1 tháng sau, nó bước vào công ty. Tất cả nhân viên rất nhiệt tình đỡ cô đi lên phòng, mang sữa cho cô tới phòng làm việc. Đang loay hoay với các hồ sơ thì... Cánh cửa mở ra, hắn bước vào đã 1 tháng rồi cô không hề nói chuyện với cậu làm cho cậu đau lòng vô cùng.
- Anh có việc gì sao?
- Em không thể nhìn anh một lần sao?
- Nếu chủ tịch anh có thừa thời gian để nói voệc này thì anh nên quay về phòng, giải quyết các bản kế hoạch đi!
- Băng, em đang hận anh đúng không?
- Lãnh Hàn Thiên Minh, anh đi về phòng đi!
nó nhìn cậu quát lên, lòng cậu đau xót thì thấy cô ôm bụng nhăn nhó. Bước tới dịu dàng:
- Em đừng tức giận, hít thở sâu vào!
- Anh không muốn tôi tức giận thì đi về phòng đi!
hắn quay người lặng lẽ đi về phòng, nó nhìn hắn mà tim nó cũng đau thắt lại. Tới giờ tan sở, hắn liền đi xuống đỡ cô ra ga-ra xe, đứng chờ hắn thì... Thư ký Mỹ Anh của hắn bước tới:
- Chào em!
- Chị.. À không phải gọi khác chứ cô đáng tuổi dì tôi mà!
- Mày, tao cảnh cáo mày! Ken hết hứng thú với mày rồi, mày nên tránh xa anh ấy đi!
- Nực cười, dì à! Dì đáng tuổi mẹ anh ấy mà xưng anh em, dì không ngại nhưng anh ấy phải mắc cỡ đó! Với lại tôi còn trẻ, mang thai của anh ấy, nhìn lại dì đi 30 tuổi rồi mà đòi giựt chồng người khác sao? Không có dễ đâu!
- Mày..chết đi! Mỹ Anh xô nó té xuống nền gạch rồi mỉm cười bỏ đi, nó ôm bụng kêu:
- Đau..đau quá, Ken!
hắnlúc này từ ga-ra lấy xe ra liền thấy nó đang nằm trên đường, ôm bụng nhăn nhó, phía dưới váy đã chảy ra nước trắng. Cậu giật mình ôm lấy cô bế lên xe, chạy nhanh vào bệnh viện.Để cô lên trên băng can, nắm chặt tay cô:
- Băng, nhất định em phải cố lên biết chưa?
- Ken, em đau..đau quá!
- Cố gắng lên!
Đưa cô tới phòng cấp cứu cậu liền bị y tá cản lại, điện cho ba mẹ cậu tới. Một lúc sau, ba mẹ cậu, ba cô, có cả 3 cặp vợ chồng Sandy, Ema, Hana tới. Cả đám sốt ruột lo lắng, bỗng bà bác sĩ bước ra:
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Xin lỗi, nhưng cơ thể của thai phụ đang rất yếu, nên cả nhà chỉ chọn được mẹ hoặc đứa bé!
- Bác sĩ, nhưng nếu chị gái tôi có đủ sức để sinh em bé thì sao? - Zin hỏi
- Chuyện đó rất khó nói, nhưng có thể cô gái cơ thể rất yếu, hoặc chỉ sống được vài ngày!
hắn bàng hoàng, cậu phải làm sao đây? Con của họ, nhưng còn Băng, tính mạng nó đang nguy hiểm mà! Quay sang nhìn bà bác sĩ, cậu nói:
- Cô bỏ đứa bé đi!
-Ken!!
Tất cả mọi người la, cậu quay sang nói:
- Vợ của con đang nguy hiểm, con không thể để vợ con chết! Ba mẹ, cháu nội cháu ngoại sau này vẫn có thể có mà nhưng vợ con thì không!
- Được rồi, theo ý con đi!
- Vậy mời cậu vào trong!
hắn nhanh chóng đi vào trong, nó với ihuôn mặt phờ phạc nắm tay bác sĩ:
- Chồng cô đã quyết định bỏ đứa bé cứu cô!
- Bác sĩ, đừng! Tôi có đủ sức mà!
- Bnag8!
- Được rồi! Cô cố gắng lên!
hắn nắm chặt tay nó, nước mắt anh rơi xuống nhìn gương mặt trắng bệt của cô mà anh đau lòng. Thì:
- Oa...oa!- tíêng khóc của đứa bé vang lên
- Chúc mừng cô cậu là một bé trai rất đáng yêu! - bà bác sĩ đưa đứa bé cho hắn
- Em nhìn nè Băng, con của chúng ta đó!
- ken! Anh mau đặt tên cho con đi!
- Băng, em sao vậy?
- Ken, anh phải bảo vệ con của chúng ta! Nói với con, em yêu con nhiều lắm!
- Băng!!!
- Mau cấp cứu!
hắn bị y tá đưa ra ngoài, mọi người vui mừng ôm đứa bé.Ema liền quay sang hỏi:
- Ken, Ice sao rồi?
- Cô ấy.. Cô ấy không chịu được rồi!
- Ken, anh đang nói gì vậy? - Hana hỏi
- Cô ấy muốn cứu em bé nên đã hy sinh rồi!
Tất cả ai cũng bàng hoàng nhưng chỉ có 1 người không hề có phản ứng gì cả, vì cô đã biết được hết mọi chuyện. Cánh cửa mở ra, bà bác sĩ lắc đầu mời cả nhà vào với nó.
- Băng! Con cố lên! - ba cô lo sợ nước mắt cũng rơi ra
- Chị 2, chị đừng có chuyện gì! Chị phải lo cho em bé chứ! - Zin rơi nước mắt nhìn cô
- 2 người..đừng khóc.. hôm nay phải cười lên chứ! Ba mẹ con làm tốt chứ? - Nó nhìn ông bà Lãnh
- Con làm tốt lắm con dâu!
- Băng, cậu phải sống để lo cho con cậu chứ! - Sandynhìn cô đau lòng
- Đứa bé.. con của con cho con nhìn mặt nó đi!
- Đây! - Sandy bế em bé lại
Nó quay sang nhìn đứa bé, nước mắt chảy ra, tay chạm vào người con trai cô.
- Ken! Anh đừng đi!
Hắn đứng lại, anh không thể ở đây để nhìn cảnh cô phải đau đớn lìa xa cậu được, cậu không thể. nó nhìn cậu đưa tay ra:
- Ken!
Ken xoay lại, gương mặt hắn đầy nước mắt, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, hắn nắm tay nó.
- Ken..anh đặt tên con chưa?
- Rồi...nó tên là Lãnh Nguyễn Thiên Phong! Nó là con của anh và em!
- Tên hay thật,Ken.. đây là điều cuối cùng em để lại cho anh! Ken, anh phải chăm sóc cho con chúng ta!
- Băng!
- Ken, anh nghe em nói! Anh nhớ anh từng hỏi rằng em có hận anh không? Bây giờ em trả lời cho anh...em không hận anh gì cả, Ken, em yêu anh! Được làm vợ của anh là niềm hạnh phúc của em, dù cho anh có giấu em việc gì nữa em cũng không hận anh bởi vì em yêu anh.. Ken, anh nhớ là chăm sóc cho Thiên Phong, nói với con là em..yêu..con!
Cánh tay của Nó buông lơi khỏi tay cậu, Hắn hoảnh hốt nhìn theo nó, nước mắt hắn rơi ra. Ôm lấy nó vào lòng:
- Aaaa..Băng... Đừng bỏ anh mà! Anh không thể mất em!!!.. Băng... Sao em lại bắt anh nhìn cảnh tượng em lìa xa anh chứ.. Anh không thể chăm sóc cho Thiên Phong.. Em mau tỉnh đi! Anh xin lỗi.. Anh sai rồi, anh không thể lo cho con được đâu!..
Hắn khóc gào lên, nước mắt hắn rơi xuống mái tóc nó.