Thiên Ảnh

Quyển 1 - Chương 17: Chỉ khách sau núi




Bị hỏi vậy nên Lục Trần lập tức gật đầu đáp lại: “Đúng thế, ngươi không phải là muốn đi lên núi chè chứ?”

Thanh niên đó chợt tỏ ra sung sướng nên gật mạnh đầu, cuối cùng lại ôm quyền cười hỏi: “Vậy làm phiền thêm một câu, không biết huynh đài có biết trên núi chè có nơi nào tên là Phi Yến Nham không?

Lục Trần ngẩn người nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không có, ta đã ở đây khá lâu, cũng rất quen thuộc với nơi này, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cái gì gọi là Phi Yến Nham cả.”

Thanh niên đó ngạc nhiên, chắc rằng cũng không ngờ sẽ nghe được điều ấy. Hắn bỗng lẩm bẩm: “Không đúng, người đó đã nói rõ là trên núi chè ở thôn Thanh Thủy cơ mà.”

Lục Trần tươi cười: “Có lẽ là có nhầm lẫn rồi, đúng là núi chè và thôn Thanh Thủy, nhưng thật sự là ta chừa từng biết nơi nào là Phi Yến Nham, nếu không huynh lên núi tìm thử xem?”

Người đó nghĩ một chốc rồi gật đầu đồng ý: “Huynh nói phải.”

Lục Trần né người sang dể nhường đường đồng thời còn chỉ lên ngọn núi xanh đằng sau: “Huynh cứ đi theo con đường đá dọc suối thì sẽ đến được chân núi, chỗ đó có hơn mười con đường có thể lên núi, huynh chọn cái nào cũng được.”

“Hơn mười con đường?” Thanh niên kia nghe vậy thì kinh hãi hô lên.

Lục Trần ung dung đáp lời: “Nửa phía núi này đã bị người ta trồng đầy linh trà, qua qua lại lại, tất nhiên sẽ có rất nhiều đường.”

Thanh niên có vẻ đã hiểu nên tiếp lời: “Chẳng trách được gọi là núi chè, đa tạ.” Dứt lời y cũng tiến thẳng về phía đó.

Lục Trần nhìn y qua ngang người mình, rồi theo dõi thêm một lúc xong quay người đi tiếp. Nhưng mới chỉ đi được mấy bước thì đằng sau bỗng có tiếng ai đó vang lên, chính là giọng của thanh niên vừa rồi: “Vị đại ca này, chờ một chút.”

“Ồ, mới vừa gặp nhau, đã từ huynh đài thành đại ca sao?” Lục Trần tươi cười quay lại, hắn cũng không thấy phiền mà chỉ tò mò nhìn người thanh niên đang đi trên con đường đá xanh tới kia rồi hỏi: “Sao vậy?”

Thanh niên đó hơi ngại ngần tới cạnh Lục Trần nhưng lại không nói gì ngay mà liền chắp tay hành lễ thêm lần nữa.

Lục Trần xua tay: “Không cần đa lễ như vậy, từ lúc vừa gặp huynh đã khách sáo như vậy, chẳng lẽ huynh là đệ tử của Côn Luân sao?”

Thanh niên ấy giật mình lùi lại rồi hỏi ngược: “Sao huynh lại nhìn ra xuất thân của ta?”

Lần này tới lượt Lục Trần ngẩn người, mãi sau hắn mới quan sát lại người đó rồi mới hỏi: “Chẳng lẽ đúng là thế?”

Thanh niên này im lặng một lúc như đang nghĩ ngợi, cuối cùng y gật đầu rồi lại chắp tay nói: “Tại hạ là đệ tử Hồng Xuyên của phái Côn Luân, không rõ cao danh quý tánh của huynh đài là gì, vì sao lại có thể nhận ra xuất thân của đệ?”

Lục Trần nhăn mặt rồi cười khổ: “Thật ra chỉ là đoán mò thôi.”

Côn Luân phái là một môn phái cực kì nổi tiếng ở trên thần châu trung thổ, thậm chí còn được coi là một trong những danh môn đại phái lớn nhất của giới tu chân. Nơi này có hai thứ nổi bật nhất, đầu tiên là lịch sử lâu đời của nó. Hiên nay Chân Tiên Minh do vô số môn phái liên kết lập nên mới chỉ có ba ngàn năm tuổi, trong suốt quãng thời gian ấy có vô vàn môn phái hưng suy, cũng chỉ có hai nơi còn có thể tiếp tục đứng vững, thậm chí lâu đời hơn nó, một trong số đó chinh là Côn Luân. Còn thứ hai, là do nó đã tồn tại quá lâu nên có quá nhiều giáo lý khuôn phép, lại đặc biệt chú trọng quy củ lễ nghĩa, vì thế đệ tử nơi này dù có đạo hạnh cao hay thấp thì tất đều cực kì coi trọng lễ nghi. Tục truyền rằng gặp ngươi cần kính ba phần, đổi lại đệ tử Côn Luân thì lại biến thành gặp ngươi kinh năm phần, thậm chí bảy phần.

Có lẽ Hồng Xuyên cũng tự biết đặc điểm ấy của môn phái nên chỉ hỏi một câu đó rồi liền cười vang lên. Tiếp sau lại chắp tay hành lễ hỏi tiếp: “Vẫn chưa thỉnh giáo được cao danh quý tánh của đại ca?”

Lục Trần xua tay: “Huynh là đệ tử danh môn, ta chỉ là thôn dân bần hàn, đâu dám nhận bốn chữ ấy, tại hạ gọi là Lục Trần.”

Hồng Xuyên ồ lên rồi lại cảm ơn chuyện chỉ đường lúc nãy.

Lục Trần bị hắn chọc cười nên hỏi tiếp: “Sao huynh lại quay lại, còn gì muốn hỏi sao?”

Hồng Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, Lục đại ca, ta vừa mới nghĩ tới một chuyện. Phi Yến Nham là do người khác nói cho ta biết, nhưng người đó nhiều năm trước cũng chỉ ngẫu nhiên đi qua một lần, vì thế rất có thể tên nơi đó không giống bây giờ. Ta muốn hỏi thêm một chút, trên núi này có nơi nào có Hồng Chủy Xích Vũ Yến tụ tập sinh sống hay không?”

“Hồng Chủy Xích Vũ Yến?” Lục Trần suy nghĩ một chập rồi trả lời: “Cũng chưa từng nghe nói tới loại yến này, có điều theo lời huynh nói thì ta nghĩ tới một chỗ.”

Hồng Xuyên vui mừng hỏi ngay: “Xin hỏi đó là nơi nào, có thể cho tại hạ biết được không?”

Lục Trần im lặng trong chốc lát rồi đáp lại: “Những nơi bằng phẳng trên núi đều là vườn chè cả, phía sau núi địa thế hiểm trở hơn, cũng phân ra hai đường đông tây. Phía tây thì có một hồ nước, phía đông thì có lại có một vực lớn, mỗi khi hoàng hôn thì sẽ có hàng ngàn con yến bay rợp trời ra ngoài kiếm ăn.”

Nói tới đó Lục Trần hơi dừng lại rồi hạ giọng: “Đại khái chỗ đó cũng khá giống nơi huynh kể, có điều nơi đó bị thôn dân gọi là Quỷ Khốc Động, cũng chưa hề nghe ai bảo đó là Phi Yến Nham.

Hồng Xuyên lúc này đã cực kì vui mừng nên liên tục gật đầu rồi lại thi lễ với Lục Trần: “Đa tạ Lục đại ca đã chỉ bảo, tại hạ vô cùng cảm kích.” Nói xong y lại vái ba cái rồi mới quay đi.

Lục Trần mỉm cười nhìn theo Hồng Xuyên tiến về phía núi chè. Hắn suy tư một lát rồi tiếp tục quay về trong thôn, chẳng mấy chốc sau đã tới bên ngoài quán rượu.

***

Lúc này quán rượu đã sớm mở cửa làm ăn, nhưng Lục Trần vừa nhìn vào thì đã thấy trong đó trống không, rõ ràng là đang rất vắng khách.

Hắn tươi cười cất bước tiến vào.

Lão Mã đang ngồi đờ ra ở đằng sau quầy vừa nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng đứng dậy vui mừng chào đón: “Mời khách quan ngồi, không biết ngài muốn uống…”

Chữ rượu còn chưa phát ra thì y đã thấy gương mặt Lục Trần nên lập tức khó chịu quát: “Ngồi đâu thì ngồi.”

Lục Trần liền trêu chọc: “Ngươi thật đúng là không biết phải trái, chẳng lẽ ta không phải khách hay sao? Không chào đón thì thôi chứ chẳng lẽ không cười được một cái à?”

Lão Mã lạnh lùng đáp lại: “Ngươi mà chịu trả tiền thì lão tử cười cả ngày cho ngươi xem.”