Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 114: Lửa đen sinh trưởng




Dịch giả: MrChoe

Cô gái kia tên là Tô Thanh Quân.

Lục Trần biết rõ tên của nàng, cũng biết rõ nàng là một trong những đệ tử có thiên tư cực kỳ xuất sắc trong Côn Luân phái, tuổi tuy còn trẻ, nhưng khoảng cách đến cảnh giới Kim Đan hiện tại chỉ cũng chỉ còn một bước ngắn nữa là đạt được. Nàng còn có sư phụ là một Nguyên Anh chân nhân có danh khí rất lớn, thực lực rất mạnh, và cũng bởi vì nàng xuất thân trong Thiết chi là một chi yếu thế, nên sư phụ của nàng là Mộc Nguyên chân nhân cùng với các trưởng bối Thiết chi khác, dường như đều đem niềm hy vọng quật khởi lại Thiết chi trong tương lai ký thác hết vào nàng.

Nàng là thiên chi kiều nữ, nàng là đỉnh tiêm kỳ tài bốn trụ, hiện tại nàng là một trong những thiên tài trẻ tuổi sáng chói nhất trong Côn Luân phái, bàn về thanh thế, thậm chí so với Hà Nghị còn cao hơn vài phần.

Lục Trần thân phận là một đệ tử tạp dịch như vậy, chỉ có thể đứng ở xa xa giống như bây giờ, lẳng lặng mà ngắm nhìn bóng lưng của nàng mà thôi, luận về đẳng cấp lẫn khoảng cách, rõ ràng là cách biệt một trời một vực.

Có lẽ chỉ có tấm áo choàng xích vũ giống như ngọn lửa đang cháy tuyệt mỹ kia, mới có thể khiến cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, làm cho hắn nhớ tới cái sơn thôn nho nhỏ trước kia trên tòa núi Yến tử.

Lục Trần nhìn theo bóng dáng cô gái kia đi vào Lưu Hương Phố cho đến khi bóng nàng biến mất không còn thấy gì nữa, sau đó hắn mới lặng lẽ xoay người, rời khỏi chỗ này.

※※※

Có tên trong danh sách nuôi trồng linh lực, về sau phải vào làm việc trong Lưu Hương Phố, nên chỗ ở của Lục Trần cũng phải theo đó mà chuyển vào đây. So sánh với phòng ốc lúc trước ở Thạch Bàn cốc, chỗ ở hiện tại của hắn rõ ràng là khá hơn một chút, đầu tiên là chỗ ở mới này rộng hơn một nửa so với chỗ cũ, căn phòng đón được ánh sáng tự nhiên nên cũng sáng ngời hơn rất nhiều, kể cả đồ dùng trong nhà cũng nhiều hơn trước không ít, thậm chí còn có thêm một tủ sách được đặt ở phía trước cửa sổ.

Có lẽ nơi này đúng là một chỗ tốt, nen mới khiến cho rất nhiều đệ tử tạp dịch chỉ vì chuyện này mà cuống quýt cả lên như vịt chạy đàn như vậy.

Lúc Lục Trần quay trở lại gian phòng trước kia của mình, sắc trời cũng đã tối đen lại, vừa đẩy cửa phòng ra, một bóng đen chợt lóe lên, đã thấy con A Thổ chạy ra đón chào hắn.

A Thổ là con vật vốn được lai tạo giữa hai loại yêu thú, tuy rằng trước mắt đã thấy rõ ráng là sức chiến đấu của nó cực kỳ thấp kém, quả là nỗi nhục cho cha mẹ nó, nhưng tốc độ hồi phục của nó lại rất không tồi. Ban đầu, lúc mới cứu được nó ở vùng đất Mê Loạn, con A Thổ tuy rằng bị gãy chân nhưng lại hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với Dịch Hân vốn chỉ bị đứt tay. Bây giờ cũng như thế, mới mấy ngày trước chẳng hiểu rong chơi ở chỗ nào bị té gãy cả mấy đoạn xương cốt, mà bây giờ trông bộ dáng đã không khác gì so với lúc bình thường rồi.

Lục Trần ngồi xổm xuống, sờ lên đầu A Thổ, A Thổ ngoắc ngoắc cái đuôi, kêu lên hai tiếng với hắn, sau đó không kiềm được nhìn ra phía ngoài cửa một cái.

"Gì? Ngươi lại muốn đi ra ngoài chơi à?" Lục Trần hỏi.

Đuôi A Thổ ra sức dao động như đồng tình.

Lục Trần nở một nụ cười, nói: "Ngươi lại còn chưa sợ à, mới vừa ngã gãy hết mấy cái xương, bây giờ lại quên rồi à?"

"Gâu gâu gâu gâu..." A Thổ sủa lên một trận, có vẻ như hoàn toàn không bận tâm đến chuyện đó.

"Được rồi." Lục Trần cười nói, "Tùy ngươi thôi, ngươi muốn làm gì ta cũng mặc kệ ngươi, nhưng mà đừng mang phiền toái đến cho ta nữa là được rồi. Nhưng mà hiện tại trời đã tối rồi, bên ngoài có lệnh cấm đi lại ban đêm, không thể đi ra được nữa rồi, thôi thì đành đợi đến ngày mai vậy nhé."

Nói đoạn, hắn xoay người đóng cửa phòng lại. Vì bầu trời vốn đã tối đen, trong phòng lại không có đốt đèn, cho nên xung quanh thoáng cái cũng tối sầm lại, chỉ có thể thấy lờ mờ một chút hình dáng của đồ dùng trong nhà, Lục Trần đi đến bên giường ngồi xuống, A Thổ cũng lủi thủi đi theo.

Trong bóng tối, con mắt A Thổ bắt đầu dần dần tỏa sáng, trong đôi mắt ấy ánh lên một ánh u lục kỳ dị, trong bóng đêm nó lại càng lấp lánh tỏa sáng. Có chút hãi người, có chút âm trầm, cũng có chút kỳ dị mỹ cảm, giống như hai viên lục bảo thạch tinh khiết sáng long lanh vậy.

Lục Trần nhìn vào đôi mắt A Thổ một lúc lâu mới dời ánh mắt đi, trở mình nằm lên giường, thoáng cái đã nằm yên bất động rồi.

Lát sau, trên giường bỗng có một âm thanh êm nhẹ vang lên, là tiếng động của con A Thổ, lúc này nó cũng đã nhảy lên trên giường, sau đó cuộn mình nằm gục đầu yên lặng bên người Lục Trần, hai đốm u lục trên mắt từ từ biến mất,hai mắt đã nhắm lại rồi.

Cảnh đêm đen thâm trầm, thời gian từng khắc trôi qua, rốt cục thời khắc đêm khuya tĩnh lặng cũng đến, trong phòng, ngoài phòng không một tiếng động.

Mãi một lúc sau, trong bóng đêm, Lục Trần vốn đang nằm yên bỗng nhiên mở to mắt.

Hô hấp của hắn, nhịp đập trong tim hắn so với lúc trước cũng không có bất kỳ biến hóa nào, cho dù là kẻ có tầm nhìn nhạy bén nhất cũng rất khó phát giác được sự khác biệt trong đó. Trong màn đêm tối tăm đến nỗi đưa tay lên trước mặt cũng không thấy rõ năm ngón tay, đồng tử trong mắt hắn dường như đã cùng với bóng tối xung quanh hòa thành một thể.

Như ngọn lửa màu đen âm thầm thiêu đốt.

Trong ngoài phòng, vẫn một màn đêm tĩnh lặng.

Lại chờ một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nâng cánh tay phải của mình lên, đặt trước ngực.

Lúc bàn tay của hắn vừa đụng phải ngực, bỗng nhiên, từ trong bóng tối một cánh tay quái dị khác cũng vươn ra, đặt ngay trên lưng hắn.

Lục Trần xoay người lại nhìn.

Có hai đốm lửa u lục trong bóng đêm đang dần dần sáng lên, ngay bên cạnh hắn. thì ra bàn tay quái lạ đặt lên lưng hắn vừa rồi chính là một cái chân trước của A Thổ.

Lục Trần cũng không hề tỏ ra kinh ngạc hay bối rối, hắn chỉ ngồi lặng im trong bóng đêm mà nhìn chăm chú vào hai con ngươi kỳ dị kia, một lát sau, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, nói khẽ: "Ngươi có muốn đi với ta không?"

A Thổ thấp giọng kêu lên một tiếng như đáp trả.

"Tốt." Lục Trần nói một câu, sau đó một tay duỗi ra ôm A Thổ, một tay đưa lên ngực.

Trong khoảng thời gian đó, con A Thổ tỏ ra cực kỳ hợp tác, không hề giãy dụa chút nào, thậm chí từ cơ thể nó còn phát ra một luồng nhiệt ấm áp, khiến cho màn đêm vốn có chút lạnh lẽo này thêm vài phần ấm áp.

Trong bóng đêm, Lục Trần ôm chặt lấy A Thổ, sau đó tay phải lại một lần nữa đặt lên lồng ngực của mình, hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi đột nhiên bước thẳng xuống phía dưới chân.

※※※

Một cảm giác bồng bềnh quen thuộc đột nhiên ập đến, có tiếng nổ vang như tiếng ai gào thét bên tai, một khắc này dường như dài dằng dặc khác thường, nhưng chỉ một lát sau, chợt có ánh hào quang lóe lên trước mắt Lục Trần, thân thể hắn ngay lập tức đã ở trong một vùng đất khác.

Lục Trần cùng A Thổ ngã xuống mặt đất bên trong một nơi giống như là "Hốc cây".

Đương nhiên là cú ngã này không nghiêm trọng gì lắm, cũng không có gì là đau đớn cả, vì ngay sau đó A Thổ đã ngay lập tức nhảy bật dậy tò nò chạy đi nghe ngóng ngửi ngửi khắp nơi, vẻ mặt mười phần hưng phấn.

Lục Trần cũng từ trên mặt đất ngồi dậy, nhìn ra xung quanh một cái.

Hắn đã trải qua một thời gian dài không tiến vào cái "Hốc cây" này rồi, nguyên nhân đương nhiên là lúc tranh đấu cùng Bạch Liên lần trước, người thiếu nữ kia cùng với nhánh cây Thần thụ trên người đã cùng với viên hạt giống kia của hắn đột nhiên xảy ra hiện tượng hô ứng kỳ dị, dẫn đến việc hai người bọn họ với cả con chó A Thổ bị hút vào cùng một chỗ ở đây. May mà lần đó Bạch Liên không hề biết cô ta đã bị luồng sức mạnh nào áp chế, bởi vì lúc ở trong cái hốc cây này cô nàng luôn luôn ở trạng thái hôn mê bất tỉnh, cho nên cũng không phát hiện ra bí mật to lớn này của Lục Trần.

So với tình trạng trước đây, trong cái hốc cây này đã xảy ra những biến đổi thật lớn, trên những cái vách cây cổ xưa loang lổ kia một lần nữa lại tăng thêm một ít sinh khí, những luồng khí màu xanh lờn vờn quanh vách cây cũng trở nên nồng đậm không ít, Lục Trần thậm chí còn nhìn thấy dường như trên vách cây ấy còn đang nhú lên từng đốt chồi non xanh mơn mởn.

Hết thảy những điều này đương nhiên đều là do ngày đó từ bên trong nhánh cây Thần thụ kia đã xuất ra tinh hoa ban tặng, khi đó Lục Trần cũng đã cảm giác được trong đó có ẩn chứa nguồn sinh mệnh tinh hoa gần như vô cùng vô tận giống như đại dương mênh mông vậy. mà có lẽ cũng chỉ có nhánh cây kia mới có loại năng lượng dồi dào vô cùng khiến cho cái hốc cây cổ xưa này trọng hoán sinh cơ như vậy, nhưng mà nghe nói rằng trên đời này chỉ tồn tại duy nhất một nhánh cây Thần Thụ mà thôi.

Trong tất cả những chỗ biến đổi do tinh hoa mà nhánh cây Thần thụ mang đến, hấp dẫn sự chú ý của Lục Trần nhất kỳ thật cũng không phải là những bức vách bên trong cái hốc cây cổ xưa này, mà là ở chỗ sâu trong vách cây cổ xưa này đột nhiên xuất hiện một trước một sau hai vật có hình dáng như hai cánh cửa.

Đúng là chỉ có hình dáng giống mà thôi, bởi vì khi Lục Trần đi đến gần, dùng tay đẩy vào, cũng căn bản là không tìm được bất kỳ một khe hở nào hé ra trên đó. Hai cánh cửa kia giống như đang ẩn nấp đằng sau làn khí lất phất màu xanh cùng với vỏ cây loang lổ thần bí trong hốc cây, thấy được đấy, nhưng không sờ được cũng không mở ra được.

Lục Trần đã thử rất nhiều cách, nhưng tất cả đều không hề có tác dụng, thậm chí hắn cũng đã cố gắng vắt kiệt óc nhớ lại cuộc sống của hắn lúc còn ở trong Ma Giáo năm đó, đã chứng kiến qua những gì, đã từng nghe qua những truyền thuyết gì, nhưng hết thảy đều không nhớ ra có bất cứ vật gì giống với loại vật này.

Cửa, chính là để mở ra, vậy thì cái thế giới phía sau cánh cửa kia, rốt cuộc là cái gì?

Lục Trần vô thức chợt nhớ lại ngày đó, dưới bầu trời đầy sao, cùng một màn hư không tối tăm vô biên vô hạn.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.

※※※

"Gâu gâu, gâu gâu..."

Một tràng tiếng chó sủa từ bên cạnh truyền đến, khiến Lục Trần bừng tỉnh trong cơn trầm tư. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy A Thổ chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới trung tâm hốc cây, nằm sấp bên cạnh một vũng nước nhỏ mà chăm chú quan sát, trong miệng ngẫu nhiên kêu to hai tiếng như thăm dò vật gì đó trong nước, trên mặt đầy vẻ căng thẳng.

Lục Trần đi tới, nhìn vào trong vũng nước xem xét, chỉ thấy dưới nước phản chiếu ra hình ảnh của con A Thổ Ảnh, nhịn không được liền cười nói: "Đừng ngạc nhiên, đó là hình bóng của ngươi đó."

A Thổ ngẩng đầu nhìn Lục Trần một cái, trong miệng thấp giọng hừ hừ hai tiếng, bỗng nhiên lại cúi đầu đối nhìn vào trong vũng nước kêu lên.

"Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu..."

Lục Trần cảm thấy kinh ngạc, lại đến gần thêm chút, nhìn theo ánh mắt của A Thổ, chỉ thấy con chó đen này nằm sấp sát mép nước, ánh mắt lại tựa hồ như nhìn xuyên qua cả cái bóng trong nước mà nhìn vào chỗ sâu trong vũng nước kia.

Hắn bỗng nhiên trầm mặc lại.

Hắn im lặng mà nhìn A Thổ, nhìn xem tại sao con chó này có vẻ căng thẳng như vậy, ngay cả bộ lông trên cổ cũng dường như dựng hết lên.

Một lát sau, hắn bước tới, ngồi xổm xuống bên người A Thổ, sau đó ôm lấy đầu của nó. Có lẽ do ở trong ngực hắn, cảm thấy được nhiệt độ cơ thể cùng mùi vị quen thuộc, nên A Thổ cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không còn sủa bậy nữa, thân thể cũng dần dần buông lỏng ra.

"Không có chuyện gì đâu." Lục Trần nói khẽ với nó, "Chỉ là một đốm lửa đáng ghét mà thôi."

A Thổ không trả lời, cũng không có phản ứng gì, vẫn yên tĩnh tựa vào hắn. Lục Trần cúi đầu nhìn lại, nhìn xuống mặt nước, nhìn thấy ở chỗ sâu trong dòng nước, sau những gợn nước lăn tăn dao động, dần dần có một bóng mờ xuất hiện.

Đó là một ngọn lửa đen đang cháy bập bùng từ sâu trong đáy nước.

Chỉ sau một khắc, con ngươi Lục Trần bỗng nhiên co rút lại một chút.

Trong trí nhớ của hắn, thì hình như lúc này đốm lửa đen kia có vẻ đã to ra hơn một chút rồi.

Ngọn lữa màu đen vẫn im lặng cháy bập bùng, hình ảnh quen thuộc này dường như vĩnh viễn cũng không thể nào biến mất trong trí nhớ của hắn, như loài ác ma đã vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ của hắn rồi.

Lục Trần chậm rãi ngẩng đầu nhìn, lông mày chíu chặt, nhìn xung quanh bốn phía trong hốc cây cổ xưa đang tràn đầy sinh cơ này, bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, ở trong này sinh cơ bừng lên như vậy, chẳng lẽ đám lửa đen thần bí kia cũng giống vậy, cũng hấp thụ được luồng tinh khí kia, nên cũng đang dần dần sinh trưởng như cái hốc cây này?

Chẳng lẽ đám lửa đen kia, cũng tương tự như cái hốc cây cổ xưa này, cũng đã hấp thụ được luồng sinh khí không tưởng nào đó chăng?