Thiển Ái

Quyển 1 - Chương 7: Cố Thần An không có chỗ nằm (2)




1730Sắc mặt Mẹ Triệu có vẻ khá hơn một chút, "Tiểu Tình, con đã làm mẹ rồi, đừng quấy rối nữa."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, bấm số điện thoại để xin phép Hàn Thanh, sau đó cầm theo túi xách đi theo sau mẹ ra khỏi công ty.

Một bên giúp tôi thu dọn đồ đạc, một bên bà cứ cằn nhằn mãi, đại khái chính là nuôi 26 năm lo lắng suốt 26 năm mà tôi còn không đáng tin tưởng các loại.

Tôi thảnh thơi ngồi một bên uống sữa tươi một bên nghe mẹ Triệu nói lảm nhảm. Lúc này không biết rằng Cố Thần An đang đợi để đón tôi dưới lầu nhà trọ của Hàn Thanh.

Vì thế khi nhìn thấy Cố Thần An xuống xe giúp mẫu thân xách này nọ, tôi bắt đầu thay đổi sắc mặt. "Anh tới đây làm gì?" Cố Thần An lành lạnh liếc tôi một cái, cũng không để ý đến tôi.

"Mẹ, đưa cho con đi."

Mẹ Triệu rất là vui mừng.

Tôi đứng ở cửa không chịu động "Anh Cố, sao hôm nay không đi cùng cô Tô?"

"Tiểu Tình, con nói cái gì đó?" Mẹ Triệu nghiêm khắc trừng tôi một cái. Tôi nhún nhún vai, đương nhiên là đang nói tiếng người nha.

"Anh Cố, nghe nói chúng ta đã ly hôn phải không?" Rốt cuộc Cố Thần An cũng phản ứng lại. Anh ta quay đầu nhìn tôi, híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau phun ra hai chữ "Lên xe."

Mẹ triệu đứng bên xe nhìn tôi, mưa gió nổi lên.

Tôi ngoan ngoãn đi tới, ngồi vào ghế sau.

Nhìn thấy Cố Thần An, tôi không còn trông chờ mẹ sẽ dẫn tôi về nhà. Trở về Cố gia? Bây giờ không còn quan trọng nữa.

Tâm tình tôi không tốt, tính nhẫn nại cũng sẽ không cao. Cố Thần An nếu anh muốn cảnh thái bình giả tạo, tôi sẽ từ từ chơi với anh là được rồi.

Trở lại ngôi nhà nhỏ đã rời khỏi hơn ba tháng, căn nhà vẫn giống như lúc tôi rời đi. Cố Thần An mở cửa đem đồ vật vào, mẹ Triệu đi vào bếp nấu ăn, tôi nhàn nhã ngồi trên sô pha, việc gì cũng không muốn làm.

Cửa phòng ngủ chính mở ra, Tô Tuyết Phi nhập nhèm dụi mắt đi ra. "Thần An, anh về rồi à? Em vẫn chưa làm cơm đâu."

Tôi cười cười, sắc mặt Cố Thần An cũng thay đổi. "Tuyết Phi? Em làm gì trong đó?" Trợn mắt nói nhảm, cái dạng này không phải là vừa ngủ dậy chẳng lẽ là đang tản bộ à?

Mẹ Triệu trong phòng bếp nghe tiếng, đi ra cũng thay đổi sắc mặt. Bà cởi tạp dề xuống, chộp lấy rương hành lý trên tay Cố Thần An, "Tiểu Tình, chúng ta về nhà."

Tôi vẫn thảnh thơi dựa trên sô pha "Mẹ, không cần lo lắng đâu, cô Tô đây chỉ là quen ngủ ở căn phòng kia thôi mà." Tôi thừa nhận tôi cũng đang trợn mắt nói dối, nhưng vẻ mặt Cố Thần An lại khá hơn một chút.

Cuối cùng Tô Tuyết Phi cũng thấy mẹ tôi đang đứng ở cửa phòng bếp, sắc mặt đại biến, động tác nhanh chóng lủi về phòng của khách.

Mẹ Triệu nhìn Cố Thần An, vẻ mặt thật khó lường.

Tôi tốt bụng trấn an bà, "Mẹ, cô Tô là bạn tốt của Thần An, không phải là người ngoài." vẻ mặt bà u ám, không nói gì, quay lại phòng bếp tiếp tục làm việc. Đến lúc ăn cơm tối tôi cũng không nhìn thấy bà cười một chút.

Tô Tuyết Phi thì ngược lại, làm như không có chuyện gì ngồi ở trên bàn cơm, một bên ân ái với Cố Thần An, một bên khen tay nghề của mẹ Triệu thật tốt, nói muốn học tập các loại vân vân.

Tôi im lặng ngồi chỗ cách xa Cố Thần An nhất, chậm rì rì uống canh. Tô Tuyết Phi, bây giờ Triệu Thiên Tình đang rất tức giận. Cô cứ tự hào một đoạn thời gian vậy.

Cố Thần An ăn cơm xong liền ngoan ngoãn đi rửa chén.

Mẹ Triệu đi vào phòng ngủ chính nhìn thấy tôi, ngó đông ngó tây mấy lần muốn nói lại thôi. Tôi cũng không tự tìm phiền toái, không nói gì.

"Các con chụp ảnh lúc nào vậy? Rất đẹp." Bỗng nhiên bà mở miệng nói, tôi không hiểu bức ảnh gì, vừa quay đầu lại phát hiện phía đối diện với giường, có một bức ảnh lớn trên tường, là ảnh Hán phục của tôi và Cố Thần An.

Tôi cúi đầu nghĩ xem bức ảnh này là từ đâu tới. Rõ ràng tôi đã mang đi tất cả các ảnh chụp.

Trong hình, khi đó Cố Thần An còn có thể nhìn tôi trìu mến. Tính vẫn rất trẻ con, thỉnh thoảng sẽ có một chút khí phách nam nhi. Chúng tôi nắm tay nhau, bên cạnh là dòng chữ lưu niệm theo lối viết thảo* của Hàn Thanh "Trăm năm hòa hợp".

Là một bức ảnh rất đẹp. Hai người xứng đôi. Cố Thần An cũng cười rất nhiều.

Tôi đứng trước ảnh chụp, vươn ngón trỏ chạm vào má của Cố Thần An. Bạn thấy đấy, tôi yêu thương Cố Thần An sâu sắc, đây chính là khoảng cách gần nhất của chúng tôi. Thật bi thương.

Mẹ Triệu thở dài, "Thật không biết các con rốt cuộc nghĩ thế nào. Đừng lo lắng nếu con có thể làm tốt hơn, gian nan như vậy con mới đến được bước này, nếu bây giờ buông tha, tương lai sẽ hối hận." Mẹ Triệu luôn luôn tâm minh như gương**, bà có thể nhìn thấu chân tướng cũng không có gì kỳ quái, là chúng tôi không có chút che giấu nào.

"Con sẽ nói chuyện thật tốt với anh ấy. Mẹ đừng lo lắng." Tôi cười đến vô tâm vô phế. Giải quyết vấn đề sao? Tốt nhất là cắt đứt mớ hỗn độn này.

Bà bắt đầu giúp tôi thay ga trải giường và đổi một chiếc chăn khác theo yêu cầu mãnh liệt của tôi.

Cố Thần An tiễn mẫu thân về, tôi trở lại phòng ngủ liền chui vào trong chăn giả chết. Có một người trong phòng không thích nó, ngay cả không khí cũng thật u buồn.

Lúc Cố Thần An trở về là tôi đã nửa mê nửa tỉnh. Anh vén một góc chăn lên, ngồi ở mép giường, một lát sau cũng không hé răng.

Anh ta không nói lời nào tôi cũng lười để ý đến anh ta, vùi đầu ở trong chăn nghĩ việc của mình.

"Triệu Thiên Tình, em khiến anh rất thất vọng." Giọng Cố Thần An thật thấp, tôi nghe được một trận lo lắng.

Tôi nắm tay lại, nhưng không vùng dậy đánh anh ta.

"Không phải anh không nhớ rõ em. Anh chỉ là, nhất thời không có cách nào tiếp nhận."

Nói ra lời này còn không bằng đừng nói, tôi càng tức giận hơn. Nhất thời không có cách nào tiếp nhận? Vậy tôi có thể tiếp nhận anh và Tô Tuyết Phi mắt đi mày lại***?

"Em không cảm thấy chính mình rất quá mức sao?"

Tôi quá mức? Vậy tôi có phải rộng lượng tán thưởng anh và Tô Tuyết Phi thanh mai trúc mã tình cảm thâm hậu? Đúng là tôi đã làm như vậy thật. Tôi đã sớm tính toán là chúng ta đi hai con đường khác nhau, anh đã muốn chọc tới tôi, thì không nên oán tôi đã chặn ngang một cước.

"Triệu Thiên Tình, anh và Tô Tuyết Phi quen biết nhau hơn mười năm."

Tôi biết, bảy năm kể từ khi lần đầu tiên tôi gặp anh, bảy năm này anh chỉ yêu Tô Tuyết Phi. Sau đó, tôi yêu anh không hối hận sáu năm, tôi yêu Cố Thần An chỉ có một năm.

"Triệu Thiên Tình, em cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt." Tôi nhắm chặt mắt, tôi đã cho anh rất nhiều thời gian. Hiện tại hai người làm tôi rất không thoải mái.

"Triệu Thiên Tình, em là vợ của anh."

Cuối cùng tôi cũng nổi giận. "Cố Thần An, rốt cuộc anh muốn thế nào!"

Cố Thần An kéo chăn ra, cúi đầu hôn lên mắt tôi. Nhiệt độ nhẹ nhàng, tựa như thời gian lúc trước đã trở lại.

Nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

"Triệu Thiên Tình, em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em." Tôi nắm lấy tay anh ta, hung hăng cắn xuống một ngụm.

Cố Thần An, hiện tại em vô cùng, vô cùng ghét anh! Cố Thần An lại cười.

Anh ta để mặc cho tôi cắn tay, xuất hiện vết máu cũng không để ý. Chờ tôi nhả ra, vô cùng lưu loát chui vào chiếc chăn lúc nãy mẹ vừa lấy ra, chui vào trong chăn, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường bắt đầu nghiêm túc nhìn văn kiện.

Cảnh tượng như vậy có giống như những năm tháng yên tĩnh tốt đẹp?

Đáng tiếc, tất cả đều là biểu hiện giả dối.

Không nóng nảy không phải Triệu Thiên Tình. Cái gì cũng không làm sẽ không phải Triệu Thiên Tình.

*lối viết thảo; là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)