Thiên Bằng Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 7: Bệ lệ thần tọa, a hàm kinh (a)




Mây lờ lững gió mơn man, ánh trăng rải xuống, đã gần nửa đêm rồi. Nhạc Bằng giải quyết xong mọi phiền hà, nhớ ra hôm nay bị Diêu Tranh hủy hẹn, bất giác gã ủ rũ hẳn.

Lần này, Diêu Tranh ngẫu nhiên đáp ứng, không hiểu lần tới đến năm tháng nào mới có cơ hội, thật khiến gã bực mình. Nhớ đến cô bé hay giận đó, khóe miệng gã chợt dấy lên nụ cười quỷ bí.

“Muốn thoát khỏi lòng tay Nhạc Bằng này ư? Diêu T

Anh quốc Luân Đôn, trong một ngõ nhỏ cổ kính, dù trải qua trăm năm sương gió nhưng vẫn y được một số ngôi nhà cổ nguyên vẹn.

Kiểu kiến trúc ba tầng thông thường, trong thành phố nổi danh lâu đời này không lấy gì làm hiếm có.

Gần mười hai giờ đêm, mười hai tiếng chuông thong thả vang lên. Trong một gian phòng ngủ trên tầng ba, cái điện thoại di động ở đầu giường reo vang rất không đúng lúc. Đôi nam nữ đang ngủ ngon lành chợt bị đánh thức.

Hai người này thì người con trai hiển nhiên thuộc nhóm hỗn huyết. Tuy mái tóc đen dài, gương mặt đẹp trai nhưng chưa ngủ đủ giấc nên tinh thần uể oải, hết sức miễn cường bỏ khỏi tấm chăm ấm. Người con gái có vẻ ngoài của đất nước lớn nhất thời cổ ở phương đông. Bất quá hiển nhiên biết rõ điện thoại nửa đêm này không phải tìm mình nên chỉ lẩm bẩm mấy câu vô ý nghĩa rồi trở mình, tiếp tục giấc mộng đẹp.

Người con trai xui xẻo bị dựng dậy lúc nửa đêm, bực bội cầm điện thoại di động lên, “vâng, vâng, tôi biết rồi.” Dứt lời, mắt y nheo lại, cân nhắc nên tiếp tục ngủ hay phải đi làm việc một lúc mới quyết định: “Xuất phát thôi.”

Để giai nhân đang ngủ được yên giấc, y không bật đèn, nhẹ nhàng lần khỏi giường, sờ soạng tìm quần áo.

“Định đi hả?”

Đôi mắt sáng rực mở ra, mỹ nữ trên giường tỉnh lại.

“Đúng, cưng à. Xin lỗi nhé, đã quấy nhiễu em, ngủ tiếp đi.” Mỉm cười an ủi mỹ nữ, y không dừng bước, mở cửa phòng, rời khỏi căn hộ.

“Thật không hiểu anh ấy làm cái gì nữa. Có lúc mấy ngày liền, thậm chí mấy tuần không làm gì, nhưng lúc nào bận thì mất tăm suốt. Tuy quen nhau gần sáu tháng rồi, nhưng mọi thứ về anh ấy đối với mình vẫn là một câu hỏi.” Mỹ nữ năm trên giường là một lưu học sinh Đài Loan đến Anh học văn học tại một đại học nổi danh ở Luân Đôn. Tin tưởng bạn trai nên cô hiếm khi hỏi han công việc của y, có điều nghi vấn là có.

Đường phố Luân Đôn lúc nửa đêm khá lạnh. Vương Ngư Long vừa rời khỏi căn hộ có vòng tay ấm áp của bạn gái, thầm thở dài bước trên con đường tối om. Đi qua mấy dường phố nhưng không thấy nửa bóng cái taxi nào, lẽ nào phải đi bộ? Ra tận ngoại ô Luân Đôn cơ mà.

Tuy huyết thống không thuần túy nhưng họ của Vương Ngư Long vẫn là theo kiểu Trung Quốc, được bố giáo dục cẩn thận nên vẫn giữ được một vài tư duy tập quán của người Trung Quốc như vô vi, trung dung. Đó cũng là cách hành xử xưa nay của y.

Bảo y nghĩ ra cách khác nào để đi, kiểu như đi giao thông công cộng có khác gì làm khó y.

“Vốn tưởng ở đây không lâu lắm, chứ biết thế này mua xe luôn cho rồi.” Vương Ngư Long lẩm bẩm trách móc, đứng ngẩn ra trên con đường rộng rãi, đầu óc còn lơ mơ, không thể tỉnh táo được.

“Cứng mạng với.”

“Không được, bỏ tao ra.”

Tiếng phụ nữ kêu gào hoảng hốt vang lên trong đêm.

Buổi đêm yên tĩnh, tiếng gào lanh lảnh nàu vang đi rất xa. Vương Ngư Long không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

Vốn có một phần tư huyết thống Trung Quốc, y vẫn mang trong lòng tư duy chính nghĩa kiểu “lộ kiến bất bình bạt đao tương trợ” theo quan niệm của Trung Quốc cổ điển. Lúc còn nhỏ, cha y đã dạy những điều này cùng với tiểu thuyết võ hiệp.

Trừ trong mình có huyết dịch của dân tộc Trung Hoa, y cũng có vài phần tạo nghệ về tinh túy công phu Trung Quốc được đúc kết suốt năm ngàn năm, Vương Ngư Long quyết định “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Tốc độ gần như thong thả, y chạy tới chỗ xảy ra sự việc. Bản tính lười nhác nên cảm giác gọi là khẩn trương ấy chưa từng xuất hiện với y.

Cũng may chỗ đó cách y không xa. Tràng kêu cứu thứ ba vang lên, Vương Ngư Long đã nhìn thấy bốn thanh niên ăn mặc theo kiểu hippie và cô gái bị hại.

“Các bạn, đừng nên thực hiện hành vi phạm pháp này, thật sự không hay ho gì đâu.”

“À, thú vị thật, muốn chết hả?”

Kết quả đối đáp không hay ho gì, cậy vào ưu thế nhân số, bốn thanh niên vô lại không hề nghe lời khuyến cáo của Vương Ngư Long.

“Ha ha ha ha, ngu xuẩn.”

Bốn thanh niên cười nhạo y không biết tự lượng sức, tạm thời bỏ qua cho cô gái.

Cô gái quả thật xinh đẹp, quần áo xốc xếch, đôi bốt da cao cổ bị quăng đi từ lâu, lớp áo bị xé toạc không che được những bộ phận không nên để lộ, hóa ra lại có lực hấp dẫn người khác vô cùng.

Vương Ngư Long cực kỳ nghiêm túc, không hề suy nghĩ xiên xẹo gì trước cảnh tượng đó, nhưng nguy cơ khác xảy đến ngay.

Một thanh niên cười cợt, đầu tóc nhuộm sặc sỡ từ từ bước đến đối diện với y.

Thái độ tỏ ra cực kỳ bất lịch sự: “Muốn gì? Cứu người hả? Qùy xuống lạy đi, tao sẽ nghĩ lại. Ha ha ha ha.”

Vương Ngư Long quệt tay qua mũi: “Phải vậy ư?”

“Chính xác.”

Chưa dứt lời, thanh niên cười cợt, đầu tóc sặc sỡ đó lao bổ vào, Vương Ngư Long chỉ thấy mắt hoa lên, kình phong tạt vào mặt. Y kinh hãi thụp xuống theo phản ứng, nghiêng đầu tránh khỏi một quyền đấm thẳng vào mặt.

Quyền phong bỏng rát lướt qua khiến da mặt y đau nhói lên.

Cự ly mấy chục mét chỉ nháy mắt là tới, tốc độ gì kinh hồn thế này? Huy chương vàng chạy nước rút 100 mét Olympic cũng chưa được thế nữa kia.

Thời gian tính toán của Vương Ngư Long không nhiều, quyền phong cương mãnh cùng tiếng cười gây hấn vây chặt y, lúc nào cũng có thể đẩy y vào cảnh thê thảm, gân cốt đoạn lìa.

Bất quá, với hiểu biết của y về võ thuật Trung Quốc, liền dùng ngay thủ pháp xảo diệu và bộ pháp hóa giải thể lực quái dị của thanh niên. Đối thủ của y tựa hồ chỉ dựa vào bẩm phú, đánh đấm loạn xạ, không hề có kinh nghiệm giao chiến. Vì thế Vương Ngư Long có thẩm tạm thời ứng phó được.

“Hắc hắc…”

Trong lúc giao chiến, thanh niên tóc vàng sặc sỡ rít vang, phi thân đằng không, tung chân đá mạnh tới.

Vương Ngư Long chật vật tránh đi. Không trúng y, một cú đá của thanh niên nọ trúng ngay bức tường bằng bê tông cạnh đó.

Bộp một tiếng vang vọng.

Bức tương bê tông vốn vô cùng kiên cố, nhưng bị một cước cuồng bạo đó đá lún hẳn vào trong, gót chân hằn dấu trên tường, quả thật là lực phá hoại kinh hồn.

Vương Ngư Long định thần lại, tuy bình thường y phản ứng không nhanh lắm, nhưng trong tình huống này, y phán đoán không hề sai lầm, đó không phải trình độ mà thể lực con người đạt được.

Thanh niên tóc sặc sỡ quay lại, không lao vào Vương Ngư Long mà cùng ba đồng lõa vô lại bỏ qua cô gái bị xâm hại kia, vây chặt lấy y.

“Không cần giả bộ nữa, bọn tao biết mày là ai.” Thanh niên vừa cùng Vương Ngư Long giao chiến cất giọng rin rít.

“Mày cũng biết bọn tao là ai, đúng không?”

“Đại khái chúng mày là hấp huyết quỷ? Ổ, mùi máu tanh nồng lắm.” Vương Ngư Long thành thật đáp.

“Không thẹn là thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu, trấn tĩnh thật.”

Trong lúc năm người đối thoại, cô gái xinh đẹp mặc kệ áo quần rách toạc, loạng choạng chạy đến cạnh Vương Ngư Long, nắm tay y khóc nấc lên cầu xin.

Vương Ngư Long nhìn đối phương chăm chăm, không an ủi cô gái đáng thương mà ngay lúc cô nắm tay, y tung chân đá văng đi xa.

Vì sao y lại hành động thô bạo như vậy?

Tất nhiên là có nguyên nhân.

Tiếng cười lanh lảnh vang lên, cô gái xinh đẹp búng người tránh khỏi kình lực, đáp xuống đất, lộ ra hàm răng sắc lẹm được mái tóc dài che đi ban nãy. Ả cũng là hấp huyết quỷ, đồng phạm với bốn thanh niên vô lại kia.

Vương Ngư Long thản nhiên, không hề lo lắng cho hoàn cảnh bản thân, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Vậy hả, có gì cứ nói thẳng ra.”

“Được, không hổ là thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu, trấn tĩnh lắm.”

“Bọn ta có việc cần thương lượng với thánh kị sĩ đại nhân, đi một chuyến chứ nhỉ?”

“Chuyện này để sau đã.” Dứt lời thân thể Vương Ngư Long hóa thành cuồng phong lao bổ vào bốn hấp huyết quỷ đang bao vây.

Khí thế hùng hậu hơn hẳn ban nãy, khiến bốn hấp huyết quỷ không kịp trở tay. Tuy chúng sinh ra đã có thân thể hơn hẳn nhân loại nhưng Vương Ngư Long khi không còn ẩn tàng thực lực nữa thì chúng không mảy may chiếm tiện nghi. Khác biệt về năng lực liền bộc lộ.

Vương Ngư Long thi triển thân pháp biến ảo, những đối thủ tự động lộ ra sơ hở liền bị y tung quyền đấm vào phần mềm trên thân thể, lập tức văng đi.

Phi thân lên không tránh không để ba hấp huyết quỷ tập trung công kích, y lộn người, đến trên đỉnh đầu một địch thủ, lập tức quyết đoán đạp xuống ngay.

Lúc gã lộn người lần nữa, chỉ còn lại hai hấp huyết quỷ, bị y chộp cổ tay kéo một cách xảo diệu, hai hấp huyết quỷ liền “ôm” nhau đầy nồng nhiệt.

Vương Ngư Long chọn thanh niên cười cợt đầu tóc sặc sỡ hạ thủ, chụp cổ hắn, đập mạnh xuống đất.

Mặt đất rung lên mãnh liệt, hấp huyết quỷ vốn tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo với Vương Ngư Long ban nãy bị y biến nhục thể thành công cụ, để lại một vết hình người sâu hoắm dưới nền đất cứng đanh.

Lúc đó, hấp huyết quỷ nữ duy nhất bắt đầu niệm chú ngữ lúc trận chiến mới bắt đầu còn chưa kịp hoàn tất, đủ thấy tốc độ song phương cực nhanh.

Vương Ngư Long vỗ vỗ tay cười ôn hòa, an ủi năm đối thủ: “Hiện giờ ta không muốn cùng xung đột với các vị, tuy ta đến đây vì các vị. Ban nãy chỉ là đùa thôi. Các vị xác nhận cho, ta không phải con tin của các vị bắt được, thế nhá.”

Bất kỳ lúc nào, thực lực đều là phương thức thuyết phục nhất. Chủng tộc cao ngạo vừa nãy còn không coi thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu vào đâu, sau cùng cũng xác định thanh niên lười nhác kia khẳng định tìm đến gia tộc họ gây phiền.

Song phương tạm thời thống nhất ý kiến, nhanh chóng tan biến vào màn đêm.

“Sao còn chưa đến? Tên này thật quá đáng.” Gia Phù Lợi bực bội lẩm bẩm.

Từ lúc trở về tổng bộ giáo đình, nàng ta cơ bản quên hết những chuyện không vui xảy ra ở Trung Quốc. Nhưng người đợi nàng ta lại khiến nàng ta nghĩ đến thiếu niên Trung Quốc thần bí tên Nhạc Bằng đó, kẻ không hề tôn kính thần minh chút nào.

Tất cả vì Vương Ngư Long cũng có một phần tư huyết thống Trung Quốc, hơn nữa cũng để “tóc dài”.

Tuy nửa đêm nàng ta thông tri cho y đến, nhưng chì vì nàng ta mới xuống máy bay, Vương Ngư Long không có lý do gì đến muộn.

Cùng là người hợp tác trong nhiệm vụ lần này, Gia Phù Lợi không ưa y, thậm chí có phần coi thường.

Giáo đình châu Âu là một trong tam đại tôn giáo trên thế giới, nhân số không hẳn chiếm ưu thế trước Y Tư Lan giáo hoặc Phật giáo, nhưng nhờ ưu thế địa vực là yên ổn ngồi lên ngôi vị thế giới đệ nhất đại tôn giáo.

Ở những nước tiên tiến, phát đạt rất hiếm có tín đồ Y Tư Lan giáo hoặc Phật giáo, còn tín đồ Cơ đốc giáo lại nhiều đến mức giáo đình châu Âu cũng không thống kê được.

So với Y Tư Lan giáo và Phật giáo chỉ lưu hành Ả rập và Ấn Độ, Trung Quốc, ưu thế trời ban khiến thế lực Cơ đốc giáo ngày càng khuếch trương.

Nhưng như vậy không có nghĩa là tu sĩ giáo đình châu Âu có thực lực đối phó yêu ma hơn hết. Thực tế thì các mục sư và thần phủ xuất thân từ giáo đình châu Âu có nhiệm vụ chủ yếu là truyền bá phúc âm cho quảng đại tín giáo đồ chúng, vài người được thánh lực gia trì cũng chỉ có tác dụng khu tà tị uế. Bảo họ tiêu diệt quỷ linh tất có thừa nhưng đối phó yêu quái có thực lực tất những con chiên của thượng đế này đã được trời cao gọi về, không phải chịu khổ nơi nhân gian nữa.

Giáo đình châu Âu còn một thể hệ khác, mới là đội chiến đấu mục sư chuyên bảo vệ thần minh uy nghiêm. Mỗi năm lại chiêu nạp những trẻ em ưu tú trong các gia đình tín đồ, tiến hành tập huấn bí mật về tôn giáo, dần thải loại nhưng em bé không hợp. Những em tín ngưỡng không đủ kiên định, nghị lực không đủ mạnh mà bị thải về, tùy theo ý bản thân mà được bồi dưỡng làm mục sư hoặc về nhà, giáo đình không ước thúc.

Kinh qua bảy năm chính quy huấn luyện mới có thể lọt vào đội trừ ma của giao đình, trở thành một chiến đấu mục sư chân chính. Đó là thực lực của giáo đình châu Âu.

Trong số mục sư chiến đấu, những ai tích lũy đủ kinh nghiệm tu hành, có được công huân vinh dự về chiến đấu, đồng thời tăng tiến tư cách sẽ được giáo đình thụ phong xưng hiệu “thần quan chiến sĩ”, hơn hẳn một đẳng cấp, tất nhiên sẽ được giáo đình ban cho quyền lợi tương ứng, thậm chí lọt vào giai cấp cao hơn.

Mười hai người ưu tú nhất của thần quan chiến sĩ được gọi là thập nhị “thánh kị sĩ” bảo vệ giáo đình, có quyền lợi và vinh dự vô cùng, đương nhiên những thứ này chỉ nằm trong phạm vi thế lực của giáo đình châu Âu.

Gia Phù Lợi chưa đầy hai bảy tuổi đã được gọi là “thánh kị sĩ”, hơn nữa gia nhập liễu Kháng Ma liên minh rồi liền trở thành thành viên chính thức. Xưa nay nàng ta luôn tự hào vì thành tựu của mình.

Chỉ là tên Vương Ngư Long này thật là…

Mỗi lần thấy y là nàng ta lại ngập trong lửa giận vô danh, chỉ muốn tìm nơi phát tiết.

Hai năm trước, Vương Ngư Long chỉ là một chiến đấu mục sư kiến tập, là trợ thủ của một vị trưởng bối mà Gia Phù Lợi kính ngưỡng: quang minh thánh kị sĩ Mễ Tu Tư. Lần đó đi chấp hành nhiệm vụ, họ bị tập đoàn yêu quái đang nằm trong vòng điều tra phạm tội của họ phát giác, ám toán tiểu tổ do thánh kị sĩ Mễ Tu Tư dẫn đầu.

Vì nguyên nhân gì đó, quân cứu viện bị yêu quái khác cản đường, không thể đến kịp. Nên trừ Vương Ngư Long, các chiến đấu mục sư, thần quan chiến sĩ, và cả người mạnh nhất trong tứ đại thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu là Mễ Tu Tư đều chiến tử. Đấy là thảm bại đau nhất của giáo đình châu Âu suốt năm mươi năm qua.

Chỉ thế thôi thì Vương Ngư Long không bị Gia Phù Lợi thống hận như vậy.

Sau trận chiến đó, hàng ngũ mười hai thánh kị sĩ xuất hiện vị trí trống. Bất ngờ nhất là không phải bất kỳ ai trong số ba thần quan chiến sĩ nổi danh nhất: Thổ Bỉ, Ca Tư Lạp, hoặc Mã Lực Bì Cách có được vinh dự thay thế. Mà Vương Ngư Long vô danh được bị giáo hoàng chỉ định là người kế nhiệm thánh kị sĩ Mễ Tu Tư.

Trực tiếp từ chiến đấu mục sư đề thăng lên thánh kị sĩ, trừ Cổ Đạt Tư Mễ của hai trăm năm trước, chưa từng có ai. Cổ Đạt Tư Mễ được ca ngợi là người tiếp cận thần minh nhất, Vương Ngư Long căn bản không thể so sánh.

Nhất thời chúng nhân xôn xao, nhưng hoàng chỉ thị cũng là thần dụ, không ai dám phản bác. Thành ra Vương Ngư Long trở thành thánh kị sĩ trẻ nhất lúc mới chưa đầy hai mươi tuổi, đồng thời là kẻ bị nội bộ giáo đình châu Âu bất mãn nhất. Gia Phù Lợi là một trong những người phản bác dữ dội nhất trong số những người cực độ bất mãn Vương Ngư Long.

Vốn hành vi bỏ mặc đồng đội chiến tử, một mình đào vong đủ khiến thân nhân và bằng hữu của những đồng đội khác, cũng như những người ngưỡng mộ thánh kị sĩ Mễ Tu Tư bất mãn tiểu tử này, mệnh lệnh của giáo hoàng càng khiến tất thảy tức giận.

Thậm chí có người rêu rao muốn gặp mặt thử xem Vương Ngư Long có đủ tư cách nhiệm vị trí thánh kị sĩ không.

Nhưng lần gặp mặt này, Gia Phù Lợi vì trách nhiệm với nhiệm vụ mà áp chế nỗi bất mãn với đồng bạn.

Thời gian ước định qua bốn tiếng, Gia Phù Lợi không còn kiên nhẫn nổi nữa, nỗi bất mãn càng tăng lên.

Địa điểm ước định là một khu cổ thành bảo ở ngoại ô thủ đô Luân Đôn, nhiệm vụ của họ là điều tra hành vi của gia tộc hấp huyết quỷ ý đồ đem người sống cải tạo thành hấp huyết quỷ.

Nàng ta tự biết rằng một mình hành động, vị tất đủ năng lực thanh trừ gia tộc này. Giết một người rất dễ, nhưng trừ một tổ kiến rất khó, nàng ta cần trợ thủ, nên dù bất mãn, Gia Phù Lợi không thể bỏ rơi đồng bạn.

Dù nàng ta thập phần miệt thị thực lực của Vương Ngư Long, cho rằng không thể sánh với những người khác, nhưng dù sao có y vẫn hơn không.

Còn vì sao Vương Ngư Long xui xẻo đó không thể đến đúng hẹn. Ha ha, hiện tại y căn bản không thể tự chủ.

Trong một quán rượu tối mờ, chắc phải có đến hai trăm năm lịch sử, Vương Ngư Long tuy không thích rượu lắm nhưng vì nguyên nhân khác mà ở lại trong quan rượu này khá lâu.

Phải nói rằng trong quán trừ y ra, không còn khách nào khác.

Bốn người đàn ông, cộng thêm chủ quán mập ú, hai người phục vụ gầy gò, một mỹ nhân kiều diễm, tất cả cùng nhóm. Cũng là thành viên của hấp huyết quỷ gia tộc mà Gia Phù Lợi định điều tra.

Y chỉ nhất thời sơ ý mới xui xẻo đến mức này, cả bản thân cũng phải ca thán cho vận thế cử thế vô song.

Người mập luôn hòa ái hơn, thái độ của chủ quán rượu khá dễ gần, nhưng vấn đề mang ra thảo luận lại khiến Vương Ngư Long nhức óc.

“Gia tộc chúng tôi đang lâm vào nguy hiểm diệt tuyệt, đành phải dùng cách từ cổ để lại để tăng thêm thành viên. Mong giáo đình châu Âu hiểu cho.”

Từ đầu đến giờ người lên tiếng luôn là lão mập, Vương Ngư Long không khỏi nhức óc với kiểu giao thiệp này.

“Giáo đình có chương trình riêng, hiểu khác hẳn về giải thích của các vị, tôi cũng đành bó tay.” Lặn đi lặp lại, Vương Ngư Long vẫn thản nhiên, hồi đáp thật tình.

Y cao một mét tám tư, do bố y cưới được một người đẹp Đức, ông nội – một nam nhân Trung Quốc thuần túy- cưới một người Pháp chính gốc, nên ngoại hình của y kiêm đủ cả Trung Quốc và phương tây, mái tóc đen tuyền, tròng mắt cũng vậy, gương mặt rắn rỏi sáng sủa, không kém gì tượng đá hoa cương của Michael Langelo.

Nhưng chính dáng vẻ chưa ngủ dậy đã phá hỏng phần lớn mị lực nam tính của y. Đối diện với đối tượng điều tra, Vương Ngư Long không hề tỏ ra cảm giác gì, hồi đáp rất quy củ, thần sắc không có gì khác lạ.

Chính dáng vẻ này khiến toán hấp huyết quỷ đang nóng lòng không dò ra được. Hiện tại hấp huyết quỷ gia tộc đã lẫn vào xã hội loài người, hiếm khi ra mặt, hơn nữa việc bắt người sống, rồi thông qua hấp huyết biến thành đồng loại là cấm kị cực đoan, chương trình của giáo đình châu Âu là diệt hết toàn thể hấp huyết quỷ gia tộc.

Thấy thái độ của vị thánh kị sĩ giáo đình châu Âu này tỏ thái độ ám muội như vậy, lẽ nào chúng không lo lắng.

Lạnh lùng đến tận giờ, tính kiên nhẫn của Vương Ngư Long rất khá, những người khác lại không thể chịu được nữa.

“Theo chương trình của giáo đình châu Âu, hiện tại túc hạ sẽ tiến hành hành động?” Người nói là kẻ khác, một nam tử anh tuấn lạnh lùng hỏi.

“Không không, tôi còn đợi đồng bạn, một mình tôi sao có thể hành động?” Vương Ngư Long vội đáp.

“Cái gì?” Cả tám hấp huyết quỷ đồng thời nổi giận.

Vương Ngư Long thấy đối phương có vẻ không tin, vội nói: “Tôi và một vị thần chức nhân viên khác đồng thời tiến hành điều tra, chốc nữa người đó sẽ tới.”

“Ngươi đi gặp thượng đế trước đi, không cần đợi nữa.”

Nghe nói còn có một thánh kị sĩ nữa điều tra, tám hấp huyết quỷ không thể trấn định, cùng động thủ trước.

Vương Ngư Long bị xác định trước vị trí, trở thành mục tiêu trung tâm cho tám hấp huyết quỷ vây công, cả hành động phản kháng cũng bị áp chế.

Cuồng phong ào ạt, huyết khí manh động, pháp thuật quyền cước của cả tám đều tận lực tung ra.

Tiếng binh bốp vang lên, hấp huyết quỷ gia tộc có pháp thuật thuộc tính hắc ám, khí tức âm u lập tức trùm kín cả quán rượu.

Quán rượu nhỏ thế này vốn ánh đèn lờ mờ, bị lay chuyển nên càng tối tăm. Sau một lúc không thấy đối thủ phản kháng, toán hấp huyết quỷ lấy làm kinh ngạc.

Thực lực dù kém cũng phải có cái gì đó phản kháng chứ nhỉ? Sao lại sợ hãi đến mức này?

Ánh lửa sáng lên, tám người trong quán lập tức nhận ra tình hình không ổn.

Có ánh lửa, hấp huyết quỷ nhãn quang sắc bén, tự nhiên phát hiện ra kẻ không phản kháng gì đã bị đưa xuống địa ngục, nơi đại ma vương Tát Đán quy y là một trong bốn nam tử anh tuấn đồng tộc. Chủng tộc hắc ám như Hấp huyết quỷ sẽ không được thượng đế tiếp thụ, chết rồi phải đến nơi nên đến.

Không cần tìm xem Vương Ngư Long ở đâu, vì ánh lửa do y đốt lên.

Toàn thân chìm trong quang minh thánh hỏa, thái độ của gã vẫn lờ mờ như chưa tỉnh ngủ.

Chủ quán rượu mập ú nhìn đồng bạn, trong mắt hiện rõ niềm kinh hãi của người chủ sự.

Thân pháp di hình hoán vị không cần phát ra tiếng động đã đành. Nhưng ngọn lửa trên mình thanh niên u uất kia là Sí Diễm đấu tâm, một trong lục đại tuyệt đỉnh chiến kĩ của giáo đình châu Âu.

Ngọn lửa đó biểu hiện cho tuyệt thế thực lực.

Chỉ mình chủ quán hiểu sức mạnh này biểu hiện điều gì.

Vương Ngư Long ngoẹo đầu hỏi: “Các vị cho rằng nhất định phải động thủ sao?”

“Lắm lời, vấn đề này còn phải đáp nữa sao?” Bảy kẻ còn lại trong quán, không ai đáp lời, dùng võ lực hồi ứng.

Đồng tâm hiệp lực, phát động công kích, trừ diệt địch thủ nguy hiểm.

Trong bảy người, chỉ mình lão chủ quán là hấp huyết quỷ trời sinh hàng thật giá thật, nhưng người khác đều là phổ thông nhân loại bị hấp huyết mà chuyển biến. Nhận ra điểm này, Vương Ngư Long chưa định được chủ ý, cũng không xuất thủ.

Bất quá từ bi cũng nên xem dùng với ai.

Bị uy hiếp, Vương Ngư Long không chần chừ nữa. Sí Diễm đấu tâm đề thăng đến mức cao nhất, quyền đầu mang theo sí nhiệt quang mang chặn lại song trảo của lão chủ quán. Y được huấn luyện đủ mọi kĩ năng chiến đấu bài bản, đối phó với mấy người chuyển hóa thành hấp huyết quỷ, hoàn toàn không mảy may phí sức.

Chỉ riêng lão chủ quán mới là mục tiêu chiến đấu chủ yếu.

Hỏa diễm bùng lên cao độ, Vương Ngư Long quyết định rũ bỏ hết cố kị.

Ánh mắt mở lớn không còn mê mang nữa, biểu tình ngủ gật tan biến, hất văng đòn công kích của chủ quán rồi, y đại khai sát giới với sáu hấp huyết quỷ mới sinh, thực lực còn kém.

Xưa nay y giữ kẽ, được giáo hoàng thụ phong “thánh kị sĩ” rồi, hai năm nay không có có biểu hiện gì xuất sắc, nhưng không có nghĩa y không có năng lực.

Trong các trưởng bối của y, do cân nhắc đến lựa chọn của đằng ngoại mà bức y gia nhập giáo đình châu Âu, trời sinh y đã phong phú linh khí, trong một khoảng thời gian có thể đạt đến tu vi không ai đồng bối sánh được.

Là hậu duệ của Trung Quốc cổ đại đạo sĩ, trừ giáo trình của giáo đình, y còn học tập pháp thuật tổ truyền. Khác với Gia Phù Lợi nhận định, thực lực của y tuyệt đối có thể đứng đầu nhóm thập nhị thánh kị sĩ.

Vương Ngư Long biểu lộ thực lực, liền nhanh chóng kết thúc chiến đấu, trừ chủ quán bị y tung quyền đấm xuyên tâm tạng, năm nam nhân khác đều bị hỏa diễm luyện hóa thành than.

Hiện tại tay y ấn lên vùng ngực vun cao của nữ nhân duy nhất, có lẽ vì thích để lộ thân thể mà hấp huyết quỷ đóng vai bị hại này không mặc y phục chính thức nào. Bàn tay Vương Ngư Long chạm vào làn da mềm mại, ấn ả vào bức tường đổ.

“Đừng, đừng giết tôi. Cầu xin đại ca.”

Thấy địch thủ cầu xin, Vương Ngư Long tỏ ra vô cùng phiền não, dùng bàn tay còn lại gãi mấy sợi tóc rối bời, nói với vẻ khổ não: “Tiếc rằng, tôi không làm gì được với tao ngộ của tiểu thư, tuy tiểu thư bị biến thành hấp huyết quỷ không phải do tự nguyện nhưng giáo đình pháp quy là thế.”

Thấy y tỏ vẻ khổ não, ả hấp huyết quỷ cho rằng có hy vọng, nỗ lực nói: “Đại ca tha cho tôi, không ai biết đâu, việc gì tôi cũng chấp nhận.” Đoạn cố nở nụ cười quyến rũ, lúc lắc nhục thể hấp dẫn, trong lòng thầm nhủ: “Mong tên thần chức nhân viên này là sắc quỷ, bị ta quyến rũ.”

“Tiếc thật, tôi không có năng lực siêu thoát tiểu thư, tuy không phải hay nhất nhưng là lựa chọn duy nhất của tôi.” Tỏ vẻ thương xót, Vương Ngư Long không đáp lại thỉnh cầu của mỹ nữ, tự lẩm bẩm.

Sí Diễm đấu tâm lại từ lòng tay y phát ra, hỏa diễm trên ngàn độ thoáng sau đốt tan mỹ nhân thiên kiều bách mị.

Thu tay lại, Vương Ngư Long lập tức khôi phục dáng vẻ uể oải.

Y lẩm bẩm: “Nếu trên mình tiểu thư không có mùi vị hút máu tươi, tôi còn có thể mang về giáo đình, dùng thánh thủy tẩy sạch tội ác, nhưng…”

Trong đầu y hiện lên lời dạy của giáo đình “kẻ đã phạm tội ác không được giáo đình tha thứ, dù tự xin xỏ thì kết quả cung không thay đổi được.” Vương Ngư Long biết rõ phạm vi quyền năng của mình.

“Hừ đối với địch nhân mà nhân từ như vậy, thật sự ngu xuẩn.”

Người nói là mỹ nữ nóng tính Gia Phù Lợi, cùng là thánh kị sĩ như Vương Ngư Long.

Đợi lâu quá, Gia Phù Lợi tự đến đây, cho rằng sẽ gặp được bất ngờ gì đó. Theo pháp thuật truy tìm bí truyền của giáo đình châu Âu, nàng ta tìm ra quán rượu này.

Nhưng gì xảy ra khiến Gia Phù Lợi, vốn lạnh lùng coi thường Vương Ngư Long, phải thầm đố kị. Cả niềm kinh ngạc trước thực lực của y cũng bị niềm đố kị áp chế.

Tuy nàng ta tu luyện Quang minh thánh lực, cũng là một trong những lục đại chung cực chiến đấu kĩ năng của giáo đình châu Âu, hơn nữa luận về xếp hạng còn đứng đầu, hơn cả Sí Diễm đấu tâm.

Nhưng nàng ta hiểu rõ, vì uy lực của Quang minh thánh lực khắc chế tốt nhất thuộc tính hắc ám nên giáo đình nghiên cứu nó kĩ nhất, nhiều loại thủ đoạn được dùng để gia trì đề thăng công lực.

Ví như Thánh thủy tẩy địch, Thánh chú gia trì, Thần linh chúc phúc. Trong giáo đình có vô số nhân viên tu luyện nhiều năm, tu vi tinh thâm, liên tục cải tiến tâm pháp, nhiều năm tích lũy khiến môn tâm pháp đó trở thành công pháo dễ tu luyện, tốc độ tiến bộ nhanh nhất.

Lúc tu luyện khó nhọc mà uy lực không cao lắm như kiểu Sí Diễm đấu tâm đều bị coi rẻ.

Giáo đình châu Âu lâu lắm rồi không có cao thủ nào sử dụng công pháp này.

Lúc xưa Gia Phù Lợi từng tu luyện môn công pháp này nhưng thành quả không cao, vì thế Sí Diễm đấu tâm của Vương Ngư Long càng trở thành nguyên nhân khiến nàng ta không thuận mắt. Có thể tu luyện thành môn công pháp này có nghĩa là thiên tư của y hơn hẳn Gia Phù Lợi, chả trách mỹ nữ thánh kị sĩ tâm cao khí ngạo này phẫn hận.

“À, Gia Phù Lợi đại tỷ, đến từ lúc nào vậy. Việc này…” Vương Ngư Long hoàn toàn không cảm giác thái độ của Gia Phù Lợi.

“… phải làm thế nào đây?” Thanh niên hỗn huyết thoáng tỏ vẻ mơ hồ, lẩm bẩm.

Gia Phù Lợi cũng có cách nghĩ tương tự về việc này. Hấp huyết quỷ gia tộc sớm đạt thành cộng thức với những thế lực khác, nhất là với giáo đình châu Âu vốn phản đối chúng hơn hết. Đem người sống biến thành hấp huyết quỷ là việc cấm kị không xuất hiện gầm trăm năm rồi, nếu chúng thật sự thực hiện, hậu quả sẽ thế nào?

Nhưng lại có kẻ dám khoa trương thực hiện, công nhiên vi phạm quy củ, tất phải có duyên cớ.

Vương Ngư Long và tám hấp huyết quỷ thương nghị gần một ngày cũng không tìm được manh mối nào hữu dụng. Gia Phù Lợi chỉ dựa vào suy đoán càng không có kết quả.

“Đi thôi, chúng ta còn việc khác phải làm, ở đây cứ mặc kệ.”

“Chậm đã.” Gia Phù lập tức bác bỏ đề nghị của Vương Ngư Long.

Quán rượu còn có chủ quán bị Vương Ngư Long đấm xuyên ngực, vẫn toàn thây. Gia Phù Lợi máy động trong lòng, đến tìm kiếm kỹ càng xem có phát hiện gì không.

Thân thể béo ú tuy không khiến người ta phải để ý nhưng lại thu hút Gia Phù Lợi. Trên mình chủ quán có một vật kỳ quái khiến mỹ nữ thánh kị sĩ chú ý.

Nàng ta vận dụng Quang minh thánh lực thám sát, dị biến đột nhiên nảy sinh.

Quang mang quỷ dị lập lòe, một cỗ lực trường kì quái trùm xuống.

Vương Ngư Long phản ứng cực nhanh, đạp mạnh chân xuống đất, đằng không khởi thân thoát khỏi chỗ thị phi.

Không để gã phá tường lao ra, Quang minh thánh lực của Gia Phù Lợi phát động, ngăn y thoái lui.

“Đó là truyền tống pháp trận, cơ hội khó gặp. Lẽ nào ngươi định lâm trận thoát thân?”

Thấy đồng bạn nghiêm trọng trách cứ, Vương Ngư Long cười khổ, dừng đà lao đi. Y cũng phát giác truyền tống pháp trận, nhưng quyết không thích hành vi kiểu như thâm nhập hổ huyệt.

Thấy Gia Phù Lợi kiên quyết, y đành xả mệnh bồi quân tử, mặc mệnh trời bài bố tương lai.

Truyền tống pháp trận không phải bí kĩ cao thâm gì, chỉ cần đủ pháp lực, ai cũng sử dụng được. Chỉ bất quá năng lực mỗi cá nhân khác nhau, đưa đi xa gần cũng khác.

Bước vào pháp trận rồi, trước mắt hai thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu mang niềm tin kiên định không vào hổ huyệt sao bắt được hổ con xuất hiện cảnh tượng đẹp đẽ chưa từng thấy.

Rừng nguyên thủy cao vút, dòng suối uốn lượn trong veo, sơn cốc tĩnh lặng.

Tất cả biểu thị rằng nơi này là địa phương cách tuyệt nhân thế.

Mới cách mấy tiếng lại thấy thái dương xuất hiện, hai người biết rằng nơi này cách xa Luân Đôn.

Vương Ngư Long thấy mình không bị truyền tống đến sào huyệt của viễn cổ cự long, liền tan đi vẻ khẩn trương, khả năng xảy ra chiến đấu chỉ một phần trăm, nhưng được nghỉ ngơi cũng là việc rất tốt.

Gia Phù Lợi không dám lơ là với hoàn cảnh trước mắt. Nơi này cực kỳ sạch sẽ, không cần nói cũng biết không thể tự nhiên hình thành được địa vực thế này. Nhất định có người cư trú.

Tuy xác định trước có người ở, nhưng quan sát tí nào càng khiến nàng ta an tâm tí ấy.

Hai người thương lượng một lúc mới xác định phương hướng tìm kiếm.

Nơi rộng rãi có nhiều khả năng được chọn làm nơi cư trú nhất. Trong sơn cốc này, nơi rộng nhất nhìn là thấy, không cần tìm kiếm.

Vương Ngư Long không cần ẩn mình, trực tiếp tiến tới. Gia Phù Lợi cũng cho rằng không cần phải ẩn giấu hành tung, nhưng vẫn không thích hành vi lỗ mãng của y.

Đi chưa bao xa, hai người đến nơi hoài nghi là có ẩn sĩ nào đó cư trú. Bầu không khí thánh khiết không liên quan chút nào với những hắc ám thế lực.

Bất quá nghi vấn nhanh chóng được giải.

Đi qua vùng che khuất cuối cùng, trước mắt họ khoáng đãng hẳn.

Hiển nhiên đã biết là hai thánh kị sĩ sẽ tới, hơn ba chục người đã dàn trận nghiêm mật đợi sẵn. Họ đứng tản loạn ở chỗ thoát ra, đợi hai người quang lâm.

“Chuyện này là thế nào?” Gia Phù Lợi không nén được nỗi kinh ngạc trong lòng.

Khiến nàng ta kinh ngạc như vậy không phải địch nhân dĩ dật đãi lao đợi hai người tự chui vào lưới. Mà bởi - -- địch nhân toàn là người quen.

Hơn nữa vô cùng quen thuộc.

Là những đồng bạn đã chết theo lời đồn.

Người đứng đầu là trưởng giả được Gia Phù Lợi ngưỡng mộ nhất, quang minh thánh kị sĩ nhiệm kỳ trước Mễ Tu Tư, tất nhiên cùng ở đó là những người đi theo ông ta. Gia Phù Lợi thật sự nằm mơ cũng không ngờ lại thấy cảnh này. Dù hắc ám đại ma vương Tát Đán quang lâm cũng không khiến nàng ta rúng động đến thế.

“Ha ha, Gia Phù Lợi à! Lâu lắm rồi không gặp. Lão phu vốn tưởng cả đời không được thấy Gia nhi khả ái nữa cơ đấy.” Nụ cười hiền hòa khiến nước mắt cảm động của Gia Phù Lợi lăn trên khóe mắt mỹ lệ, khóe môi thoáng hiện nụ cười vui.

Nàng ta định tới ôm Mễ Tu Tư, chợt Vương Ngư Long bị bỏ quên một bên ho một tiếng cắt ngang.

Gia Phù Lợi nhớ ra đồng bạn, phẫn nộ lập tức dấy lên trong lòng.

Mễ Tu Tư không chết, Vương Ngư Long tất nhiên có vấn đề.

Quang minh thánh lực đề thăng đến mức cao nhất, một món thần binh hóa thành hình thái thật sự, bay khỏi lòng tay.

Thủy hỏa tân thiên kích là đạo môn vô thượng pháp khí do Nhạc Bằng tặng.

Thủy hỏa tân thiên kích ảo hóa ra vô cùng kích hoa, trùm lên Vương Ngư Long.

Vương Ngư Long không ngờ Gia Phù Lợi xuất thủ với mình, càng không ngờ nàng ta có lợi khí như vậy. Nhưng từ lúc thấy Mễ Tu Tư xuất hiện, thần kinh luôn căng ra nên vẫn kịp thời phản ứng, chặn lại đợt công kích cuồng dã của Thủy hỏa tân thiên kích.

Sí Diễm đấu tâm đề thăng đến tầng thứ bảy, vốn là hỏa hồng đấu khí, chuyển thành ngọn lửa trắng toát. Y vận kình chống lại Thủy hỏa tân thiên kích.

Song phương động thủ, Gia Phù Lợi mới chân chính lĩnh giáo công lực của Vương Ngư Long thâm sâu thế nào, xác thật đủ thực lực để được giáo hoàng đặc biệt đề thăng.

Trong lục đại chung cực kĩ năng chiến đấu của giáo đình châu Âu đều chỉ có bảy tầng tâm pháp. Cũng có nghĩa là Vương Ngư Long luyện đến tầng cao nhất của Sí Diễm đấu tâm. Còn Quang minh thánh lực của Gia Phù Lợi chỉ tu luyện đến tầng thứ năm, nếu không có thần binh trong tay, chỉ e cục diện đảo chiều.

Vương Ngư Long than thầm, muốn đối phó nữ nhân điên cuồng này, y không có cách nào. Tục ngữ nói rằng “thân hơn sơ”, quan hệ giữa Mễ Tu Tư và Gia Phù Lợi thân cận hơn giữa y với nàng ta nhiều, giải thích gì cũng không ổn.

Mười ngón tay rực hỏa diêm, Vương Ngư Long vạch lên không, một cự hình phù lục rộng chừng một thước vuông ảo hóa thành hình.

“Phong hỏa lôi điện phù.”

“Hỏng rồi.”

Gia Phù Lợi thầm than.

Nàng ta chỉ nghe nói đến việc Vương Ngư Long học đạo pháp Trung Quốc cổ truyền.

Bất quá do miệt thị Vương Ngư Long, cộng thêm thiên kiến về Trung Quốc đạo giáo tông phái nên nàng ta không coi vào đâu. Giờ thấy phù chú liễu nhiễu hỏa diễm ập tới, trừ ngạnh tiếp, nàng ta không nghĩ ra cách nào.

Vương Ngư Long đưa tay, mười ba đạo phù chú liên tiếp phát ra. Hỏa diễm đấu khí của Sí Diễm đấu tâm cùng phù chú hòa hợp, uy lực bất phàm. Loại bí pháp hợp bích này, vốn y để làm tuyệt học, hiếm khi xuất thủ, nhưng giở ra quyết không lưu tình.

Gia Phù Lợi chống được bảy, tám đạo “Phong hỏa lôi điện phù”, Thủy hỏa tân thiên kích bị hóa phù rực cháy hất bay khỏi tay. Không có binh khí, nàng ta không chống nổi phù chú kinh hồn như vậy, hỏa diễm phù chú phá tan hộ thể thánh quang, khiến nàng ta ngũ nội xuất huyết.

Cùng lúc, một đạo sức mạnh quang mình chặn lại bốn đạo “Phong hỏa lôi điện phù” ập tới, giữ cho Gia Phù Lợi không nguy hiểm đến tính mạng.

Động thủ là tiền nhiệm quang minh thánh kị sĩ Mễ Tu Tư.

“Hài tử, không cần nặng tay như vậy. Gia Phù Lợi không phải đồng bạn của cậu ư?”

Mắt Vương Ngư Long rực tinh mang, hoàn toàn không còn vẻ mê mang “chưa tỉnh ngủ”, trên mình y xuất ra thánh lực quang mang rừng rực.

“Mễ Tu Tư tiền bối, vãn bối chưa từng nương tay với địch nhân. Nếu tiền bối giải thích rõ ràng, Gia Phù Lợi sẽ không động thủ với vãn bối, nếu tiền bối im lặng, nàng ta chính là địch nhân, việc gì cũng không cần giữ nữa.” Vương Ngư Long nói với ngữ khí kiên định chưa từng thấy, biết đạt rõ lập trường.

“Ôi!”

Mễ Tu Tư thở dài một hơi, hạ giọng nói với Gia Phù Lợi đang nghi hoặc đến cực điểm: “Gia nhi trách nhầm Vương Ngư Long, là bọn lão phu phản bội giáo đình châu Âu.”

Đoạn mặc cho Gia Phù Lợi hoang mang, ông ta ngẩng lên hình trời nói với vẻ bi phẫn: “Thiên địa chi sơ, thần tạo thế nhân. Loại truyện cười lừa gạt cả thế nhân sớm đã bị nghiệm chứng là sai lầm. Thượng đế nổi giận giáng xuống hồng thủy, tử vong bao trùm thế giới, lão phu không biết cách nào để tin vào từ ái của thần minh. Vì thế mới rũ bỏ tín ngưỡng, rời khỏi các vị.”

“Mễ Tu Tư tiền bối có phải đang khinh nhờn thần linh?” Gia Phù Lợi tỏ vẻ không tin được.

“Không phải đâu Gia Phù nhi.”

“Lão phu rời giáo hồi vì muốn đi theo lối tu hành khác. Nhưng lão phu không muốn xung đột với giáo đình, nên mới phải tìm cơ hội ẩn thân.”

“Vậy sự kiện hấp huyết quỷ khống chế người sống không liên quan đến tiền bối?” Vương Ngư Long chen lời.

“Là vì cậu, Vương Ngư Long.” Người lên tiếng là Khảo Nhạc Tư, một trong ba đệ tử của Mễ Tu Tư.

“Ồ.”

“Lần trước cậu có thể đào thoát khỏi tay bọn ta liên thủ. Cũng vì thứ đó mà hiện tại bọn ta gặp phiền hà, cần cậu giúp đỡ.” Khảo Nhạc Tư tiếp tục nói.

“Bệ Lệ thần tọa, A Hàm tà kì kinh, bọn ta cần thứ đó.”

Nghe đến hai danh xưng, Vương Ngư Long cả kinh, hai thứ đó là truyền gia chí bảo của y, chưa từng nói với ai, sao bọn Mễ Tu Tư lại biết.

Bệ Lệ thần tọa là cổ vật do lão tổ tông của Vương Ngư Long lấy được, nghe nói vốn là tà đạo pháp bảo uy lực vô cùng. Lúc lấy được, nó đã tổn hại, mất hết mọi công hiệu. Chẳng qua trên Bệ Lệ thần tọa khắc một đoạn kinh văn không đủ, là A Hàm tà kì kinh.

Luyện qua sẽ thấy vì kinh văn không đủ, tâm pháp đó chỉ có một công dụng là tăng trưởng bản thân tà khí.

Cỗ tà khí đó không thể tăng tiến tu vi, cũng không thể mê hoặc nhân tâm, đưa người ta vào tà đạo. Nếu chỉ thế, nó cũng chỉ là cổ vật, mang đi bán thu được tí tiền là hết công dụng.

Nhưng trở thành truyền gia chí bảo của họ Vương vì tổ tông nhà này công phát hiện khi luyện A Hàm tà kì kinh khắc trên Bệ Lệ thần tọa, có công hiệu kích thích riêng, khiến tiên thiên chính đạo pháp lực của người luyện tiến bộ thần tốc.

Theo tổ tiên họ Vương giải thích, cũng như thả một con lang cẩu đang đói ngấu vào sau lưng một người chậm chạp sẽ khiến người đó chạy nhanh; cũng như người không biết bơi bị ném xuống nước sẽ lập tức bơi lượn vùng vẫy thoát thân.

Vương Ngư Long từ nhỏ đã tu luyện loại thứ kích tâm pháp đó, công hiệu xác thật bất phàm. Y chưa đầy hai mươi đã tu luyện đến tầng thứ bảy Sí Diễm đấu tâm, phần lớn công lao thuộc về A Hàm tà kì kinh.

“Đợi, đợi đã, tiền bối nói là các vị bảy ra kế hấp huyết quỷ hại người này là vì dụ tiểu bối đâm đầu vào lưới.” Vương Ngư Long chợt buông ra một câu hỏi.

Cổ Lực Đạt cười hì hì cũng là một đệ tử của Mễ Tu Tư, lập tức lên tiếng: “Thông minh, nhưng còn một điều nữa, Gia Phù nhi cũng là người bọn mỗ muốn dẫn dụ đến. Bằng không thì Anh quốc vốn là địa bàn của huynh đệ phụ trách, bọn mỗ lôi kéo Gia Phù nhi đến làm gì.”

Gia Phù Lợi là người thông minh, nghĩ ngay ra tiền nhân hậu quả, hiểu rõ địa vị của mình, “con tin, là con tin để uy hiếp Vương Ngư Long.”

Nàng ta giận đến độ suýt nữa ngất xỉu.

Cổ Lực Đạt cười hì hì: “Lần trước bọn mỗ toàn thể thất tung, không hiểu cậu ăn nói thế nào với giáo hoàng, nhưng hiện tại Gia Phù nhi lại mất tích, mình cậu trở về, e rằng giáo hoàng cũng khó lòng bảo vệ.”

Hỏa diễm trên mình Vương Ngư Long rừng rực, tùy theo tâm tình mà lúc sáng lúc tối. Nhất thời, y không dám quyết đoán.

Lần trước giáo hoàng với trí tuệ phi phàm nhận ra oan khuất của y, không chỉ không xử phạt như đề nghị của đại đa số tín đồ, mà phá cách đề thăng y làm thánh kị sĩ khiến tất cả nghị luận. Nếu lần này lại tái hiện tình cảnh cũ, miệng đời cay độc, chỉ e y sẽ bị giáo đình coi là phản đồ, bị giáo đình châu Âu thậm chí, tu hành giả toàn thế giới truy sát.

Thấy y không quyết định được, Mễ Tu Tư quyết định tăng thêm áp lực.

Toàn thân ông ta rực thánh quang, càng lúc càng sáng. Đạt đến cực hạn, sau lưng ông ta mọc ra đôi cánh ánh sáng trong suốt thuần túy do thánh quang cấu tạo thành. Uy nghi như thần, khiến ai nấy nảy ra xung động muốn quỳ xuống lễ bái.

Thánh lực trường bao phủ khắp sơn cốc, biến nó thành lạc viên truyền thuyết trong thánh kinh.

“Đây… đây là hiện tượng thánh hóa?” Gia Phù Lợi không tin được vào mắt mình.

Vương Ngư Long đứng ở trung tâm thánh lực trường, ngọn lửa trên mình bị thổi mạnh, hóa thành một con rồng lửa lớn, bay lượn phát ra tiếng phần phật.

Tuy kết cấu sức mạnh khác nhau nhưng đó là hiện tượng thánh hóa, pháp lực tu luyện bí truyền của giáo đình châu Âu. Chẳng qua là hình tượng của ngọn lửa phân biệt nhau.

Gia Phù Lợi chấn động tâm linh, bắt đầu niệm chú ngữ trừ tà, nàng ta không tin được vào mắt mình.

Hiện tượng thánh hóa là đem cả lục đại chung cực chiến đấu kĩ năng bí truyền của giáo đình, toàn bộ tu luyện đến tầng thứ bảy sẽ nối với thần minh, được sức mạnh thần thánh gia trì. Đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó sẽ có một đôi cánh do năng lượng ngưng tụ thành, ngang ngửa với sơ cấp thiên sứ.

Gia Phù Lợi chỉ nghe nói rằng đại chủ giáo Cổ Đạt Tư Mễ trong truyền thuyết, con người từng có sức mạnh quỷ thần kinh sợ, tiếp cận với thần minh hơn cả đó đạt được.

Tuy nàng ta từng thấy hắc ám thiên sứ Tạp Tư xuất hiện, nhưng thoáng chốc đã bị Nhạc Bằng tiêu diệt nên trong lòng không kinh hãi lắm, không có cảm giác chân thực.

Mễ Tu Tư biết chỉ cần Vương Ngư Long xác nhận không thể mang Gia Phù Lợi đi, ông ta không cần dùng vũ khí như đao, kiếm, chủy thủ đặt lên cổ nàng ta, y cũng sẽ chịu khuất phục.

Hỏa diễm cự dực bảo vệ Vương Ngư Long, không tỏ ra hùng hồn như khí thế. Lần trước y thoát thân vì thứ nhất là bản thân có thực lực, thứ hai đối phương khinh địch. Hai năm trôi qua, tuy bản thân tu luyện đến cảnh giới cao hơn, có được hỏa diễm cự dực trong truyền thuyết nhưng Mễ Tu Tư cũng bộc lộ quang minh thần dực chưa từng thể hiện. So sánh song phương, cộng thêm ba mươi tín đồ theo chân Mễ Tu Tư, Vương Ngư Long xác định ngay quyết định.

Y thu liễm hỏa diễm cự dực, chấn tan công lực của Sí Diễm đấu tâm, lấy ra một cuốn sách đẹp đẽ, phẫn hận nói: “Vậy bọn ta đi được chưa?”

Xác định xong nội dung bên trong, Mễ Tu Tư phất tay ra hiệu tùy ý.

“Nếu cậu muốn, cứ việc ở lại đây.” Cổ Lực Đạt cười hì hì.

“Xin miễn cho.” Vương Ngư Long ôm Gia Phù Lợi thụ thương lên. Chưa đi được hai bước, đột nhiên quay lại hỏi Mễ Tu Tư: “Tiền bối, tôi không thuộc đường ở Luân Đôn, các vị có thể đưa về chăng? Truyền tống pháp trận cần phải biết rõ phương vị, hiện tại tôi không thể định vị.”

Liếc nhìn thanh niên thường tỏ ra mơ hồ tỏng những năm tháng ở cạnh mình, Mễ Tu Tư kết truyền tống pháp ấn, mở ra một cánh cửa.