Này, Ken đang sốt cao đó__Cậu chạy từ phòng hắn ra nói, từ sáng không thấy hắn ra khỏi phòng cứ tưởng hắn muốn nghỉ ngơi nên để cho hắn ngủ, nào ngờ đến trưa hắn cũng không ra khỏi phòng nên cậu vào phòng hắn xem nào ngờ thấy hắn đắp chăn kín mít, đầu thì nóng ran.
Cả bọn nghe cậu nói vậy thì cũng ùa vào phòng hắn xem.
-Ở đây có thuốc hạ sốt không vậy???__anh nhìn Zin hỏi.
--Thuốc hạ sốt sao? À, ở phòng chị Băng có, để tớ đi lấy__Zin nói rồi chạy lên phòng nó, cả bọn thì phải đợi Zin lấy thuốc về.
Zin định gõ cửa phòng nó nhưng chưa kịp gõ cái nào cửa đã mở ra do không khóa ở bên trong. Cậu nhăn mày:
"sao cửa không khóa nhỉ, tối hôm qua mình đến phòng chị ấy cửa cũng không khóa" cậu nghĩ rồi đẩy cửa đi vào phòng.
Chị, chị có trong phòng không???__Zin gõ gõ trong phòng tắm không nghe thấy ai trả lời, cậu bèn mở cửa ra xem nhưng không thấy nó. Zin nhìn quanh phòng tìm nó nhưng không thấy, cậu nhìn lên giường ngủ của nó, mọi chăn gối vẫn xếp gọn như tối hôm qua khi cậu vào phòng nó. Lúc này cậu mới phát hiện ra một điều,nó từ hôm qua đến giờ không có về nhà. Cậu lo cho nó lắm nhưng rồi cũng tìm thuốc hạ sốt xuống cho hắn. Trong khi đợi cho hắn uống thuốc, cậu ghé sát tai Hana nói nhỏ chỉ để cho Hana nghe:
"Tối hôm qua chị ấy không về nhà? anh sợ chị ấy xảy ra chuyện gì"
"Thật sao? Sao không nói sớm, chị ấy đi đâu vậy"__Hana cũng lo không kém.
Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy???__Cô tò mò hỏi khi thấy Zin và Hana cứ xì xào to nhỏ với nhau.
Không có gì, đi ra ngoài để cho Ken nghỉ ngơi đi__Zin nói rồi đi ra trước, cả bọn không để ý chuyện cô vừa hỏi nữa cũng kéo ra ngoài theo.
Cả bọn ngồi trên ghế xem ti vi. Nhỏ lơ đãng hỏi:
-Ủa sao sáng giờ không thấy Băng đâu nhỉ???
-Loại người đó mắc gì phải bận tâm chứ???__Cậu nói cậu có vẻ ghét nó cực kì.
--Này, cậu không cần xúc phạm chị như thế__Zin và Hana đồng thanh nói.
Tớ nói gì sai sao??? Cô ta không đáng để xem trọng__cậu nói.
Cậu muốn chết sao???__Zin tức giận quá nắm cổ áo cậu nói.
--Cậu....__Cậu định nói gì đó thì bị anh ngăn lại:
Các cậu thôi đi, chuyện đó thì có gì phải to tiếng chứ.
--Cậu nói vậy mà nghe được à, chị Băng là em gái cậu đấy__Hana nhìn anh nói, khuôn mặt cậu vì tức mà đỏ lên, tay cũng đã nắm chặt thành nắm đấm.
-Con bé không phải là em tớ, em tớ không phải loại người vô tình như vậy__anh nói mà mắt thì hướng lên màn hình ti vi. Lúc này "xoảng..." một âm thanh đổ vỡ phát từ trên lầu xuống khiến ai cũng im lặng. Zin buông tay cậu ra nhìn Khánh nói:
--Nếu để chị ấy nghe được cậu nói vậy chị ấy nhất định sẽ bị tổn thương, lúc đó tớ sẽ không nể tình cậu là anh trai của chị ấy đâu. Rồi có một ngày các người phải hối hận__Zin nói nhấn mạnh câu cuối. Rồi bỏ đi lên lầu. Không biết thứ gì đã đổ vỡ to đến mức cả dưới lầu cũng nghe thấy chứ, rõ ràng trên lầu cũng là phòng cách âm tốt nhất mà, hay là...a đúng rồi phòng chị, lúc nãy cậu vội lấy thuốc chưa kịp khóa cửa lại, hay là có con mèo hoang nào vào phá vỡ đồ của chị ấy rồi. Nghĩ vậy Zin chạy thật nhanh lên lầu, còn cả bọn bạn thì im lặng không nói gì chỉ còn có nghe tiếng ti vi nói.
--Chị...chị sao vậy__bỗng từ trên lầu vang vọng xuống giọng hốt hoảng của Zin, nghe được giọng hốt hoảng đó hana đang từ trên ghế sofa đứng bật dậy.
Có chuyện gì trên lầu sao???__Anh nhăn mày hỏi, từ "chị" phát ra từ miệng Zin không phải là em anh sao, tuy rằng ngoài mặt anh nói không muốn quan tâm nó nhưng là không thể không quan tâm.
--Các cậu ở đây, ngàn vạn lần đừng đi lên lầu, để tớ đi xem__Hana nói.
--Sao cậu đi được mà bọn này không đi được chứ???__Cô hỏi.
-Đừng hỏi nhiều, làm vậy sẽ tốt cho tất cả__Hana nói rồi cũng chạy nhanh lên lầu, cả bọn không ai hiểu ý của Haa nói là gì, mặt ai mặt nấy đần thộn ra nhìn nhau nhưng rồi cũng không có đi lên lầu. Hana đi lên tới lầu thì thấy cửa phòng nó không đóng cửa, chạy vội vào phòng nó. Đập vào mắt cô đầu tiên là những ngôi sao nhỏ gấp bằng giấy bay tung tóe nền nhà cũng với những mảnh vở thủy tinh, tiếp đó cô thấy nó đang nằm ở dưới sàn nhà ôm bụng với một vẻ mặt đau đớn. Cô không có tâm tư để ý những thứ khác nữa mà chạy lại đỡ nó dậy.
--chị Băng không sao chứ???__cô vừa hoảng sợ đỡ nó dậy vừa hỏi. Đúng lúc này thì Zin chạy từ trong phòng tắm ra, trên tay còn đem theo lọ thuốc, là thuốc giảm đau của nó.
--Chị, thuốc đây__Zin nói, tay run run mở nắp thuốc xổ ra vài viên thuốc, do tay run nên có vài viên thuốc rớt xuống nền nhà, nhưng bây giờ điều đó đâu phải là vấn đề quan trọng, cậu đưa thuốc lên miệng nó cho nó uống. Hana để nó ngồi dưới sàn nhà, lưng tựa vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, còn hai người họ thì im lặng nhìn nó.
Cơn đau đã không còn nó mở mắt ra, lúc này mới để ý đến lòng bàn tay có máu đang chảy ra, nó nhướn mày nhìn. Chắc là lúc nãy nó đã nắm nhầm mảnh vỡ thủy tinh. Khoan đã mãnh vỡ thủy tinh??? Nó nhìn khắp sàn nhà toàn là sao giấy nó gấp tặng hắn. Nó bất động nhìn, rồi chợt cười khẩy một cái. Ngay cả thứ nó muốn tặng hắn cũng không thể tặng thật là ông trời quá rộng lượng đi. Nó lấy bàn tay không chảy máu ôm trán mình, còn tay chảy máu thì vòng ra sau lưng, bởi Zin và Hana chưa thấy tay chảy máu của nó, vì vậy nó đã giấu tay đi đỡ phải thêm lằng nhằng với bọn họ. Lúc này Hana mới nhìn nó hỏi:
--Hôm qua sao chị không về nhà???__Hana hỏi.
--Từ khi nào em phải quản việc đi hay về của chị vậy???__nó không trả lời Hana mà hỏi ngược lại. Thấy Hana cứng họng không nói được gì nó nhắm mắt lại, ngã người tựa vào thành giường nói:
--Các em ra ngoài đi, chị muốn yên tĩnh.
-Nhưng để em dọn dẹp đồ đổ vỡ này đi vứt đã__Zin nói, cậu chuẩn bị đi lấy đồ để dọn dẹp thì nó cự tuyệt:
--Không cần, ra ngoài__nó giọng lạnh tanh nói.
--Thôi được, nhưng....Ken đang đau là vì chị đấy__Hana nói rồi đi ra ngoài cùng Zin. Đợi bọn họ đóng cửa lại và tiếng bước chân xa dần lúc này nó mới mở mắt ra lại.
Hắn đau ư? Vì nó?
--Tại sao chứ? Hãy mạnh mẽ lên, hãy hận em nhiều vào, bằng mọi giá anh phải hận em__nó đôi mắt không không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ nói. Đúng, hắn nên hận nó. Mục đích nó làm vậy cũng chỉ là để hắn hận nó thôi mà. Còn chuyện nó tối đến không về nhà là vì nó phải nằm trong bệnh viện. Ngày hôm qua, không biết ai đưa nó vào bệnh viện. Mãi đến gần trưa hôm nay nó mới tỉnh lại. Nó hỏi cô y tá ai đã đưa nó vào bệnh viện thì cô y tá bảo không biết vì người hôm qua đưa nó vào bệnh viện được một lúc là đi ngay, chỉ biết là người đó là người phụ nữ trung niên. Nó không nói gì với cô y tá nữa mà thanh toán tiền viện phí rồi về nhà. Nó về nhà đã là vào giữa trưa, nhưng vì không muốn ai biết nên nó quyết định trèo cửa sổ phòng mình vào. Nhưng cơn đau của nó lại tái phát mà không có thuốc uống ở đây để uống, khiến cho việc trèo tường lên lầu hai của nó trở nên khó khăn. Trèo lên tới phòng nó cũng là lúc cơn đau đau nhất. Đau quá, nó lấy tay chống lên bàn làm việc của mình không may tay quơ trúng lọ thủy tinh rớt xuống sàn nhà vỡ toang. Do đau quá nó cũng khụy chân và ngã xuống nền nhà, và mọi chuyện sau đó....đã biết. Nó đứng dậy lấy cái xọt rác đựng toàn giấy tờ nó vứt đi bắt đầu quét dọn những ngôi sao giấy vứt vào đó cùng những mảnh vỡ thủy tinh nữa. Dù sao muốn hắn hận nó thì cũng không nên tặng quà làm gì, món đồ này giữ lại cũng vô ích nên vứt đi là hơn. Dọn dẹp xong nó mới đi xử lý vết thương ở tay của mình. Vết thương ở lòng bàn tay nó dài chừng 5 cm, khiến cho màu không ngừng rỉ ra. Lấy bông băng xử lý rồi băng bó lại vết thương bằng một cái gạc y tế trắng. Nó quấn cái gạc từ lòng bàn tay sang kẽ ở ngón cái lên mu bàn tay, cứ vòng đi vòng lại hai ba lần nó mới chịu buộc lại. Thế là nó xử lý xong vết thương một cách gọn nhẹ không đau đớn.