tòa nhà có hai tầng, từ tầng trên truyền xuống tiếng của nữ hài. Hồng Tuấn quả thực đã mệt sắp chết, đuổi theo Ngao Ngư kia một đêm, rồi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chi bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, liền đặt mông ngồi xuống, tựa vào hành lang mà thở.

Đúng lúc này, thiếu nữ mặc một thân xiêm y vàng nhạt, trong tay cầm một vòng hoa quế, đi dọc hành lang, liền va vào Hồng Tuấn.

Chỉ nhìn thấy Hồng Tuấn đang kiệt sức, ngồi dưới đất thở dốc, bên cạnh là một nam nhân, sau lưng một đầu cá chép lộ ra, cái miệng đang ngáp ngáp.

Thiếu nữ: “…”

Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt, quay đầu cùng nàng đối mặt.

Thiếu nữ gần như sắp hô hoán lên, Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu, nàng kịp thời dừng lại, hắn xoay người đứng lên, hướng thiếu nữ kia vái chào.

Sau một đêm mưa to, vết bẩn trên mặt Hồng Tuấn được gột rửa sạch sẽ. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, quả thực là tuấn mỹ đến kinh thiên động địa. Chính là vừa ngẩng đầu lên, thiếu nữ kia vừa nhìn thấy, một lát sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Hồng Tuấn nói: “Có thể cho ta nghỉ ngơi ở đây chốc lát được không?”

Thân phụ Hồng Tuấn năm đó tung hoành tam giới, đã nhận thứ hai không ai dám tranh hạng nhất, đệ nhất mỹ nam tử Khổng Tước Đại Minh Vương. Có một lần hắn lộ diện liền kích động đến Thiên Nữ tán hoa. Năm trăm năm trước yêu tộc vì mê muội nhan sắc đó, chen lấn xô đẩy nhau mà dẫn đến một thảm kịch dẫm đạp quy mô lớn.

Chỉ tiếc phụ thân mất sớm, Hồng Tuấn không được đi theo Khổng Tuyên mà lớn lên, bị Trọng Minh nuôi thả mười hai năm. Thường ở trước suối sau núi nghịch ngợm, ban ngày phơi nắng, ban đêm dầm mưa, ba lần năm lượt còn bị hun khói. Dãi nắng dầm mưa tàn phá nhan sắc không ít, nhưng Hồng Tuấn vẫn kế thừa dung nhan của phụ thân, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, cùng với độ tuổi thiếu niên khí chất trong sáng, ai gặp cũng phải kinh ngạc.

“Ngươi… người này là như nào?” Thiếu nữ dời ánh mắt về võ tướng đang nằm hôn mê bất tỉnh bên cạnh Hồng Tuấn, “Nha” một tiếng, nói, “Đây không phải là Cảnh Lung tướng quân sao?!”

“Tướng quân là cái gì?” Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt.

“Làm gì đó!” Từ hàng lang nối đến tây lầu, có một giọng nữ không vui vẻ truyền đến, “Nha đầu Tang Nhi đang phải không? Ngươi có mang đai lưng đến không?”

Thiếu nữ được gọi Tang Nhi kia vội hướng Hồng Tuấn thủ thế, nói: “Mọi người còn đang ngủ, đừng lên tiếng, mau theo ta.”

Hồng Tuấn đứng dậy ôm tên “Cảnh Lung tướng quân” kia cùng thiếu nữ lên lầu. Hai chân võ tướng trên bậc thang gỗ lôi đến lôi đi phát ra tiếng động. Hồng Tuấn mới nhớ còn giày sắt chưa tháo, vội đem đôi giày kia cởi bỏ, ôm hắn vào trong phòng. Để hắn nằm trên tháp, dỡ hành trang xuống, đặt trên bàn.

“Làm thế nào đây?” Hồng Tuấn lẩm bẩm.

“Con cá này là của ngươi sao?” Tang Nhi tỉ mỉ nhìn con cá chép trên bàn, mang cá của Triệu Tử Long vẫn còn phập phồng.

Hồng Tuấn gật đầu, võ tướng kia một thân mặc đồ lót trắng. Hồng Tuấn vươn tay chạm đến thiết bài bên hông, trên ghi “Đại Đường Long Võ quân Lý Cảnh Lung”. Nhìn cũng không hiểu gì, tiện tay ném lên bàn, lại nhặt thanh kiếm đã xuyên thủng Ngũ sắc thần quang, đập vỡ mặt dây chuyền lên xem xét một hồi. Chỉ thấy kiếm kia thập phần cổ xưa mà đơn giản, lại rất nặng, trên kiếm khắc dày đặc các chữ tiểu triện.

Hồng Tuấn nhìn đến tột cùng cũng không biết, lại cởi bỏ nốt quần áo trên người Lý Cảnh Lung, lộ ra khuôn ngực trần cường tráng. Lý Cảnh Lung dáng người thon dài, cơ ngực, cơ bụng từng khối rõ nét, hai mày kiếm đen như mực, ngũ quan thâm trầm, mũi cao thẳng, khóe miệng hơi cong lên.

Tâm Đăng nằm trong Nhiên đăng… Hồng Tuấn nhớ lại mặt dây chuyền đã bị đánh nát kia, lại hồi tưởng dặn dò của Thanh Hùng, chỉ cần bóp nát viên thủy tinh, Tâm Đăng sẽ tự nhiên nhập thể. Lúc ấy có chính mình cùng hắn ở đấy, nếu hợp lý mà nói, Tâm Đăng không nhập vào cơ thể hắn thì cũng là nhập vào cơ thể mình.

Thế mà bản thân không cảm giác cái gì khác lạ, còn hắn thì hôn mê như vậy. Không bình thường chút nào, theo lý thuyết ngất đi thì giờ cũng nên tỉnh rồi… Liệu có phải do Tâm Đăng gây ra không?

Hồng Tuấn đến tột cùng không biết đạo quang kia có tác dụng gì. Ghé tai áp sát vào lồng ngực Lý Cảnh Lung, nghe nhịp tim của hắn, quay lại thì thấy Tang Nhi đang kinh ngạc nhìn mình.

“Có thể để bọn ta ở riêng một lúc được không?” Hồng Tuấn hỏi

Tang nhi vẻ mặt quái dị, gật gật đầu, nói: “Cảnh Lung tướng quân có phải bị thương không? Ta đi gọi thầy thuốc cho hắn.”

“Thầy thuốc là cái gì?” Hồng Tuấn theo bản năng nói, “Không không, không cần.”

“Ta đi chuẩn bị cho hắn ít nước.” Tang Nhi vừa nói liền đi ra khỏi phòng.

Hồng Tuấn lập tức túm lấy Cá chép yêu, lo lắng gọi: “Triệu Tử Long! Mau tỉnh lại!”

“Thầy thuốc chính là thầy thuốc, cứu người chữa bệnh.” Cá chép yêu đã sớm tỉnh, “Đây là chỗ nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hồng Tuấn trong đầu đầy vấn đề, đem mọi sự nói hết, một người một cá ngồi đối diện nhau một khắc. Cá chép yêu kia hét lớn: “Oa a a a —— Ngươi gây họa rồi! Ngươi xong rồi! Làm thế nào bây giờ?!”

“Ta cũng không biết!” Hồng Tuấn triệt để điên rồi.

Cá chép yêu hỏi “Hắn họ Trần sao?”

“Hắn không phải họ Trần!” cảm thấy sắp chết đến nơi, “Hắn họ Lý… Có thể bảo hắn đổi sang họ Trần không?” Hồng Tuấn cơ trí nói.

“Ngươi bị ngu à?!” Cá chép yêu nói, “Hắn đâu phải hậu nhân của Trần Tử Ngang!”

“Không xong rồi! Làm thế nào đâyyy aaaaa!”

“Giết hắn.” Cá chép yêu nói, “Không chừng đạo quang sẽ rời khỏi người hắn.”

“Làm sao mà giết hắn được!” Hồng Tuấn nói, “Rõ ràng là ta gây họa mà!”

Cá chép yêu nói tiếp: “Chúng sinh đều chịu khổ, ta xem hắn hẳn là nhân tài, nhưng ấn đường có sắc đen, mày nhăn lại, tướng mạo lộ vẻ thất bại, còn sống chắc cũng chịu khổ thôi, liền thay hắn kết thúc mọi thứ đi.”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn thực sự hết cách, Cá chép yêu bồi thêm: “Tâm Đăng nhận nhầm chủ, hiện tại đang phiền toái lắm rồi!”

Hồng Tuấn cầm kiếm lên, Cá chép yêu lại khuyến khích: “Ngươi cũng không phải người, còn sợ giết người cái gì.”

“Mẹ ta là người!” Hồng Tuấn nói.

“Ngươi tiên yêu đều giết.” Cá chép yêu thúc giục, “Mau xuống tay đi! Nếu không về sau Trần gia phải làm thế nào? Tâm Đăng trả lại Trần gia, Thiên Ma mới…”

Cá chép yêu ý thức mình sắp nói lộ hết, đành ngậm miệng.

“Thiên Ma?” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi, nhớ lại ngày đó nghe lén Trọng Minh và Thanh Hùng nói chuyện, cũng nhắc tới tên này.

Cá chép yêu vội nói: “Tóm lại nhất định phải thu hồi Tâm Đăng về! Nếu không mọi người đều xong đời! Không dọa ngươi đâu … Thế còn phi đao đâu? Có thu hồi không?”

Hồng Tuấn: “Không có… Thiếu một cái…”

“A a a!!” Cá chép yêu phát điên, “Bảo ngươi đừng đuổi theo ngươi không nghe! Ngươi xem đi! Lần này xong rồi! Phi đao không có! Tâm Đăng lại…”

Hồng Tuấn tóm cái gối, quăng một cái, chuẩn xác vô cùng mà chặn cái miệng cá chép đang liến thoắng kia,

Bên ngoài gõ cửa vang lên, Tang Nhi bưng theo một chậu nước tiến vào.

“Ngươi vừa nói chuyện với ai thế?” Tang Nhi thấy Lý Cảnh Lung trên giường vẫn còn hôn mê, chẳng hiểu gì, hỏi.

“À ta tự nói chuyện với chính mình thôi.” Hồng Tuấn vội đáp, “Cứ để đó ta tự lo được.”

Tang Nhi đưa khăn mặt cho Hồng Tuấn, mỉm cười đánh giá, nói “Được thôi.”

Sau khi Tang Nhi rời khỏi, Hồng Tuấn tiện tay lau mặt cho Lý Cảnh Lung, xoay người trèo lên tháp, ngồi khóa trên người hắn. Hồng Tuấn hít sâu một hơi, tụ pháp lực, một tay run rẩy mở ra Ngũ sắc thần quang, bàn tay đặt lên ngực Lý Cảnh Lung.

Cá chép yêu hai tay vung loạn, nắm lấy cái gối trong miệng rút ra, kêu lên: “Hồng Tuấn! Đừng có chần chừ!”

Hồng Tuấn vận khởi Ngũ Sắc Thần Quang, tính đem pháp lực đưa vào kinh mạch toàn thân Lý Cảnh Lung, nếu phát hiện ra Tâm Đăng trong kinh mạch hắn sẽ cảm nhận được mà tự phát ra phương thức phòng ngự. Nhưng mà vừa rót pháp lực vào người thì Lý Cảnh Lung chấn động, tỉnh dậy.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng động hỗn loạn.

“Thần Võ quân đi lục soát! Không ai được ngăn cản, mau tránh ra!”

Lý Cảnh Lung mở hai mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Hồng Tuấn ngồi trên người mình, một tay còn đặt lên ngực. Dọc theo cánh tay mà nhìn đối diện ánh mắt Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn: “…”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung vẻ mặt mờ mịt, tiện đà chú ý bản thân đang ở trần nửa thân, chỉ mặc một cái quần dài, nháy mắt phục hồi lại tinh thần, đột nhiên quát: “Ngươi đang làm gì!”

Hồng Tuấn bất ngờ nói: “Ngươi giữ Tâm Đăng của ta…”

Lý Cảnh Lung hô một tiếng, giữ chặt tay Hồng Tuấn đang đặt trên ngực, hai ngươi nhất thời từ trên giường lăn xuống. Hồng Tuấn hô lên: “Dừng tay!”

Trong phòng một cảnh hỗn loạn, Lý Cảnh Lung đụng phải ấm nước trên bàn, Cá chép yêu từ trên bàn nhảy xuống. Binh lính bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức nói: “Gian phòng phía cuối kia! Mau!”

Cá chép yêu hô: “Hồng Tuấn! Đi mau! Có người đến!”

Lý Cảnh Lung quay đầu nhìn thấy Cá chép yêu, nhất thời hoảng sợ, quát lên: “Yêu quái!”

Hồng Tuấn sợ gặp phiền toái, một tay ôm bọc hành lý, một tay tóm Cá chép yêu, đạp vỡ cửa sổ mà phi thân ra ngoài. Chỉ còn lại Lý Cảnh Lung với lấy kiếm, vẻ mặt khiếp sợ, không ngừng thở dốc chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.

Hồng Tuấn lúc nhảy ra khỏi cửa sổ liền bám vào mái hiên, xoay người nhảy lên nóc nhà, chạy dọc đến cuối mái hiên, dọc theo đỉnh ngói trượt xuống, chạy thoát.

Lý Cảnh Lung ngồi trong phòng, trên người áo giáp sớm đã không cánh mà bay, hai mắt mở to thở dốc. Bên ngoài phòng truyền đến tiếng thét phẫn nộ: “Ai ở bên trong? Thần võ quân đi điều tra! Nếu không mở cửa…”

Giọng nói Tang Nhi vang lên: “Bên trong có hai vị khách nhân đang triền miên… Thỉnh không quấy rầy bọn họ…”

Lý Cảnh Lung vừa nghe ba chữ “Thần Võ quân”, biết ngay phiền toái đến rồi, đành chạy trước. Lúc này Cảnh Lung cũng nhảy ra bên ngoài cửa sổ, lúc nãy Hồng Tuấn trốn lên trên, Lý Canh Lung thì nhảy xuống dưới, chân trần dẫm trên mái ngói trượt một cái, kinh thiên động địa dọc theo mái ngói bên phải mà ngã xuống.

Lý Cảnh Lung một tay cầm kiếm, một tay kia không có chỗ bám, hai chân loạn đạp vài cái, thấy phía dưới mái ngói là ngã tư huyên náo, trong nháy mắt ý thức mọi chuyện đã quá muộn.

Lúc trước Hồng Tuấn khiêng hắn chạy loạn một đường, trốn vào phường Bình Khang nổi danh nhất thành Trường An. Ở phường này mở một thanh lâu gọi là “Lưu Oanh Xuân Hiểu” chính là thanh lâu số một số hai ở Trường An. Mà bên ngoài Lưu Oanh Xuân Hiểu, là khu chợ phía đông thành.

Lúc này mưa đã tạnh, trời trong xanh, chợ Đông đang mở hàng, âm thanh ồn ào, mấy người đi đường và bán hàng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Giáo úy Long Võ quân Lý Cảnh Lung thân trên để trần, trong tay cầm theo một thanh kiếm, giữa ban ngày ban mặt hốt hoảng nhảy từ trong cửa sổ Lưu Oanh Xuân Hiểu xuống, lại ở trên mái ngói trượt một cái, rầm rầm ngã vào trong chợ Đông, ngã đến ngựa hí lừa kêu, sọt tre rơi đầy đất.

“Đây không phải là Cảnh Lung tướng quân sao?”

“Lý giáo úy? Ha ha ha ha —— “

Lý Cảnh Lung ngã đến thất điên bát đảo, không còn hơi sức mà đứng dậy. Xung quanh không ít người đã vây đến, Thần Võ quân từ Lưu Oanh Xuân Hiểu chạy ra. Lý Cảnh Lung lắc người, cầm lấy kiếm, chật vật trốn vào trong chợ. Còn lại Thần Võ quân binh đi loanh quanh điều tra, người đi đường và trong chợ đều cười rộ lên, đám văn nhân còn mải nói chuyện say sưa.

“Ta có một bài thơ, thỉnh các chư vị bình luân.”

“Đọc mau, đọc mau!”

” ‘Long Võ quân Lý Cảnh Lung biệt Lưu Oanh Xuân Hiểu’ —— “

“Cảnh Lung giáo úy hảo quân lang

Bình Khang hiểu mộng vị giác trường

Phi diêm toái ngã anh hùng đảm

Huy biệt thanh lâu lệ lưỡng hàng!” (1)

“Diệu thủ đến đây! Dung ngu huynh thô lậu có đôi câu…”

“Mau đến!”

“Xạ hổ phi thương kim do tại

Sinh tựu nhất duyên hảo bì nang

Âu âu Thần võ quân bất cụ

Khước vong long quân cẩm y thường!” (2)

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung trốn trong một vại nước to ở chợ Đông, bên tai truyền đến thơ chế nhạo chính mình. Liền nhấc nắp gỗ ra một cái, từ khe hở thấy Thần Võ quân từ phía trong đi xuyên qua chợ, mệt nhọc mà thở dốc.

__________________________________

Lưu Oanh Xuân Hiểu: Chim oanh lang bạt trời xuân.

1 – Giáo úy Cảnh Lung quả là lang quân tốt

Sáng Binh Khang tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài

Bay lên mái hiên đạp vỡ ngói

Từ biệt thanh lâu, lệ hai hàng

2. Bắn hổ phi thương nay còn khỉ

Sinh được một túi da thật tốt

Không thèm sợ hãi Thần võ quân

Nhưng lại quên cẩm y Long Vũ

trình độ dịch thơ vẫn còn kém lắm, hy vọng mọi người k chê cười =(((

lảm nhảm: Con cá chép kia, ngươi nhận định lão công như vậy có ngày hắn đánh ngươi đấy nha