Thiên Ảnh

Quyển 1 - Chương 42: Thịt thỏ chua




Lão Lưu hít mạnh rồi tự hỏi: “Rốt cuộc ma giáo muốn tìm ai đây?”

“Không rõ nữa. Thân phận của phần lớn ảnh tử đều đã bị giấu nhẹm đến nỗi ngay cả chúng ta cũng không rõ cơ mà.”

Lão Lưu ngần ngại rồi cười khổ: “Nếu đúng là để tìm một ảnh tử thì việc ma giáo ngang nhiên giết người ở trong Tiên thành như này cũng đủ nói lên thân phận của y quan trọng thế nào, chỉ là, rốt cuộc đó là ai đây?”

Gần đó có người bỗng hừ lạnh rồi bảo: “Phù Vân Ti có bảy mươi hai Quang Tuần Sát Sứ, ảnh tử ngoài sáng trong tối dưới tay họ lại lớn gấp mấy chục lần, đâu có dễ tìm thế chứ.”

Lão Lưu trầm ngâm rồi thốt lên: “Lão Trương thường ngày làm việc rất có hiệu quả, nếu ta nhớ không nhầm thì số ảnh tử trong tay hắn cũng nhiều nhất trong số Tuần Sát Sứ phải không?”

Quanh đó không còn ai lên tiếng. Lão Lưu cười cười nhìn bốn phái rồi lại chậm rãi nói nhỏ: “Có lẽ là trùng hợp thôi, nhưng nếu không… e rằng trong số chúng ta có nội gián rồi.”

Lão Lưu lại nhìn mọi người rồi nở nụ cười chất chứa đau buồn. Khi y rời đi vẫn còn nghe thoáng nghe được tiếng y lẩm bẩm: “Thiên hạ từ nay về sau sẽ không yên bình nữa rồi..”

***

“Phịch!”

Một con bị đập lên bàn khiến lão Mã giật bắn người. Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Trần rồi hỏi: “Ý gì đây?”

Lục Trần ngồi xuống ghế ở ngay đối diện y rồi bình thản đáp: “Ngày nào cũng uống không rượu của ngươi, hôm nay lên núi bắt được một con thỏ nên mang tới cho người nhắm rượu thôi.”

Lão Mã nghi ngờ quan sát Lục Trần một lúc rồi lại hỏi: “Ngươi tốt vậy sao?”

Lục Trần đáp: “Tiện tay bắt ấy mà.”

Lão Mã nắm hai tai thỏ lên để xem thử rồi chợt hỏi: “Không hạ độc trong con thỏ này đấy chứ?”

“Không có, ta cũng chẳng cần làm chuyện đó.”

Lão Mã hừ lên rồi khinh khỉnh nhìn Lục Trần: “Kẻ như người thì có gì không làm chứ? Độc ngươi đã hạ năm đó ít nhất cũng có thể độc chết cả thôn này đấy!”

Lục Trần nghiêm trang đáp lại: “Ta không nói là mình chưa từng hạ độc, ý của ta là ta không cần hạ độc với ngươi, ta chưa từng làm chuyện ngu ngốc đến thế đâu.”

“Con mẹ ngươi!” Lão Mã đá tới, Lục Trần ung dung tránh đi. Sau cùng lão mới lẩm bẩm đứng dậy mang con thỏ vào bếp.

Nửa giờ sau, một bát thịt thỏ đỏ bừng bốc khói nghi ngút mang theo hương thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng được đặt lên bàn.

Lục Trần chẳng mấy khi mới khen lão Mã một câu: “Tay nghề có vẻ không tồi đâu!”

Lão Mã lau đi mồ hôi nóng trên trán rồi đắc ý nói: “Phí lời!” Nói xong y cũng mặc kệ Lục Trần mà tự gắp một miếng thịt thỏ vào miệng để nhai.

Lục Trần mìm cười cầm đũa lên, nhưng ngay khi y chuẩn bị gắp xuống thì bỗng nghe thấy lão Mã ồ lên gì đấy rồi bỗng phun thẳng miếng thịt thỏ ra bàn.

Lục Trần nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ tên béo nhà ngươi lại thực sự trắng trợn dối trá ăn được một miếng thịt có độc sao?”

Lão Mã phì phì vài lần rồi nói với vẻ khó hiểu: “Thịt con thỏ này rất lạ, không thể chua như thế chứ?”

Lục Trần ngẩn người nhanh chóng hạ đôi đũa trong tay xuống. Hắn hướng mắt nhìn về bát thịt thỏ giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Rất chua sao?”

“Cực kì chua!” Lão Mã rốc chén rượu gần đó vào tráng miệng rồi lắc đầu hỏi: “Đúng là gặp quỷ mẹ nó rồi! Ta cả đời này chưa từng ăn thịt thỏ nào chua nhưu thế, rốt cuộc ngươi đã bắt được nó ở đâu?” 

Lục Trần bình tĩnh nhìn bát thịt thỏ rồi đáp: “Bắt trên núi chè!”

Lão Mã lẩm bẩm vài câu. Sau một lúc chần chừ y vẫn không nhịn được mà gắp thêm một miếng nhưng rồi vẫn lập tức giận dữ nhổ thẳng ra: “Con mẹ nó đây đâu phải là thỏ rừng đâu, rõ ràng là một con thỏ chua! Này, Lục Trần, sao ngươi không ăn thử?”

Lục Trần vẫn giữ nguyên sắc mặt trầm ngâm giây lát rồi trả lời: “Ngươi đã thử rồi, chẳng lẽ ta còn không tin ngươi sao? Nếu bát thịt này đã không ăn được thì đổ nó đi đi.”

Nói xong y cũng đứng dậy đi ra khỏi quán.

***

Khi đi trên con đường đá xanh thì sắc mặt Lục Trần mới có phần khó chịu. Hắn cứ ngẩn ngơ nhìn về trước đồng thời lặng lẽ bước về ngôi nhà cỏ dưới chân núi.

Nhưng khí hắn sắp bước qua cửa thì bỗng dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn lên núi.

Đỉnh núi xa xôi đằng xa vẫn yên bình như thế, gió thổi, trà lay, rừng cây yên ắng, chỉ là phía hậu sơn bỗng có một làn khói bốc lên.

Không có ánh lửa, chẳng có đuốc cháy, lại càng không thể thấy được ai đang vung vẩy, chỉ có một làn khói đen nhạt màu lượn lờ bay lên.

Lục Trần im lặng đứng đó nhìn làn khói trên đỉnh núi đằng xa. Sau một lúc suy nghĩ, hắn mở cửa phòng tiến vào rồi lập tức đóng sầm kín cửa lại như đóng lại toàn bộ thế giới ở sau lưng.

Tiếng gió bắt đầu vang vọng rồi dần trở nên chói tai, trời cũng ngày một tối, đêm đen đã tới gần.

…..

Đêm đó gió rất to…

Gió mang theo hơi lạnh vun vút khắp núi chè rồi trườn qua nhà cỏ. Khí lạnh cũng như vượt qua lớp tường mỏng len lỏi vào trong phòng khiến người ta bất giác cảm thấy đang là mùa đông chứ chẳng còn là hè nữa. Tiếng gió rin rít bất thường như tiếng khóc u buồn của một cô gái quẩn quanh trong đêm tối.

Bên ngoài đã chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm. Lục Trần nhắm mắt nằm im trên giường trong nhà cỏ như đã chìm sâu vào giấc ngủ, dù cho gió lạnh bên ngoài có không ngừng xào xạc thì cũng chẳng thể nào làm y tỉnh lại.

Bỗng nhiên có một tiếng động rất nhỏ xen lẫn vào trong tiếng gió gần giống như tiếng bước chân đang cẩn thận tiến tới ngồi nhà từ trong màn đêm. Vài sợi cỏ trên nóc nhà cũng nghiêng nghiên theo gió lạnh.

Một bóng đen xuất hiện trong màn đêm rồi từ từ tiến gần tới ngôi nhà cỏ mang theo tiếng bước chân nặng nhẹ không đều như bóng ma giữa gió đêm. Khi tới ngoài cửa nhà thì nó bỗng dừng hẳn lại.

Gió đêm thổi mạnh, bóng tối như đã bao trùm lấy cả thế gian khiến cho ngay cả núi chè ở đằng sau dường như bỗng càng thêm to lớn âm u, ngay cả bóng núi cũng như một gã khổng lồ bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống.

Trong cõi tối tăm có tiếng gì đó vừa như thở dốc, lại giống tiếng trái tim đập mạnh vang lên. Bóng đen kia giơ một cánh tay lên trong đêm tối rồi bắt đầu chạm tới cửa.

Bóng đêm dày đặc, dưới hiên nhà cỏ chẳng còn nhìn rõ nổi ngón tay mà chỉ còn thấy được một màn đen đang di chuyển. Khi cánh tay ấy sắp chạm tới cửa thì cánh cửa trong đêm tối bỗng mở ào ra, kéo theo đó là một tiếng vang lanh lảnh.

Bóng đen giữa màn đêm ấy như bị giật mình nên đờ ra giây lát. Nhưng ngay khoảng khắc ấy lại có một bóng người chìm sâu trong tối tăm lao thẳng ra từ trong nhà cỏ rồi lập tức ghìm chặt bóng dáng bên ngoài.