Thiên Ảnh

Quyển 1 - Chương 8: Thanh Thủy Đường Thôn




Nghe được tiếng oán giận của Đinh Đương thì Lục Trần không những không tỏ ra bực tức mà còn cười trêu lại: “Này này, ta chuẩn bị đi ra đấy, cô nói thế thì ta còn ra được sao?” Nói xong hắn lại đi tới bên giường rồi đột nhiên lấy ra một viên linh thạch trong suốt từ đâu đó trên người ra để đặt xuống cạnh Đinh Đương.

Đinh Đương sáng mắt vươn người ra lấy nên làm lộ cánh tay trắng như ngọc của mình ra. Lục Trần thấy vậy lại càng cười to nhân cơ hội giơ tay bớp xuống chăn mấy cái.

Đinh Đương giật mình hét lên đồng thời nắm chặt bàn tay đang cầm linh thạch lại thành đấm rồi đánh về phía Lục Trần, cánh tay còn lại thì ra sức cản bàn tay cợt nhả kia lại. Có điều vùng vẫy mãi như thế một lúc thì cơ thể ấm áp của nàng vẫn bị hắn sờ soạng linh tinh.

Mãi sau Lục Trần mới chịu tách ra khỏi chiếc giường nóng bỏng. Khi hắn đi chạy tới cừa phòng rồi mở toang cửa để đi ra ngoài thì bên trong còn vang lên tiếng cô gái kia trách móc: “Thật ghê tởm, nam nhân thối quả nhiên không có ai tốt đẹp gì hết, ngươi nhớ kĩ cho bà đấy!” 

***

Từng cơn gió tươi mát từ đồi chè xa xa lan xuống tạo nên những cơn sóng gợn lăn tăn trên dòng suối đang lặng yên chảy rồi lại lay động cả dãy trúc xanh với đào hồng dọc hai bên bờ. Nó kéo theo cả một làn hơi thanh mát vụt qua cây cầu cũ kĩ đã phủ kín rêu xanh, lướt qua bờ suối, qua từng tảng đá xanh cứng rắn ven bờ rồi cuối cùng lại khẽ khàng chạm lên thân người đang đi trong nắng sớm.

Lục Trần xoay mình vài cái rồi hài lòng ngáp lên. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn chốn yên tĩnh trong ánh nắng ban mai mà mình đang ở này.

Nơi này gọi là thôn Thanh Thủy. Nó được dặt tên theo dòng suối trong uốn lượn qua thôn làng. Dòng nước mát trong hiền hòa chảy, ngoại trừ hồ nước dưới chân núi chè thì cũng chỉ còn vài nơi khác hơi sâu một chút, vì thế ngày thường có rất nhiều đứa trẻ trong thôn sẽ đùa nghịch ở nơi này.

Trong dòng nước có vô số đá cuội to nhỏ với đủ loại hình dáng kì quái, thi thoảng lại có vài con cá tối màu không rõ tên ung dung bơi lượn trong kẽ đá.

Hai bên bờ suối có rất nhiều trúc xanh và đào hồng. Cảnh xuân tươi đẹp này là khoảng thời gian tuyêt vời nhất trong năm, lá trúc xanh xanh, hoa đào hồng thắm nghiêng mình in xuống mặt nước trong chẳng khác nào một bức tranh sơn thôn tuyệt mỹ không tài nào tả xiết. 

Lục Trần cứ lững thững vừa đi vừa nghe chim ca ríu rít, gà gáy vang xa. Nhà cửa hai bên bờ sông cũng lục tục hiện lên, trông chúng rất loạn không thành kết cấu rõ ràng gì nhưng lại có vẻ tự do phóng khoáng của chốn thôn quê.

Lúc này đã có người bắt đầu rời nhà đi lại trong thôn. Lục Trần thấy ai bên bờ suối thì cũng gật đầu chào hỏi, dường như rất quen thuộc dân trong thôn này.

Cứ đi như thế một lúc theo dòng chảy xen lẫn đá xanh này thi bỗng có một cây hòe lớn tươi tốt xuất hiện. Ở dưới tàng cây có một tảng đá, trên đó có một ngư ông mặc áo tơi đang ngồi buông cần xuống dòng nước xanh.

Lục Trần đi tới bên cạnh người đó rồi ngó thử vào trông rổ câu thì lập tức nhận ra trong đó quả thực không hề có cá nên trêu chọc: “Lão Dư, đã bảo ông bao lần rồi, cá trong suối này còn quá nhỏ, chim cũng không thèm bắt. Ông muốn câu cá thì ra con sông nhỏ cách thôn năm dặm đi, không thì leo lên núi chè để tới Long hồ ở phía tây, mấy nơi đó mới có thể câu được cá lớn chứ.”

Ngư ông chậm rãi quay lại nhìn thì mới nhận ra đó là một người tóc hoa râm. Ông ta từ từ nói: “Suối này có cá lớn, ta đã từng thấy rồi.”

Lục Trần cười to rồi nhặt một tảng đá bên bờ ném xuống nước. Ầm một cái, nước tung ngược lên, từng cơn sóng gợn cũng lần lượt xuất hiện, sau đó hắn mới nói với ngư ông: “Ta ở đây suốt mấy năm nay ngoài trừ mấy con cá nhỏ trong khe đá thì chưa từng thấy con cá lớn nào, ông đang nói mò sao?

Ngư ông cũng không tức giận mà chỉ lắc đầu nhắc lại: “Tiểu Lục này, ta không lừa cậu đâu, con suối này thật sự có cá.”

Lục Trần cười vang như thể bị lời ấy của ông chọc chỗ ngứa nên chỉ vỗ nhẹ lên vai ông rồi xoay người rời đi để lại một mình ông lão ấy ngồi dưới cây hòe. Sau một lúc ngẩn ngơ, lão vung dây câu thành một cung tròn xuống nước rồi tiếp tục im lặng câu cá.

Đi tiếp khoảng mười trượng thì thấy trước mắt có mấy căn phòng nhỏ hợp lại thành một mái nhà, cạnh đó lại có vô vàn cây trúc mọc thành bụi. Phía trước căn phòng ngoài cùng có treo một lá cờ rách nát có ghi chữ Tửu mà người ta khó có thể nhận ra.

Lục Trần tiện tay đẩy cửa, cánh cửa cũng theo đó lập tức mở ra, bên trong liền có một giọng nói khó chịu vang lên: “Này, ngươi đã từng thấy quán rượu nào mở cửa sớm như vậy chưa?”

Lục Trần cứ dửng dưng đi vào quán rượu vô danh này. Hắn nhìn thấy ghế vẫn còn đang xếp trên bàn như lúc đóng cửa tối qua nhưng cũng chẳng buồn khách khí mà đi tới góc gần cửa sổ rồi kéo một chiếc ghế xuống đất để ngồi xong mới tươi cười: “Ta không tới để uống rượu.”

Ở góc tường của quán rượu có một tên trung niên béo trông rất phúc hậu đang ngồi dậy từ sau quầy hàng. Hắn nhìn Lục Trần rồi hỏi: “Sao? Ta cũng rất muốn biết nếu ngươi không uống rượu thì tới quán rượu của ta làm gì?”

Lục Trần vỗ bụng đáp: “Mệt mỏi cả đêm nên bụng dép lẹt rồi, nấu bát mì để ăn đi!

Người đàn ông trung niên ấy hừ lạnh: “Ta chỉ bán rượu, không bán mi.”

Lục Trần cười vang: “Ta cũng không định mua, không mua thì chắc sẽ làm, mau đi mau đi.”

***

Một tuần trà sau thì có một bát mỳ nóng hổi có hành băm nhỏ cùng trứng gà thơm ngào ngạt được đặt trước mặt Lục Trần.

Lục Trần vui vẻ kêu lên rồi nhanh chóng cầm đũa gắp, thậm chí còn cố nhồm nhoàm thêm mấy câu: “Lão Mã, tay nghề của ngươi có tiến bộ, mỳ này rất không tồi. Thành thực mà nói thì mười năm qua nếu không có rượu và thức ăn của ngươi thì ta cũng không biết làm sao mới sống nổi ở nơi này.”

Lão Mã mang theo một cái khăn đi ra khỏi quầy hàng rồi bắt đầu lôi từng chiếc ghế trên mặt bàn xuống để lau, cuối cùng lại thêm lời: “Câm đi, kể cả ta có cho người rượu thịt đến chó cũng không thèm thì ngươi cũng có thể thoải mái ăn được.” 

Lục Trần vẫn cắm đầu ăn như không hề nghe thấy lão Mã nói gì.

Lão Mã cũng chả buồn quan tâm thêm mà tiếp tục lau hết ghế trong quán rượu này một lần. Khi lão làm xong thì chén mỳ trước người Lục Trần đã trống không.