Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 1 - Chương 40: Hoa Thanh thủy noãn




Hoa Thanh cung sau trận chiến đã bị phá hủy, hiện đang xây dựng lại, hồ nước nóng chuyên dùng cho quý phi cùng hoàng đế không thể để người khác dùng, nhưng góc tây bắc Cô Vân Hoành Sơn, rừng cây san sát, trong sơn cốc có một biệt điện, cũng tao nhã lịch sự.

Suối nước nóng nơi đây nằm giữa một mảnh rừng tùng, đêm qua Ly sơn có tuyết đầu mùa, trên cây tùng còn đọng tuyết trắng, vụn băng kết lại. Thái tử Lý Hanh còn phân phó nô bộc trong điện nhất định phải dùng lễ hậu đối đãi đám người Khu ma ti. Lý Cảnh Lung đến đây đã có người nghênh đón, liền chuẩn bị chỗ ở.

Mây chiều lượn lờ, tràn qua đỉnh núi, gió lạnh vờn quanh, tạo nên một thác mây từ biệt điện trong cốc trút xuống dưới, tưởng như bình minh, lại giống hoàng hôn, tiếng chim hót không dứt, còn có mấy con sóc nhảy tới nhảy lui, trong đình viện nuôi tiên hạc, thực là cảnh đẹp ý vui.

“Sơ với Khu ma ti chúng ta, ở đâu tốt hơn?” Lý Cảnh Lung đeo kiếm cùng mọi người đi qua mái hiên thuận miệng hỏi.

“Đều có điểm tốt.” Cừu Vĩnh Tư đứng trước viện đáp, “Bài trí tranh chữ, không giống chỗ chúng ta.”

Lý Cảnh Lung cười một tiếng, khẽ gật đầu. Hồng Tuấn đứng ở hành lang, duỗi lưng một cái, chú ý tới Lý Cảnh Lung, nói: “Trưởng sử dạo gần đây cười nhiều hơn rồi nha!”

Lý Cảnh Lung mặt đỏ lên, nói: “Tự do hành động, buổi tối tập hợp ăn cơm.”

Thế là mọi người tản ra, trở về phòng thay quần áo đi ngâm suối nước nóng. Hồng Tuấn được phân một gian nhỏ, trà, khăn, áo choàng đã chuẩn bị đầy đủ. Cá chép yêu trong nội viện nắm lấy một viên xá lợi, đứng trên cầu nhìn xuống đám cá chép bên dưới, lấy một ít thức ăn cho cá, vừa cho cá ăn vừa bốc ăn.

“Ngươi không đi sao?”

“Không đi.” Cá chép yêu đáp, “Ngày nào cũng ngâm nước rồi, chả có ý nghĩa gì! Ta không thích lưu huỳnh.”

“Cho ta mượn xem?” Hồng Tuấn thay áo choàng đi ra, cầm lấy xá lợi trên tay Cá chép yêu, nói: “Ta nghe bọn họ nói, ân nhân cứu mạng của ngươi, hình như là một đại sư rất có danh tiếng.”

“Hắn đã thành phật rồi.” Cá chép yêu nói, “Chiên Đàn Công Đức Phật, ta còn nhớ rõ hắn nói cho ta biết, phải tích bao nhiêu công đức mới có thể hóa rồng, chỉ nhảy long môn không có tác dụng gì.”

Hồng Tuấn xua Cá chép yêu đi chỗ khác tiêu khiển, đi qua mái hiên, tiến về suối nước nóng sau núi, đúng lúc đi qua phòng Lý Cảnh Lung, liền nhìn vào trong, thấy Lý Cảnh Lung đã đổi y phục, khoanh chân ngồi trước án, hiện ra lồng ngực rắn chắc, cúi đầu điều chế dược liệu trong một cái chén nhỏ.

“Đến đây giúp ta một tay.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, hình như là thuốc trị thương, cũng không hỏi nhiều, liền đi qua giúp Lý Cảnh Lung chế thuốc, nói: “Thuốc cầm máu sinh cơ, ngươi bị thương sao?”

Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, không nói lời nào.

“Cha ngươi vốn là đại phu?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Hồng Tuấn gật đầu, đáp: “Từ khi còn nhỏ, Trọng Minh có dạy dược lý cho ta.”

Lý Cảnh Lung vùi đầu nghiền thuốc: “Chắc vì liên quan đến cha ngươi nên dưỡng phụ mới để ngươi học y cứu người.”

Hồng Tuấn nghe lời này của Lý Cảnh Lung, lập tức hiểu ra, nhớ tới ngày ấy tỉnh dậy, thấy giọt nước mắt của Trọng Minh rơi xuống. Trọng Minh cùng Khổng Tuyên là hảo huynh đệ, giống như hắn và Lý Cảnh Lung, nếu như một ngày Lý Cảnh Lung không còn trên đời, nhi tử của hắn đưa đến chỗ mình, cũng sẽ bi thương tột đỉnh.

Nghĩ như vậy, hắn rốt cuộc cũng hiểu, thứ tình cảm gì chôn giấu trong ánh mắt Trọng Minh

Lý Cảnh Lung dạy cho hắn rất nhiều điều, nhiều thứ chưa bao giờ nghĩ đến, dần dần rõ ràng hơn nhiều.

Hồng Tuấn tò mò nhìn hắn chế thuốc, tới khi mặt trời ngả về tây, Lý Cảnh Lung mới cầm chén thuốc đã điều chế kia đứng dậy nói: “Đi.”

Ba người kia chắc đã ngâm xong, đi dạo giải sầu trong sơn cốc, trời sắp tối, bờ suối hơi nước mờ mịt, đồ đạc đã đều đã được sắp xếp, còn có một tấm bình phong.

“Cởi quần áo ra, đừng xuống nước vội, để ta xem đã.” Lý Cảnh Lung cầm chén thuốc nói.

“Ai ——!” Hồng Tuấn không nghĩ tới Lý Cảnh Lung thế mà lại đề đạt cái yêu cầu kỳ quái này, hiện tại cảm thấy có chút xấu hổ.

“Nhìn xem trên người ngươi, còn có chỗ nào bị thương không.” Lý Cảnh Lung thành thật nói.

Hồng Tuấn đáp: “Đã khỏi…”

Lý Cảnh Lung không nói gì, chăm chú nhìn Hồng Tuấn, nói: “Ngươi đang thẹn thùng cái gì?”

Nói xong Lý Cảnh Lung đặt chén thuốc xuống, rút đai lưng, cởi áo choàng, ném xuống đất. Hắn một thân cơ bắp rắn chắc, cơ ngực cơ bụng từng khối từng khối đường nét hoàn hảo hữu lực.

Hồng Tuấn mặt đỏ lên, tuy mọi người đều là nam nhân, nhưng hắn chưa từng thấy qua thân thể các đồng liêu, tim lập tức đập thình thịch.

“Cởi nhanh.” Mặt Lý Cảnh Lung cũng đỏ lên, thúc giục.

Hồng Tuấn hô hấp dồn dập, nhịn không nhìn Lý Cảnh Lung liền cởi áo choàng, ném sang một bên. Một lát sau đỡ ngại ngùng hơn, liền không ngừng đánh giá Lý Cảnh Lung, nghĩ thầm: Oa, dáng người trưởng sử thật đẹp.

Lý Cảnh Lung vai rộng chân dài, khi mười bốn tuổi đã là móc treo quần áo, lại chăm chỉ luyện tập võ nghệ, chính là hình thể tiêu chuẩn của binh sĩ, làn da khỏe mạnh màu tiểu mạch, đường cong cơ bắp lộ ra vừa vặn, da dẻ như gấm vóc.

Đây chính là hình thể, màu da mà Hồng Tuấn ngưỡng mộ nhất, hắn cảm thấy bản thân quá trắng. Cơ bắp Lý Cảnh Lung không nhiều cũng không ít, chỉ có thể nói hoàn hảo. Mà… chỗ đó cũng thật lớn!

Vật kia to dài, còn đang thủ thế chờ đợi, không biết cứng lên thì có đến một thước không.

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn cố gắng kiềm chế nội tâm, mặt đỏ lên lại không nhịn được nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung mất tự nhiên mấy lần ấn mũi chính mình, trông thấy thân thể thiếu niên của Hồng Tuấn, suýt chút nữa máu mũi phọt ra, giương mắt nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Lý Cảnh Lung nói.

“Trưởng sử thật lớn.” Hồng Tuấn lộ ra một chút thèm thuồng, cảm giác mạnh mẽ như Lý Cảnh Lung chính là hình tượng mà đám thiếu niên sùng bái nhất.

“Không phải để ngươi nhìn cái này…” Lý Cảnh Lung lúng túng, nói, “Quay người, xoay qua chỗ khác.”

Hồng Tuấn: “???”

Lý Cảnh Lung để Hồng Tuấn đứng cạnh suối nước nóng, nhìn vào trong ao nước lạnh, thấy bóng hai người đang khỏa thân dưới nước.

Hồng Tuấn da thịt trắng nõn, lông mày đậm nét, hai mắt trong sáng, tuy mới mười sáu, nhưng thân thể cũng sắp trưởng thành. Có đôi chút khác biệt với dáng người tập võ như Lý Cảnh Lung, thân thể thon dài, vì thường dùng phi đao và Ngũ Sắc Thần Quang nên cơ bụng cơ ngực không quá rõ nét.

Da thịt trắng như sữa, hai người cúi đầu nhìn vào mặt nước, khi trông thấy thân thể Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn hơi có phản ứng.

“Ngươi với ta, có gì khác biệt không?” Lý Cảnh Lung đột nhiên hỏi.

Hồng Tuấn hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nâng một tay đặt lên vai hắn.

Lúc này, Hồng Tuấn cảm thấy xúc động, nghiêng người tựa vào vai Lý Cảnh Lung.

“Ngươi cũng là người, đúng không?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.

“Đương nhiên.” Hồng Tuấn không hiểu, không nghĩ Lý Cảnh Lung lại hỏi như vậy, “Có chuyện gì?”

Lý Cảnh Lung nhìn vào mắt Hồng Tuấn, định nói lại thôi, cả hai đều đỏ mặt, nhịp tim Hồng Tuấn càng lúc càng nhanh đã hơi choáng váng, Lý Cảnh Lung nói: “Như vậy…”

“… Liền xuống thôi.” Lý Cảnh Lung đột nhiên đẩy Hồng Tuấn vào suối nước nóng, Hồng Tuấn còn chưa kịp chuẩn bị, cả người trượt vào, quát to một tiếng.

Lý Cảnh Lung cười ha ha, bước nhanh lấy chén thuốc, Hồng Tuấn từ trong nước trồi lên, cả giận nói: “Ngươi trêu ta!”

Lý Cảnh Lung cũng tiến vào suối nước nóng, Hồng Tuấn định đè đầu hắn ấn xuống nước, Lý Cảnh Lung lại bảo: “Đừng nghịch! Bôi thuốc cho ngươi đã.”

Hắn khóa hai cổ tay Hồng Tuấn, để Hồng Tuấn úp sấp bên cạnh bờ suối, “Trước cho ngươi tắm một chút.”

Hồng Tuấn đỏ bừng cả khuôn mặt: “Còn tưởng ngươi muốn nói gì…”

“Để ta xem xem?” Lý Cảnh Lung nói, “Đừng cựa quậy.”

Hồng Tuấn định cào Lý Cảnh Lung, không ngờ chạm trúng vật kia. Lý Cảnh Lung sớm đã không nhịn được mà cứng lên, lúc này hết sức khó xử, liền lui ra sau một chút, nghiêm túc nói: “Đứng im cho ta, để ta nhìn vết thương xem!”

Hồng Tuấn liền ngay ngắn ghé xuống, hai vai còn theo hô hấp phập phồng lên xuống, Lý Cảnh Lung cầm một miếng khăn vải, nói: “Phải nhịn không được sờ tai.”

Hồng Tuấn ngày đó bị thương ở tai, sau tự đắp thuốc, thời gian sau liền cảm thấy ngứa, lâu lâu lại giơ tay ấn một cái, muốn cho vết thương liền lại, đi ngủ có khi không cẩn thận chạm phải.

“Sao lại sinh mủ rồi.” Lý Cảnh Lung nhíu mày, đau lòng nói.

Hồng Tuấn nghiêng đầu, gối bên bờ suối, mắt nhìn qua nhìn lại, dò xét Lý Cảnh Lung, đáp, “Đợi nó kết vảy sẽ khỏi thôi.”

Lý Cảnh Lung tới gần, lấy nước nóng trong suối rửa vết thương cho Hồng Tuấn, hai người hô hấp ngay sát nhau, chóp mũi cách nhau có một chút, trong lòng Hồng Tuấn lại bắt đầu cuồng loạn lên.

“Trưởng sử, ngươi đang nghĩ gì?” Hồng Tuấn luôn cảm thấy hôm nay Lý Cảnh Lung có điểm là lạ.

“Đang nghĩ… Thực ra người ngươi cũng không toàn là mùi cá.” Lý Cảnh Lung sát trùng vết thương, rồi bôi thuốc trong chén cho Hồng Tuấn..

Hồng Tuấn nói: “Cảm ơn.”

“Đều là do ta hại.” Lý Cảnh Lung thở dài, nói, “Khi nào cha ngươi biết được, không phải sẽ đánh chết ta sao. Còn cảm ơn?”

Hồng Tuấn nói: “Người sẽ không biết đâu, khi cha biết thì tai ta đã khỏi rồi.”

Lý Cảnh Lung cẩn thận lấy thìa gỗ đắp thuốc lên tai Hồng Tuấn, nói: “Không phải ngươi muốn đưa ta về nhà ngươi sao? Khi nào đi?”

“A?” Chính Hồng Tuấn cũng đã quên, hôm đó say đến bất tỉnh nhân sự, chuyện nhỏ này đã không để trong đầu.

Lý Cảnh Lung liền kể chuyện hôm đó, nhắc lại cho hắn nhớ, Hồng Tuấn lúng túng, Lý Cảnh Lung còn nói thêm: “Ta mặc kệ, ngươi đáp ứng rồi.”

Hồng Tuấn trước giờ nếu đã đáp ứng việc gì nhất định sẽ làm bằng được, nhưng Lý Cảnh Lung cùng mọi người là Khu ma sư, Diệu Kim cung… cũng toàn là yêu quái đi… Chuyện này làm thế nào giải thích?

Hồng Tuấn bị vấn đề này quấy rầy rất lâu rồi, mỗi khi hắn nghĩ tới, liền có cảm giác mãnh liệt sợ rằng đồng bạn sẽ ghét bỏ hắn.

“Ngươi không có suy nghĩ gì muốn nói với ta?” Lý Cảnh Lung cúi đầu thấp một chút, không nhìn vào mắt Hồng Tuấn mà vẫn chăm chú bôi thuốc.

“Ta… Đúng vậy” Nội tâm Hồng Tuấn nhảy một cái, hắn nhìn thẳng hai mắt Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung lại né ánh mắt hắn.

Mà lúc này, ngón tay Lý Cảnh Lung có hơi run run.

Lúc trước, Hồng Tuấn có cân nhắc qua rất nhiều lần, Thanh Hùng từng nói, sau khi Yêu Vương Trường An bị trục xuất, bọn họ sẽ quay lại Trường An. Nhưng như vậy có thể sẽ xung đột với Khu ma ti không? Phụ thân là yêu, mẫu thân là người, như vậy rốt cuộc hắn là yêu hay là người?

Hắn cũng hỏi Cá chép yêu, Cá chép yêu nói là, Trọng Minh làm chủ nhân gian, không sát hại sinh linh như hồ yêu. Tuy vậy không phải ai cũng là người tốt, xung đột có lẽ khó tránh khỏi.

“Ngươi từ khi đến Khu ma ti, vẫn có tâm sự.” Lý Cảnh Lung nói, “Vì chuyện phụ mẫu sao?”

Bôi thuốc xong, Lý Cảnh Lung mang băng vải tới, nói: “Băng lại xong ngươi tuyệt đối không được chạm vào, ba ngày đổi thuốc một lần, để ta thay cho.”

Hồng Tuấn liền “Ừ” một tiếng, Lý Cảnh Lung nói tiếp: “Mặc dù không biết quá khứ của ngươi, nhưng ta hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể đem lo lắng trong lòng mà nói cho ta, nếu ngươi tin tưởng ta.”

Đáy lòng Hồng Tuấn dâng lên một cỗ xúc động.

“Trưởng sử… Ta…”

Lý Cảnh Lung ngồi xuống bên cạnh, khuỷu tay tựa lên bờ suối, Hồng Tuấn xoay người, do dự mãi, cuối cùng cũng nói: “Trưởng sử, có một việc ta vẫn luôn giấu diếm mọi người.”

Chân mày Lý Cảnh Lung cau lại, trong mắt mang theo ý không hiểu.

“Ta.. Kỳ thực có một nửa huyết thống là yêu quái.” Hồng Tuấn nói xong, trái tim như bị treo ngược lên không trung, không cách nào xuống được.

Nhưng Lý Cảnh Lung nghe như vậy liền nở nụ cười, nói: “Ừm, quả nhiên.”

Hồng Tuấn: “…”

Lý Cảnh Lung lấy khăn vải, lau cánh tay, nói: “Cha ngươi là yêu, đúng không? Còn cứu được tính mệnh quý phi?”

Hồng Tuấn mờ mịt nói: “Ngươi… không ghét bỏ ta sao?”

“Khi nhìn thấy Triệu Tử Long.” Lý Cảnh Lung hờ hững nói, “Ta liền suy đoán, nhất định ngươi có nguồn gốc liên quan đến yêu tộc, chúng ta từng phó thác tính mệnh lẫn nhau, ta hỏi ngươi một câu, nếu không muốn trả lời, thì không cần trả lời.”

“Ngươi là từ một yêu tộc khác phái đến, ta đoán có đúng không?”

Hồng Tuấn đột nhiên bị Lý Cảnh Lung đoán trúng thân thế, không kịp phản ứng, nhưng Lý Cảnh Lung vốn xử lý mọi việc cẩn thận, đây chắc hẳn đều trong dự liệu của hắn.

Hồng Tuấn đành thành thật gật đầu một cái, nói: “Thu phục Yêu Vương Trường An là nhiệm vụ Thanh Hùng cùng Trọng Minh giao cho ta trước khi xuống núi.”

“Sau đó thì sao?” Lý Cảnh Lung nhìn chằm chằm hai mắt Hồng Tuấn, như muốn nhìn thấu nội tâm hắn.

Lý Cảnh Lung sớm đã có dự cảm mơ hồ – Từ một nơi nào đó đang âm thầm có một trận chiến mà sau này sẽ ảnh hưởng đến nhân tộc, hai phe yêu tộc lấy Trường An làm võ đài. Bây giờ Cửu Vĩ Thiên Hồ đã thua, có lẽ thế lực sau lưng Hồng Tuấn sẽ đến Trường An làm chủ?

Đây mới là điều hắn lo lắng nhất.

“Ta không biết.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng dù như thế nào, Trọng Minh trở về cũng tốt, không trở lại cũng được, hắn tuyệt đối sẽ không ăn thịt người, hại chết người.”

Trọng Minh là Phượng Hoàng, không uống nước giếng cùng nước rơi xuống đất, đồ ăn lại vô cùng bắt bẻ, làm sao lại đi ăn một thân khói lửa phàm nhân?

“Ngươi là người.” Lý Cảnh Lung nghiêm túc nói, “Hồng Tuấn, ngươi là người. Khi mới cởi đồ, ngươi cảm thấy không giống ta ở điểm nào?”

Lý Cảnh Lung biết Hồng Tuấn không giỏi hiểu hàm ý, liền nói toẹt ra.

Hồng Tuấn giờ mới hiểu, Lý Cảnh Lung còn cười một cái, “Thực ra ta còn lo lắng là trên người ngươi có gì không giống với người khác, nên muộn như vậy mới đến, tránh bị người khác nhìn thấy.”

Lý Cảnh Lung nói xong tiến lên, cầm tay Hồng Tuấn đặt trên lồng ngực mình, một tay hắn lại đặt lên ngực Hồng Tuấn.

“”Ngươi xem.” Lý Cảnh Lung nói, “Trái tim của ta, trái tim của ngươi đều ở một vị trí như nhau, trong thân thể ngươi, có dòng máu của nhân tộc.”

Hồng Tuấn cười nói: “Đúng vậy.”

Hắn cảm giác được trái tim mạnh mẽ của Lý Cảnh Lung đập từng nhịp, theo từng rung động mà tỏa ra hào quang ấm áp.

“Ta tin tưởng dưỡng phụ bảo ngươi đến Trường An, chính là vì nguyên nhân này.” Lý Cảnh Lung nói, “Thực ra đây có lẽ là suy đoán đơn phương của ta thôi.”

Hồng Tuấn nói: “Trưởng sử, nếu có một ngày, hai ta không thể không giao chiến…”

“Đến lúc đó, chắc chắn ta không nỡ ra tay.” Lý Cảnh Lung đáp, lại nghiêm túc nói: “Nói vậy, ta thế nào đánh thắng được ngươi chứ?”

Hồng Tuấn cười, Lý Cảnh Lung xoa đầu hắn, còn nói: “Bất quá, ta sẽ cố gắng phản kháng một chút, hy vọng ngươi hạ thủ lưu tình, đừng đánh ta quá thảm là được.”

Hồng Tuấn cười ha ha, nói: “Không đâu, trưởng sử! Ta là người! Ta cũng là người.”

Lý Cảnh Lung dời đến bên cạnh Hồng Tuấn, hai người ngồi cạnh nhau, Hồng Tuấn dựa vào bờ suối, Lý Cảnh Lung giơ tay, để hắn gối lên, tránh vết thương đụng vào nước.

“Đêm qua khi quý phi nhắc đến mẫu thân, ta liền có cảm giác này…” Hồng Tuấn nghiêng đầu, thấp giọng thì thầm.

Núi xanh cong như hàng lông mày, mặt trời buổi chiều dần chìm xuống phía tây, hai người ngâm suối nước nóng, trên trời từng hạt tuyết nhỏ bé chầm chậm rơi xuống.

“Này!”

“Hai ngươi đang làm cái gì vậy!”

“Oa, đây là đang nói chuyện yêu đương sao?!”

Ba người Cừu Vĩnh Tư, A Thái, Mạc Nhật Căn nhảy ùm vào ao nước nóng. Lý Cảnh Lung giật mình không nghĩ bọn họ chưa đi ngâm suối, vội vàng che đầu Hồng Tuấn nói, “Cẩn thận, vừa băng bó xong.”

Ba người tiến đến kiểm tra, thấy băng vải không bị thấm nước mới yên tâm lại.

“Đến.” Mạc Nhật Căn cười nói, “Hồng Tuấn, ngồi lên đùi ta?”

Hồng Tuấn: “…”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Hồng Tuấn ngươi đừng để ý đến hắn, tới ngồi trên đùi ca ca.”

Hồng Tuấn đỏ bừng cả khuôn mặt, nói: “Đừng có ồn ào!”

A Thái cười nói: “Vậy ta ngồi lên chân ngươi?!”

Lý Cảnh Lung nói: “Ta đi, các ngươi cứ chơi…”

Lý Cảnh Lung định lên bờ, bị Mạc Nhật Căn kéo lại, Lý Cảnh Lung cả giận nói, “Dám phản sao?” Ngay sau đó Cừu Vĩnh Tư cười ha ha, ba người thay phiên ấn Lý Cảnh Lung vào trong nước. Hồng Tuấn vội nói: “Ai! Các ngươi sao dám đối xử với trưởng sử như vậy?”

“Làm sao?” Mạc Nhật Căn cười nói, “Ngươi đau lòng sao?”

Lý Cảnh Lung bị ấn đến cả đầu ướt sũng, đang định đánh người, Hồng Tuấn lại nói: “Làm như vậy với trưởng sử mà không bảo ta! Quả thực ác!”

Nói xong Hồng Tuấn cũng nhào tới.

Lý Cảnh Lung: “…”

Hoàng hôn nặng nề, đại mạc bốn phía bụi mù, tiếng kèn vang lên, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

Trên thành lâu, binh sĩ kinh hoàng hò hét.

“Địch tấn công!”

“Có địch nhân đến!”

“Là Hung Nô sao?”

“Không biết…”

“Đông –  đông – đông”

Từ trên cao huyện Minh Sa, chuông báo động gõ vang, tiếng hài nhi khóc nỉ non không ngớt, phụ nhân kinh hoàng hét lên.

“Bao nhiêu quân địch?” Tướng lĩnh thủ thành bước lên thành lâu, hô.

“Ba ngàn… không, một vạn hai… Còn nữa! Còn nữa!”

“Xếp hàng! Đóng cửa thành!”

Binh sĩ đẩy lăn trục, cửa thành ầm vang đóng chặt, hơn ngàn sĩ tốt xông lên thành lâu, giương cung cài tên, bụi bay mù mịt, quân địch đen nghịt một mảng, ước chừng năm vạn kị binh giáp đen tiến đến.

Ghềnh cát sa mạc lặng ngắt như tờ, không có tiếng ngựa hí nào vang lên, binh sĩ giáp đen đầu hàng cúi mặt, cầm trường mâu, không để ý hàng cung tiễn trên cổng thành.

Lúc này trong huyện Minh Sa có chưa đến năm ngàn binh sĩ thủ thành, quân công thành đến trở tay không kịp, Trường Thành phía chân trời lại không có tín hiệu báo động.

“Rốt cuộc là từ đâu tới?” Tướng lĩnh run giọng nói.

Tướng lĩnh cầm đầu mặc giáp đen giơ trường mâu, chỉ về phía huyện Minh Sa, năm vạn kỵ binh đồng thời giật cương ngựa, trong nháy mắt, giữa thiên địa chỉ còn tiếng móng ngựa nện vang, như trời đất rung chuyển, đào núi lấp biển vọt về hướng huyện Minh Sa.

Trên tường thành vạn tên đồng thời bắn ra, như thủy triều xoắn tới quân địch, thế nhưng không có lấy một người nào ngã ngựa, mũi tên cắm trên người kẻ địch, đâm thành nhím, ngay sau đó quân công thành ầm ầm va phải tường thành.

Lũy đất đắp tường thành nhát mắt bị xô đổ, hàng ngàn hàng vạn quân giáp đen vượt qua phế tích, vọt vào trong thành.

Tướng lĩnh thủ thành bị ngựa đạp ngã xuống đất, sau đó bị một trường mâu xuyên thấu lồng ngực, đóng đinh trên mặt đất. Trước khi chết, hắn mở to hai mắt, nhìn thấy ánh mắt đục ngầu của địch nhân trong mũ giáp…

_____________________________________

Hoa Thanh thủy noãn: suối nước nóng ở Hoa Thanh