Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 118: Mơ mộng hão huyền




Dịch giả: MrChoe

"Là ai vậy?" Lão Mã hỏi.

"Là một cô bé khoảng mười tuổi, một thiên tài nhà Bạch gia trong thành Côn Ngô tên Bạch Liên."

Lão Mã mặt chợt biến sắc, như vừa hít trúng một hơi khí lạnh vào phổi, cau mày nói: "Ngươi lại làm cái gì nữa vậy, đấy chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, huống chi còn là thiên tài năm trụ, là đệ tử của Bạch Thần chân quân, ngươi lại đi..."

Lời của hắn đột nhiên im bặt, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn Lục Trần, miệng mấp máy vài cái, nhưng rốt lại một chữ cũng không nói ra được.

Lục Trần lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Ngươi đừng quên ta lúc đó cũng chỉ chừng mười một mười hai tuổi, còn về việc là đệ tử Chân quân, thiên tài năm trụ gì gì đó..." Hắn cười, trên khuôn mặt có vài phần mỉa mai, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Phía trên con hẻm nhỏ vừa dài vừa hẹp kia, chợt có một đám mây trắng trôi hững hờ qua vòm trời xanh thẳm.

Thanh âm lão Mã lại vang lên sau lưng hắn, thoạt nghe có vẻ tối nghĩa: "Ta biết rồi, ta sẽ đi điều tra."

"Tốt." Lục Trần ứng tiếng, sau đó hướng ra phái cổng lớn, đi về phía xa.

※※※

Thời gian sinh sống Trong núi Côn Luân cứ như vậy bình an yên ổn trôi qua, giống như cuộc sống ở suối Thanh Thủy trong Thanh Thủy Đường năm đó, mỗi ngày mỗi một đêm mọi chuyện cứ như dòng suối ấy thuận theo tự nhiên mà chảy, bình lặng đến mức chẳng ai thèm chú ý đến nữa.

Sống ở Lưu Hương Phố này một thời gian, Lục Trần cũng đã dần dần quen với cuộc sống bên này, với bản tính ôn hòa, hắn cũng bắt đầu làm quen được với nhiều người ở nơi này, đa số trong đó là đệ tử tạp dịch giống như hắn, còn lại cũng có vài người là đệ tử chính thức của Bách Thảo Đường mà ngày thường vẫn làm công việc trông coi khu vực này. Về phần công việc chính của hắn, chăm sóc giống cây Hồng Phách Sâm kỳ lạ kia, những ngày này có vẻ như cũng sinh trưởng rất tốt, thậm chí còn khỏe mạnh hơn không ít, biểu hiện cụ thể là, loài Tham Thảo xung quanh gốc Hồng Phách Sâm kia rõ ràng là đã phát triển rộng ra thêm một chút rồi.

Giống cây Hồng Phách Sâm bá đạo kia, để sinh trưởng đã cướp đoạt hết sinh cơ của các loại cây cỏ linh tài xung quanh, khiến chúng lần lượt héo khô mà chết, Lục Trần đương nhiên cũng chẳng lấy gì làm tiếc, vì dù sao thì Bách Thảo Đường cũng đã sớm biết mà dự trữ đầy đủ các loại đó rồi. Chỉ cần thấy Tham Thảo sinh trưởng trên khu vực càng lớn, thì chứng tỏ cây Hồng Phách Sâm đang phát triển càng tốt.

Sau lần gặp ngày đó, Tô Thanh Quân có quay lại đây một lần, lúc nhìn thấy cây Hồng Phách Sâm đang bừng bừng sinh cơ, thì thấy rõ là tâm tình của nàng không tệ, tuy rằng nàng cũng không vui vẻ ra mặt, nhưng thái độ đối với Lục Trần cũng đã thay đổi tốt hơn trước kia rất nhiều.

So với bên linh điền ở Thạch Bàn cốc trước kia, thì linh thảo ở Lưu Hương Phố đẳng cấp cũng cao hơn không ít, nên tất nhiên thời gian nuôi trồng cũng sẽ dài thêm rất nhiều, Tuy thấy Hồng Phách Sâm sinh trưởng đến kích cỡ như thế này rồi, nhưng ít nhất cần phải chờ thêm ba tháng nữa mới đến thời điểm thu hoạch.

Mặc dù so với tốc độ sinh trưởng của loại Hồng Phách Sâm trong tự nhiên thì Hồng Phách Sâm ở đây đáng lẽ phải sinh trưởng nhanh hơn gấp đôi mới phải. Bởi vì nó vốn được các tu sĩ Nhân tộc dụng tâm bồi dưỡng, dùng linh lực cẩn thận mà chăm sóc, thế nhưng loại công việc này quả thật là không gấp được, và Bách Thảo Đường cũng biết rằng dục tốc thì bất đạt, nên cũng không có vẻ gì là nôn nóng vội vàng cả.

Mà cũng bởi do vậy, nên Lục Trần ngày thường, sau khi làm xong hết công việc liền cảm thấy có chút nhàm chán, Có lẽ do lúc trước Tô Thanh Quân đã từng nói qua một lần, tuy rằng khi đó Lục Trần cũng không có vẻ gì là cúi đầu chịu thua, nhưng từ đó về sau, hắn không còn tùy tiện nằm bên trong linh điền mà ngủ nữa.

Hắn bắt đầu đi lang thang khắp nơi trong Lưu Hương Phố, nhưng bởi vì càng vào sâu trong Lưu Hương Phố thì linh tài trồng ở đây lại là loại có đẳng cấp rất cao, có giá trị liên thành rất lớn, nên bọn đệ tử tạp dịch như hắn tạm thời không thể đi vào, cho nên cơ bản là hắn chỉ đi lại xung quanh khu Thảo Viên này mà thôi.

Khu Thảo Viên này kỳ thật cũng tương đối khá rộng lớn, trồng các loại linh thảo linh tài rất nhiều, số lượng đệ tử làm việc ở đây bao nhiêu năm qua cũng quả thực là có không ít. Nhưng mà đối với Lục Trần mà nói, hắn cũng không gặp khó khăn gì trong việc kết giao với đám đệ tử gần nhất, và đương nhiên là lúc này đây hắn đang đi đến chỗ đám đệ tử tạp dịch ấy.

khoảng thời gian sau này, trong đám chín người đệ tử tạp dịch hắn đều đã quen biết cả, nhưng trong đó bình thường hắn vẫn nói chuyện hợp ý nhất là một người đàn ông hai lăm tuổi, tên là Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh, cái tên này rất có ý nghĩa, thoạt nghe có vẻ quê mùa nhưng trên thực tế nó chất chứa trong đó ước nguyện rất lớn. Hàng tỉ dân sinh dưới đời này, chẳng phải đều có mong ước lớn nhất là sự trường sinh bất tử sao? cho nên cái danh tự trường sinh kia từ sớm đã bị thiên hạ xài nát rồi, mà đối với con đường tu đạo, Trường Sinh thành tiên gần như cũng chính là mục tiêu cuối cùng của tất cả các tu sĩ, nhưng từ xưa đến nay, có vẻ như chẳng có ai có thể làm được, thậm chí ngay cả Hóa Thần chân quân cũng không làm được.

Mà Hạ Trường Sinh người này cũng rất có ý tứ, hắn là một người rất chăm chỉ, là người làm việc rất chân thành, tính tình cũng không tệ, nói một cách thẳng thắn, hắn là một con người thành thật. Thế nhưng vận khí của hắn chẳng biết tại sao lại không hề tốt chút nào, cho nên cái tên Hạ Trường Sinh xem ra có chút không may.

Một trăm năm trước, Hạ gia ở trong thành Côn Ngô là một đại tộc tiếng tăm lừng lẫy, nhưng trong vòng ba mươi năm nay đã không còn một ai nghe nói gì về người nhà Hạ gia nữa. tổ tiên Hạ Trường Sinh vốn là một nhân vật rất giỏi, hơn nữa lại còn là một Nguyên Anh chân nhân của Côn Luân phái, khí thế rung trời chuyển đất, tiếu ngạo quần hùng, nhưng về sau lại gặp phải kết cục không tốt lắm, ông chết thảm trong tay yêu nhân Ma giáo hung tàn trong một lần đại chiến ở vùng đất Mê Loạn.

Tốc độ suy tàn của Hạ gia cũng thật kinh người, nguyên nhân cụ thể thì không ai biết rõ, chỉ biết họ suy tàn nhanh chóng kể từ thảm kịch năm đó cho đến nay. Đến thế hệ của Hạ Trường Sinh bây giờ, rõ ràng là một nhân vạt chẳng có gì đáng nói rồi.

Hạ Trường Sinh yêu thích tu tiên, từ thuở nhỏ trong thâm tâm đã mơ ước đoạt lại vinh quang năm xưa của tổ tiên, khôi phục lại thanh danh Hạ gia, hắn đối với hùng tâm này lúc nào cũng bừng bừng khí thế, chính vì thế hắn đã chuẩn bị hơn hai mươi năm, cuối cùng còn bán sạch tất cả gia sản tổ tiên để lại, chỉ để đổi lấy một cơ hội lên Giám Tiên Kính.

Nhưng mà ở đời, cho tới bây giờ, vận mệnh đối với hắn mà nói quả thật tràn ngập ác ý, kết quả về ngũ hành thần bàn của hắn mà Giám Tiên Kính giám định ra như giáng cho hắn một đòn chí tử, thiên phú của hắn kém đến mức suýt nữa không đủ khả năng để bước vào con đường tu tiên luyện đạo, đến cuối cùng sau một hồi cầu khẩn mãi hắn cũng kiếm được cho mình một danh phận xem ra cũng chẳng có tiền đồ gì vẻ vang cho lắm. Một đệ tử tạp dịch. Vậy mà cái danh phận này cũng đã lấy đi hết tất cả tài sản cuối cùng của hắn.

"Có đáng không?"

Xế chiều hôm nay, khi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào những mảnh linh điền trong Thảo Viên ở Lưu Hương Phố, Lục Trần và Hạ Trường Sinh cùng sóng vai ngồi trên bờ linh điền, trong lúc nói chuyện phiếm, hắn đã buột miệng hỏi Hạ Trường Sinh như vậy.

Thần sắc Lục Trần tỏ ra rất chân thành, Vừa khoa tay múa chân vừa nói tiếp: "Nếu như ngươi chịu từ bỏ ý tưởng tu tiên, thì chỉ cần dựa vào hai khu nhà cổ mà tổ tông ngươi đã để lại trong thành Côn Ngô, có lẽ cũng có thể an ổn bình thản mà sống qua một đời người, cần gì phải ở chỗ này chịu khổ?"

"Tính ra cũngđâu có gì là quá khổ đâu mà." Hạ Trường Sinh khuôn mặt toát lên vẻ hiền lành, thoạt nhìn như một người bình thường, không anh tuấn cũng chẳng xấu xí. Xem ra Hắn rất có hảo cảm với Lục Trần, có lẽ hai người có cảnh ngộ gần như tương tự nên cũng tự nhiên là dễ gần nhau hơn, hắn cười nói với Lục Trần, "Hơn nữa, đã đần độn như vậy rồi, lại còn lăn lộn cả đời người bên trong thành Côn Ngô, chẳng phải là càng không có hi vọng gì sao?"

"Hi vọng?" Lục Trần lắc đầu, nhìn Hạ Trường Sinh nói, "Thế nhưng ta quả thật không hiểu làm một đệ tử tạp dịch thì sẽ mang lại hy vọng gì lớn cho ngươi, từ xưa đến nay ta cũng chưa bao giờ nghe nói có người đệ tử một trụ nào từng luyện đến thành tựu Nguyên Anh chân nhân cả."

Hạ Trường Sinh khẽ gật đầu, xem ra đối với những lời Lục Trần nói cũng không dị nghị gì, lại nói: "Chuyện này quả thực rất khó. Nhưng mà ta từng nghe nói rằng trong Côn Luân phái có một loại linh dược cấp cao, gọi là "Tiên Trạch Đan " có tác dụng tăng thiên phú cho đệ tử nào chưa có đủ, hơn nữa đệ tử nào có thiên tư càng kém thì dược hiệu của nó càng cao."

Lục Trần bật cười, lắc đầu nói: "Cái Tiên Trạch Đan mà ngươi nói ta cũng từng nghe qua rồi, nhưng mà nói thật thứ đồ chơi như thế là một vật báu vô giá, linh tài cần thiết để phối chế ra nó, loại nào cũng phải là thiên tài địa bảo mới được, từ trước tới nay cũng chỉ có thế gia đại phú đại quý mới có khả năng tìm được người phối chế cho một hạt, nhưng hơn phân nửa trong số đó lại không có chút hiệu quả gì." Hắn lập tức thở dài, nói: "Nếu ngươi cứ nuôi hi vọng vào vụ này như vậy là không được đâu."

Hạ Trường Sinh trầm mặc một hồi, rồi gật đầu, nói: "Ngươi nói cũng đúng."

Lục Trần nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi sao vậy, còn có suy nghĩ khác à?"

Hạ Trường Sinh "Ừ" một tiếng, đáp: "Đúng vậy đó."

Lục Trần cảm thấy rất hứng thú, cười nói: "Nói ta nghe thử xem."

Hạ Trường Sinh trên miệng nở một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy bên mấy mảnh linh điền khác cách Thảo Viên không xa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người cũng cùng thân phận đệ tử tạp dịch như hai người đang vất vả cần cù làm việc, hắn ngưng thần nhìn theo những bóng người kia, mãi sau mới nói: "Hạ gia chúng ta cũng đã trải qua ba đời tầm thường vô vi rồi, nếu như đến đời ta còn không chịu phấn chấn hành động, chưa kể ngày sau ta cũng sẽ có con nối dõi tông đường, chẳng lẽ lại bắt bọn chúng tiếp tục sống một cuộc đời vô vị tầm thường như vậy tiếp sao?"

"Đành rằng cuộc đời này của ta nhất định phải chấp nhận đứng ở vị trí chót nhất trong núi Côn Luân này, không ngóc đầu dậy nổi rồi, nhưng dù cho cả đời này ta chỉ có thể ở bên trong cái linh điền này an phận cực khổ mà làm việc cho đến lúc chết đi chăng nữa, thì chẳng lẽ ngày sau ta lại để cho những đứa con của ta cũng phải tiếp tục chịu khổ như vậy sao?"

Hạ Trường Sinh nhìn Lục Trần, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, tràn đầy niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng nào đó, hắn tiếp tục nói khẽ: "Ta ở trong núi Côn Luân này chịu khó ăn uống kham khổ một chút, thế nào cũng sẽ tích lũy được một ít, ngày sau con của ta so với ta hiện tại chẳng phải là đã khá thêm ít nhiều rồi sao, mà cho dù hắn vẫn làm không được đi chăng nữa, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục như vậy, thì đến đời cháu của ta nhất định sẽ tốt hơn. Cứ như vậy về lâu dài mà nói cuối cùng rồi sẽ có một ngày, Hạ gia chúng ta nhất định sẽ một lần nữa hưng thịnh lên, ngươi nói xem có đúng không?"

Hắn mỉm cười nhìn Lục Trần, trong mắt tràn đầy tia hi vọng.

Lục Trần yên tĩnh nhìn hắn, một lát sau lại nói: "Không thể được đâu, ngươi đừng có mơ mộng nữa."

※※※

Tô Thanh Quân từ bên ngoài Lưu Hương Phố đi tới, lúc đến một chỗ rẽ, nàng hơi thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định quẹo vào chỗ rẽ để đi đến khu vực Thảo Viên. Chỗ ấy hiện đang gieo trồng một giống cây tên Hồng Phách Sâm, là một vị dược liệu chính trong việc điều chế linh đan, sư phụ nàng là Mộc Nguyên chân nhân sớm đã nói cho nàng biết, một khi loại Hồng Phách Sâm này trưởng thành phát triển đầy đủ, chỉ cần dược hiệu trong nó đạt mức thượng giai, lão sẽ đích thân ra mặt mời Thiên Đăng chân nhân của Bách Thảo Đường, là nhân vật số một trong việc luyện chế ra loại linh đan quý giá này, chỉ cần đợi khi thuốc thành, nàng ăn linh đan này vào là xung kích được cảnh giới Kim Đan rồi.

Là cảnh giới Kim Đan!

Nàng hôm nay cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, gần hai trăm năm nay trong Côn Luân phái chưa từng có thiên tài nào tuổi còn trẻ đến như thế. Cho dù là nàng từ nhỏ đã sớm quen với việc tu luyện dũng mãnh tinh tiến, nhưng nghĩ đến cảnh giới Kim Đan kia, trong lòng cũng nhịn không được mà trở nên vô cùng kích động mà trông chờ đến ngày đó.

Trên đường lớn trước mặt bỗng có hai người đang đi tới, một già một trẻ, Tô Thanh Quân nhận ra vị nữ tu sĩ lớn tuổi tóc trắng kia chính là tu sĩ Kim Đan Nhan La của Bách Thảo Đường, vội vàng đến chào, sau đó nàng nhìn thấy sau lưng Nhan La có một người thiếu nữ khá quen mắt, lại nhanh chóng nhìn thấy có vết thương trên gương mặt người thiếu nữ này, nên liền đã đoán ngay rằng nàng chính là Dịch Hân.

Sự kiện kia oanh động toàn bộ Côn Luân phái, nên nàng đương nhiên cũng biết.

Nàng nở một nụ cười với Dịch Hân, Dịch Hân cũng mỉm cười đáp lễ, xem ra dưới khí trời nắng ráo sáng sủa như thế này, trông tâm tình của người thiếu nữ này quả là không tệ, có vẻ như thời gian trôi qua cũng đã làm cho nàng dần quên đi tai nạn ngày trước.

Sau khi từ biệt Nhan La, Tô Thanh Quân lại đi tiếp về phía Thảo Viên, nhưng chỉ một lúc sau, nàng chợt nghe thấy có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, nhìn lại, đã thấy Dịch Hân cũng đang bước nhanh về phía nàng.