Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 94: Một bầu trời trong xanh




Dịch giả: MrChoe

Hà Cương cười lên một tiếng dữ tợn, hàm răng màu trắng của hắn lộ cả ra ngoài, nhìn hung ác như sói như hổ.

Dịch Hân lui về phía sau một bước, run giọng nói: "Đừng ép muội nữa, Hà sư huynh."

Hà Cương "Phì" một tiếng, hung dữ nói: "Ta cứ muốn bức ngươi đấy, rồi sao? Ta nói cho ngươi rõ, lão tử đã chấm ngươi rồi. Cả đời này ngươi phải một mực theo sát ta, đợi ngày sau đại ca của ta thành tựu Kim Đan Nguyên Anh, tự nhiên là sẽ cùng với Dịch gia chúng ta chung hưởng vinh hoa phú quý vô cùng."

Dịch Hân sắc mặt ảm đạm, không ngừng lắc đầu, sau một lát, cười thảm một cái rồi nói: "Dịch gia chúng ta?... Hóa ra ngươi quả thật là đang dòm ngó tài sản gia nghiệp nhà ta sao?"

Hà Cương bỗng nhiên nhíu mày lại, cảm giác như có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra là cái gì, hắn cũng không thèm nhiều lời, cất tiếng cười cuồng ngạo, đi nhanh về phía Dịch Hân, đồng thời vươn tay chộp tới nàng, nói: "Dịch sư muội, ta để ý muội lâu rồi, hôm nay muội hãy..."

"Keng!" Một tiếng giòn vang, mạnh mẽ đã cắt đứt câu nói của Hà Cương, thân thể của hắn khựng lại, chỉ thấy Dịch Hân đã rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, hoành thế trước người, trên khuôn mặt mang vài phần quyết tuyệt, xen lẫn nét thống khổ tuyệt vọng, thậm chí còn phảng phất vẻ điên cuồng chưa từng thấy, ngược lại hẳn với ánh mắt có chút mơ hồ khi đối diện với Hà Cương trước đây.

Lần này vẻ mặt ấy lại làm cho Hà Cương hoảng sợ, nhưng lập tức hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Làm gì thế, ngươi nghĩ rằng lấy đao ra là ta sợ à, ngươi có gan đâm ta thử xem, giết ta thử xem, xem Dịch gia các ngươi còn có thể sống nữa hay không!"

Dịch Hân cắn chặt răng, mơ hồ nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy bên tai lại phảng phất vang lên câu hỏi mà ngày đó đã từng khiến bản thân nàng thống khổ tuyệt vọng:

"Vì cái gì, Lục đại ca, đây là vì cái gì vậy? Rõ ràng là bọn họ khi dễ muội mà, huynh lại bảo muội phải nhẫn tâm như thế với chính mình hay sao chứ?"

Giọng nói lạnh lùng của Lục Trần trong bóng tối cứ văng vẳng truyền đến bên tai nàng: "Bởi vì cô quá yếu đuối."

"Nhưng chả lẽ lại không có ông trời sao!"

"Đúng vậy đấy, không có ông trời nào ở đây cả, không có đạo lý nào cả, cuộc đời này là như vậy. Hoặc là cô nằm xuống nhận thua, mặc cho người khác khi dễ, hoặc là cố gắng hết sức tìm ra một biện pháp để khắc phục,cho dù là biện pháp ta nói với cô xem ra rất thống khổ, rất bất công cho cô. Còn cô muốn ta cho cô thiên lý đạo nghĩa? Xin lỗi nha, ta không có, ta không phải người tốt, chỉ có thể dạy cô những thứ như vậy thôi."

"Ahhhhhhhhh..."

Dịch Hân bỗng nhiên như một con thú bị buộc đến đường cùng,lớn tiếng gào thét một cách tuyệt vọng, tiếng thét của nàng vào lúc này không phải là do sợ hãi khi phải đối diện với con người xấu xí trước mặt, mà là tiếng thét xuất phát từ khí tức của bản thân nàng.

Nàng toàn thân run rẩy.

Hà Cương nhìn thấy sự kích động của nàng mà thân thể cũng chợt phát run.

Miệng hắn gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, mạnh mẽ lao vọt tới, cười gằn nói: "con nha đầu thối, hôm nay ta đã bảo ngươi..."

"Phụp!"

Một tiếng trầm đục, âm thanh tuy không lớn, nhưng lại đột nhiên nổ vang như sấm sét, trong nháy mắt khiến cho Hà Cương chấn động đến mức dừng chân tại chỗ, vẻ mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên tột độ, nhìn về phía Dịch Hân.

Người thiếu nữ kia, cái cô gái xinh đẹp kia, cũng với vẻ mặt thống khổ ấy, nhưng giờ đây trên tay của nàng, không ngờ lại nắm chặt một thanh chủy thủ, đoạn nàng xoay tay một cái, đâm thẳng vào chính thân thể của mình.

Thanh chủy thủ ấy sắc bén vô cùng, ngay lập tức xuyên thủng vào vai trái nàng, rõ ràng là lần này Dịch Hân đã dùng hết toàn lực mà đâm. Trong nháy mắt,máu tươi đỏ thẫm điên cuồng tuôn ra ào ào như suối, thoáng cái đã nhuộm hồng cả quần áo nửa người Dịch Hân.

Mặt Dịch Hân trở nên tái nhợt không một chút huyết sắc, bờ môi run nhè nhẹ, chậm rãi nắm thanh chủy thủ kia từ từ rút phăng ra. Vẻ mặt thống khổ giống như thể thủy triều sắp đem cái cô gái yếu ớt này cuốn mất, có nhiều lần nàng tựa như muốn ngã xuống, gần như không còn tri trì được nữa, nhưng chẳng biết tại sao, nàng vẫn còn đứng yên tại chỗ trong vũng máu, lạnh lùng mà nhìn Hà Cương đang trợn mắt há hốc mồm phía đối diện.

Đột nhiên, nàng trong lúc thống khổ lại dâng trào một chút khoái cảm.

“Hóa ra nam nhân xấu xí kia cũng không tưởng tượng nổi rằng mình lại có thể mạnh mẽ như vậy.”

Sau đó nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn miệng vết thương máu thịt be bét, lắc đầu.

Cái âm thanh mơ hồ lạnh lùng giống như u linh kia, có vẻ không mang chút tình cảm nào còn nói với nàng mấy lời đáng sợ:

"Đã quyết định muốn nhẫn tâm, vậy thì phải hung ác nhiều một chút; đã quyết định muốn làm rồi, vậy thì nhất định phải làm, không phải sao?"

Không phải sao?

Gương mặt nàng cười một cách sầu thảm, rồi bỗng nhiên thét lên một tiếng, đoạn nàng xoay ngược tay cầm đao lại, lật tay một cái, nhắm thẳng lên chính gương mặt như hoa như ngọc của mình, một dao cắt xuống!

Hà Cương sợ đến choáng váng.

Bị sợ đến choáng váng, Hà Cương trong đầu trống rỗng,hắn như chôn chân tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt, hoàn toàn không biết phải làm sao lúc này.

Mũi dao lạnh lẽo đâm thẳng vào máu thịt, khiến toàn bộ thân hình như nát tan,toàn thân nàng không ngừng run rẩy, thở dốc từng hồi, tựa như thân thể yếu đuối nhu nhược ấy vẫn đang bằng một sức mạnh phi thường nào đó cố gắng duy trì sự sống từng chút từng chút một cho đến tận bây giờ.

Máu tươi nhuộm hồng cả thân thể nàng, nhìn thấy mà giật mình,cảnh tượng vô cùng thê thảm, nhưng bên trong vũng máu ấy lại phảng phất Niết Bàn Phượng Hoàng, từ trên cao như nhìn xuống nam nhân xấu xí kia, thấy được sợ hãi trong mắt của hắn, vì vậy trong ánh mắt có vài phần khinh miệt.

Trong nội tâm nàng nghĩ: Hóa ra, Lục đại ca nói những lời kia, thật là đúng quá!

Nàng tựa hồ như nở một nụ cười điên cuồng, lắc đầu, không thèm nhìn Hà Cương lấy một cái, mạnh mẽ giơ thanh chủy thủ lên vạch phá y phục, liên tiếp vạch ra mấy lỗ lớn trên người, trong nháy mắt máu tươi bắn ra, ngay sau đó nàng lại vứt bỏ chủy thủ mà dùng tay xé rách liệt yếm đào, lộ ra một làn da vốn trắng nõn mềm mại như tuyết mà giờ phút này cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Thấp thoáng bên dưới lớp quần áo, một thân hình vốn dĩ xinh đẹp, giờ phút này nhìn lại đỏ tươi khác thường, trông vô cùng thảm thiết

Sau đó,trong khu rừng cây yên tĩnh, nàng lại một lần nữa ngẩng đầu lên, giống như là ác quỷ địa ngục vươn lên từ biển máu đáng sợ dưới cầu Nại Hà nơi cửu u hoàng tuyền.

Chẳng biết tại sao, trên mặt nàng,bỗng nhiên xuất hiện nét cười như có cảm giác nàng đã trút được gánh nặng nào đó, nàng cứ cười như vậy, sau đó phát ra một tiếng kêu sợ hãi sắc nhọn vô cùng, đoạn thất tha thất thểu mà đi ra phía bên ngoài khu rừng, máu chảy đầy đất, nhuộm hồng suốt cả một con đường nàng đi qua.

Hà Cương vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hắn đứng tại chỗ một cách ngốc nghếch, ánh mắt nhìn vào thân ảnh từ trong vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất đang giãy dụa đi ra khỏi khu rừng,mà như vẫn chưa kịp hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Một lát sau, từ bên ngoài rừng cây, đột nhiên truyền đến một trận bạo động, có tiếng người kêu lên kinh ngạc, có người thét to, có người lại gầm lên thất thanh, còn có giọng như là giọng nói của một cô gái, dĩ nhiên mang theo tiếng khóc nức nở hô lên.

"Có ai không, có ai không, mau tới cứu Dịch sư muội đi!"

"Thuốc, thuốc! Ai có thuốc cầm máu trị thương, muội bị sao mà chảy nhiều máu như vậy?"

"Không được, không được rồi, mau đi lên núi mời Nhan sư thúc xuống, chỉ có lão nhân gia người mới có thể cứu Dịch sư muội thôi!"

...

Một cảnh hỗn loạn nổi lên, bạo động càng lúc càng lớn, dần dần tựa hồ như hội tụ thành một cơn sóng lớn như triều dâng,điên cuồng tuôn trào, lan ra bốn phương tám hướng.

Nhưng ở sau lưng đám người trong linh điền, một gã nam tử đứng ở phía xa xa đang bình thản đứng xem cảnh náo loạn ấy một cách hời hợt, tựa hồ chẳng bận tâm mấy đến đám người đang nhốn nháo kia, gương mặt hắn không chút biểu cảm ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bầu trời.

Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.

Hôm nay trời trong xanh quá.