Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 121: Sắc trời chướng mắt




Dịch giả: MrChoe

Buổi tối vào giờ sửu, núi Côn Luân đại chấn, có âm thanh như sấm rền từ lòng đất phát ra, phong vân biến sắc, ngôi sao sai hàng, núi non nổ tung, trăm sông sôi trào. Chỉ trong chốc lát, đã lan ra đến khu vực ngoài núi, khiến cho cả tòa thành Côn Ngô chìm trong sóng to gió lớn, vô số đình đài lầu các bị lật úp, cả toà thành huyên náo, nam nữ đổ cả ra đường, vì tình huống cấp bách nên có nhiều người trong số đó thậm chí còn chưa kịp mặc cả quần áo, trông hình dáng cực kỳ chật vật, số người chết và bị thương rất nhiều, khó mà đếm hết được.

Cho đến lúc hừng đông, Côn Luân phái phải sai phái rất nhiều đệ tử xuống núi phù nguy giúp khó, chăm sóc, cứu chữa cho những người bị thương, nên nhờ thế mà nhân tâm cũng dần dần ổn định trở lại.

Tạm gác sự hỗn loạn của tòa thành dưới núi qua một bên, lại nói về việc ở trong núi Côn Luân, dư chấn cả đêm không dứt, cơn địa chấn này mạnh hơn mười lần những cơn địa chấn thông thường, kéo dài cho đến tận khi trời sáng mới tạm ngưng lại. Vào lúc sáng sớm, dưới ánh sáng ban ngày, chỉ thấy dãy núi vẫn sừng sững như trước, nhưng rất nhiều khu vực sông núi đã bị nghiền nát, có thể thấy được tổn thất đêm qua là rất to lớn, khiến cho người người sợ hãi.

May mắn thay Côn Luân phái là một danh môn trong giới tu chân đương thời, môn hạ đệ tử đạo hạnh tinh thâm có rất nhiều, lại thêm Chưởng giáo chân nhân Nhàn Nguyệt ra mặt chỉ huy rất hiệu quả, nên rất nhanh tình thế đã dần ổn định lại. Đến sau buổi trưa ngày hôm đó, mọi việc trong Côn Luân phái gần như đã được thu xếp đâu ra đó gọn ràng rồi.

Ngoài việc xử lý những chuyện vặt vãnh kia, Nhàn Nguyệt chân nhân cũng chứng tỏ lão là một nhân vật vô cùng thông minh tháo vát, dù rằng sự việc lần này phát sinh một cách vô cùng bất ngờ, nhưng lão vẫn xử lý rất nhanh gọn. Lúc này, trên ngọn núi chính "Thiên Côn phong" của Côn Luân phái, bên trong "Chính Dương điện", lão vẫn đang phân phó công việc cho từng thủ hạ đệ tử làm, lui tới cũng có tới hơn mười người, nhưng sự vụ lão phân phó vẫn không có cái nào trùng lặp cái nào.

Đợi cho đến khi nhóm người cuối cùng rời khỏi, Nhàn Nguyệt chân nhân lúc này mới thở phào một cái, cầm cái tách bên án linh trà lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua trong chén, chỉ thấy trong nước có những lá trà nhỏ nhắn xinh xắn hình dạng kỳ dị mà tinh xảo, trông như thụy thú tiên hạc, chìm nổi ở trong nước mà tựa như những con tiên hạc đang bồng bềnh nhảy múa, cực kỳ thần dị. Mà hương trà lại tinh khiết, đúng là loại danh trà "Tiểu Hạc" của Dịch gia dưới núi trong thành Côn Ngô.

Nhàn Nguyệt chân nhân ngưng mắt nhìn được một lúc, rồi thuận tay đặt chén trà sang một bên, đồng thời trông thần sắc của lão có vẻ như đang không được thoải mái cho lắm, nghĩ đến trận địa chấn đêm qua, trong nội tâm lão cũng không khỏi có chỗ phải lo nghĩ.

Đúng lúc này, chợt nghe từ trong hậu đường đại điện có tiếng bước chân đang đi về phía lão vang lên. Chỉ lát sau, một bóng người xuất hiện, chính là Trác Hiền, đồng môn sư đệ của lão.

Nhàn Nguyệt chân nhân có chút kinh ngạc, nhìn Trác Hiền nói: "Sư đệ, sao ngươi lại tới đây?"

Trác Hiền hướng về lão thi lễ một cái, thần sắc trên mặt xem ra có chút nghiêm nghị, lại rất nhanh từ sau lưng của Trác Hiền lộ ra một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn khác, là một thiếu nữ với nhan sắc xinh đẹp xuất trần, chính là Bạch Liên.

Lúc này Bạch Liên với thần sắc lạnh lùng, hai tay ôm một cái khay ngọc có vẻ ngoài cổ xưa, to cỡ một thước, chính giữa khay thuần một màu trắng tinh, xung quanh khay có một vòng phù văn kỳ dị sáng lấp lánh, dường như lúc nào cũng có một loại tinh lực thần bí từ đấy phát ra.

"Phong Ngữ Bàn!"

Nhàn Nguyệt chân nhân kinh hãi không ngớt, vội vàng từ chỗ ngồi đi xuống, bước đến trước người Bạch Liên, sắc mặt nghiêm nghị, nhưng lại cung kính hướng về phía Bạch Liên thi lễ một cái.

Một Chưởng giáo chân nhân Côn Luân phái, thân phân địa vị cao quý bực nào, mà lại thủ lễ như thế, vậy mà Bạch Liên lại chẳng mảy may tránh né, cũng không lên tiếng cản trở, trên mặt vẫn không chút biểu tình mà đứng im bất động tại chỗ, còn ở bên cạnh, Trác Hiền có vẻ như cũng không nhúc nhích chút nào.

Sau một lát, cái khay ngọc đang được Bạch Liên ôm trong ngực kia đột nhiên linh quang đại thịnh, hơn mười đạo phù văn đồng thời sáng lên, hào quang phát ra có màu trắng tinh khiết chập chờn hội tụ lại ở chính giữa khay ngọc, kết xuất thành một cái màn sáng, một trận gió tuyết lăng lệ ác liệt bỗng nhiên từ trong Phong Ngữ Bàn phát ra rất to.

Màn sáng run rẩy một cái, dần dần hiện ra rõ ràng, nhưng cái hiện ra chỉ là quang cảnh một trận cuồng phong đang gào thét với gió tuyết đầy trời, trừ cái đó ra, còn lại hầu như không còn thấy gì khác nữa.

Nhàn Nguyệt chân nhân cùng Trác Hiền đứng chung một chỗ, đồng thời cung kính nói: "Bái kiến sư tôn."

"Miễn đi..." Một âm thanh trầm thấp thê lương, từ chỗ sâu trong khay ngọc kia theo tiếng gió tuyết truyền ra, cảm giác như có gió tuyết đang gào thét ngay bên cạnh, lại tựa hồ như cuối tận chân trời, ở một địa phương xa xôi nào đó truyền tới.

Nhàn Nguyệt chân nhân ngồi thẳng người lên, sau đó lộ ra vẻ mỉm cười nhìn về phía người thiếu nữ kia.

Cũng cho tới giờ khắc này, trên khuôn mặt Bạch Liên mới có một chút biểu cảm, chỉ thấy nàng có chút cúi đầu khẽ đáp: "Chưởng môn sư huynh, Bạch Liên thất lễ."

"Không sao." Nhàn Nguyệt chân nhân hòa ái đáp lại một câu, sau đó lại lập tức nhìn về phía Phong Ngữ Bàn, cung kính nói, "Sư tôn, ngài đột nhiên dùng bảo bàn để gặp mặt, là có chuyện lớn gì cần dạy bảo vậy ạ?"

trong linh quang lấp lánh của cái Phong Ngữ Bàn cổ, tiếng gió tuyết phát ra càng gấp, mà cái giọng nói già nua cổ quái kia cũng theo đó truyền đến, nói: "sau cơn đại chấn, trong môn có yên ổn hay không?"

Nhàn Nguyệt chân nhân đáp: "Mọi việc đã được đệ tử xử trí thỏa đáng rồi, trên dưới núi nhân tâm đều không loạn, hôm nay mọi việc cứu trợ chữa trị đều đã bắt đầu triển khai rồi, xin sư tôn cứ yên tâm."

"Tốt."

Nhàn Nguyệt chân nhân trầm ngâm một lúc, sau đó lại nhìn về phía Phong Ngữ Bàn, trong ngữ khí có chút thăm dò mà hỏi: " thưa Sư tôn, đệ tử có cảm giác cơn đại chấn đêm qua dường như là bắt nguồn từ Thiên Khung Vân Gian dưới mặt đất kia mà lên, kể cả luồng dị quang ngút trời đêm qua cũng như thế, không biết trong cấm địa có bị tổn hại gì không?"

"Không có."

Nhàn Nguyệt chân nhân ánh mắt hơi khẽ rủ xuống, nói: "Vâng, đệ tử đã rõ rồi."

"Ô..." đột nhiên từ trong Phong Ngữ Bàn có một trận cuồng phong vừa thổi qua, đập vào trên màn sáng kia, tuy rằng nó cũng không truyền ra được tới bên ngoài màn sáng, nhưng cảnh tượng bên trong trông rất sống động khiến cho người bên ngoài nhìn thấy bất chợt cũng lạnh run cả người. Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp già nua kia lại một lần nữa từ trong gió tuyết truyền đến, nói: "Nhàn Nguyệt, ngươi hãy lập tức viết một lá thư, mang đến tiên thành."

Nhàn Nguyệt chân nhân sắc mặt khẽ biến, nói: "Sư tôn, chẳng lẽ ngài muốn mời Thiên Lan sư thúc..."

"Mời Thiên Lan sư đệ lập tức trở về núi gặp ta."

Âm thanh như tiếng xé lụa, xen lẫn trong phong đao tuyết kiếm, như kèm theo một cỗ khí thế lăng lệ ác liệt, lệnh trên vừa phát ra, trên đại điện mênh mông này trong nháy mắt đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Nhàn Nguyệt chân nhân lập tức đáp: "Vâng, đệ tử tuân mệnh."

Trên Phong Ngữ Bàn kia, gió tuyết đầy trời vẫn thê lương mà thổi như trước, nhưng tiếng động đã từ từ nhỏ dần, đồ ảnh cũng dần dần tan biến, cứ như vậy ánh sáng chậm rãi tắt dần, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.

※※※

Lục Trần một đêm không ngủ.

Thời điểm núi Côn Luân xảy ra đại chấn, đất rung núi chuyển, hắn vẫn yên lặng mà ngồi ngây ngẩn trong phòng mình, lẳng lặng mà nhìn về phía bóng tối thâm trầm nơi phương xa.

Đột nhiên tia lửa đen một lần nữa lại nhen nhóm xuất hiện, thiêu đốt trên thân thể huyết nhục của hắn, nhưng lửa đen lúc này so với thứ Hắc Diễm Ma Chú dây dưa với hắn mười năm trước có chút khác biệt, tuy rằng cũng giống nhau ở chỗ nó khiến cho từ chỗ sâu trong hồn phách của hắn dường như có trào lên một nỗi thống khổ không nói nên lời, nhưng trên nhục thể của hắn, lại vẫn không bị bất kỳ tổn thương gì.

Lửa đen chỉ vần vũ trên thân thể của hắn, giống như loài ác ma vì nhớ nhung mà bám mãi không đi, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào làm tổn thương hắn. Lục Trần cứ yên lặng chờ đợi như vậy, cho đến khi sắc trời đã sáng, cơn địa chấn rốt cục cũng hoàn toàn ngưng lại, lửa đen trên người hắn cũng theo đó mà an tĩnh, chậm rãi thu vào.

Hắn tựu chung vẫn đứng ngây ở nơi đó, trong hỏa diễm màu đen, sau đó mới chậm rãi duỗi tay phải ra.

Hỏa diễm màu đen như thuỷ triều rút xuống, tuần tự rút khỏi toàn thân hắn, từ đầu sọ tới hai chân, từ trước ngực đến phía sau lưng, lửa đen từng đợt từng đợt chồng chất tụ vào cùng một chỗ, cuối cùng toàn bộ lưu chảy đến nằm trong lòng bàn tay phải của hắn.

Ngưng tụ thành một ngọn lửa màu đen, lặng yên không một tiếng động mà cháy bập bùng trong lòng bàn tay Lục Trần.

Lục Trần cúi đầu ngưng thần nhìn đám lửa đen này thật lâu, miệng vẫn không nói một lời nào, từ sâu trong đôi mắt của hắn như có một đạo hào quang hô ứng với ngọn lửa đen này. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được rõ ràng là, trong khí hải đan điền của hắn, vốn là Ngũ Hành thần bàn dạng thô sơ nhưng chẳng biết từ lúc nào đã lại một lần nữa lật ngược lên, lộ ra một mặt khác, tối đen thâm trầm như đêm khuya vô tận.

Một cái Thần bàn màu đen.

Nhưng không có đốm lửa màu đen nho nhỏ kia xuất hiện.

Lục Trần lẳng lặng mà nhìn ngọn lửa đen trong lòng bàn tay, bỗng nhiên hắn thu năm ngón tay lại, chậm rãi nắm lại thành quyền, đột nhiên ở một nơi kỳ dị sâu thẳm nào đó trong lỗ tai hắn, có một tiếng nổ vang như sấm sét, vài đạo gợn sóng mắt thường khó thấy đột nhiên xuất hiện xung quanh thân thể của hắn, như sợi tơ trong cuồng phong bạo vũ, rung lên bần bật, kéo lê thành những đường nét hình gợn sóng vô cùng quỷ dị trong hư không.

"đùng đùng đùng.."

Âm thanh giòn tan kỳ dị từ dưới chân bên cạnh hắn liên tục vang lên, Lục Trần cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất bên cạnh hai chân bỗng nhiên rạn nứt, mở ra mấy cái khe hở, một cái ghế ở cách hắn không xa, đột nhiên trong vô thanh vô tức nửa cái ghế bị hóa thành bụi phấn rơi lả tả đầy đất.

Sau một lát, một nửa còn lại của cái ghế kia ngây ra một lúc rồi mới ngã xuống, "cạch" một tiếng đã nằm chỏng chơ trên nền đất.

Lục Trần đứng im lặng tại chỗ thật lâu, sau đó chậm rãi vươn bàn tay ra lại lần nữa, hỏa diễm màu đen dĩ nhiên đã biến mất không còn thấy gì nữa, sau một lát, hắn nhìn xuống phần bụng trên thân thể của mình, vào bên trong Khí hải Thần bàn màu đen vô cùng quỷ dị kia, đã thấy một đám lửa đen lại lần nữa dấy lên ở đấy, cháy bập bùng trong bóng tối thâm trầm tĩnh lặng.

Sau đó, dường như đêm tối sắp đi qua, sắc trời một lần nữa lại rơi xuống, như nhật nguyệt thay đổi liên tục Đẩu Chuyển Tinh Di, Ngũ Hành thần bàn của hắn lại tiếp tục chậm rãi xoay chuyển.

Hắc ám dần dần thối lui, ánh sáng chậm rãi mà đến, phía bên trong quang huy, mặt màu đen bị lật lại, cái Thần bàn một trụ quen thuộc kia lại một lần nữa hiện ra.

Vì vậy, hắn lại biến thành Lục Trần, một đệ tử tạp dịch nhỏ bé tầm thường như trước đây.

Lục Trần ngẩng đầu, nhìn về phía phương xa, chỉ thấy sắc trời đã sáng, xa xa dãy núi Côn Luân nguy nga cao ngất, dường như đối với cơn địa chấn đêm qua vẫn không chút phật lòng, dĩ nhiên lại giống như gã khổng lồ sừng sững đứng giữa đất trời mênh mông.

Hắc ám chung quy vẫn thuộc về đêm tối, nên khi hừng đông tới, đã không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, xoay người, lúc đang định kêu to lên một tiếng, bỗng nhiên hắn khẽ giật mình, hóa ra trong căn phòng lúc này đã không còn thấy bóng dáng con A Thổ đâu nữa.

Trong vô thức,Lục Trần nhìn về hướng cửa phòng, chỉ thấy cửa phòng vẫn đang đóng chặt, tuy rằng sau cơn đại chấn đêm qua, căn phòng này cũng bị hư hại đáng kể, trên mấy bức tường cũng đã thấy có mấy khe hở xuất hiện, nhưng tóm lại là vẫn không có chỗ nào bị sụp đổ cả.

Lục Trần cau mày, cất tiếng kêu A Thổ vài lần, nhưng mãi vẫn chẳng thấy nó đâu. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bèn tìm trong phòng một hồi, lập tức trông thấy phía sau căn phòng trong một góc trống, bị thủng một cái lỗ nhỏ, nhìn kích thước, nếu miễn cưỡng thì con A Thổ cũng có thể chạy qua lọt.

không lẽ con chó kia chịu không nổi nên đã chạy thoát khỏi nơi này rồi sao?

Chỗ này đang bối rối, khắp nơi lại lộn xộn, không hiểu con chó đần này đã bỏ chạy đến nơi nào rồi?

Lục Trần chợt im lặng nhìn về phía góc tường chỗ đặt cái chuồng chó, được một lúc, hắn mới đứng lên, đi đến cạnh cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Sắc trời bỗng nhiên như ập xuống, trước mắt đột nhiên có ánh sáng chói lòa, thứ ánh sáng trắng chói lọi khiến Lục Trần phải nheo mắt lại, trong lúc đó, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ: Ánh sáng chẳng phải là vẫn giống như ngày thường sao, không hiểu sao đột nhiên hôm nay nó lại chướng mắt như thế nhỉ?