- Nếu chọc thì sao?
- Cố Tĩnh Dư có lẽ hoàn hảo, anh ta có anh cả, là Cố Tĩnh Minh Tổng Thống đương nhiệm của chúng ta, anh hai, là Cố Tĩnh Trạch trùm tài phiệt thần bí khó lường, thủ đoạn bình thường của những người này, cũng không phải là anh và em có thể nghĩ đến, cho nên, ở nước C, vẫn là cách Cố gia xa một chút, hiểu không?
- Tôi làm sao có thể nhận thức bọn họ, được rồi, anh để tôi đi đi, anh trở về chiếu cố Lâm Lỵ là tốt rồi, không cần phải xen vào chuyện của tôi.
- Nhưng mà...
Nhưng mà lúc này, Lâm Lỵ đã từ phía sau chạy đến.
Lâm Triệt cuối cùng liếc mắt nhìn Lâm Lỵ một cái, cười lạnh một tiếng, hốt hoảng, đi ra ngoài.
Tần Khanh nhìn cô rời đi, mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng mà Lâm Lỵ lại lôi kéo anh hỏi:
- Vừa mới anh nói là thật? Cố Tĩnh Dư thế nhưng có bối cảnh như vậy?
- Đúng, nhưng mà, Lâm Triệt nhìn thật sự đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ trước đây.
Nghĩ đến Lâm Triệt vừa mới thế nhưng có thể cùng Cố Tĩnh Dư luôn lạnh lùng ngồi cùng một chỗ, trong lòng cô liền cảm thấy buồn bực.
Hiện tại lại biết, Cố Tĩnh Dư trừ bỏ là siêu đại minh tinh, bối cảnh sau lưng thế nhưng lợi hại như vậy, trong lòng càng ghen tị.
Lâm Triệt sao có thể khiến Cố Tĩnh Dư chú ý đến.
Lâm Triệt mới ra hàng lang, đã được người đón.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn đã đến người lại là Hồ quản gia, không khỏi cười.
- Hồ quản gia, sao ông lại tới đây?
- Phu nhân, ngài uống say, tôi là tới đón ngài trở về.
Cô xem như là phu nhân gì?
Mơ mơ màng màng, người bị mang trở lại trong nhà.
Cố Tĩnh Trạch nghe đến thanh âm bên ngoài, bước chân dài, đi ra tới cửa.
Nhưng mà vừa tới cửa, thân thể mềm nhũn, liền trực tiếp đè ép đến.
Thời điểm chờ Cố Tĩnh Trạch phản ứng kịp, bộ ngực non mềm của cô đã đ-ng vào trước ngực anh, tâm thần rung động, nhìn đến sau lưng, trên mặt cô mang theo hai mảnh đỏ ửng, lông mi nhẹ nhàng run run, môi đỏ mọng như cánh hoa kiều diễm ướt át, vành tai cọ xát cổ anh, làm cho người ta ngứa từ trong ra ngoài.
Cả người sửng sốt, anh chăm chú nhìn cô.
- Sao lại thế này.
- A....
Cô nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch cau mày thật sâu, con ngươi như vì sao trên biển, sâu không thấy đáy: - Ông xã, em đã trở về. (xưng hô như vậy cho thân mật, chuyện hay bắt đầu, hihi)
- ...
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể tùy thời đỡ cô, nếu nhất thời buông tay, cô nhất định sẽ trực tiếp ngã trên mặt đất.
- Cô sao uống nhiều rượu như vậy.
Anh không vui hỏi, sau đó cho mọi người chung quanh một ánh mắt, người bên cạnh lúc này lặng yên lui đi ra ngoài, đem phòng để lại cho hai người. - A, chúng tôi hôm nay có tiệc khởi động máy, ông xã.
- Cô gọi tôi là gì?
- Ông xã, không gọi anh là ông xã thì gọi là gì, anh và em nếu không xé chứng nhận, anh đương nhiên chính là ông xã của em rồi?
- Kêu tên của tôi.
Anh hạ giọng. - Trạch ~
- Cô...
Cố Tĩnh Trạch một bàn tay kéo thân thể của cô qua, trực tiếp đem người ôm ngang, vào phòng ngủ.
Giống như con mèo nhỏ, khiến Cố Tĩnh Trạch càng cảm thấy phiền muộn.
Ném người lên trên giường, anh mới cảm thấy nhiệt độ trên người phân tán đi một ít.
Anh cũng là mới về nhà, quần áo còn chưa kịp đổi, caravat khiến anh không thoải mái, đưa tay kéo mở ra một chút, mới nhìn người phụ nữ lộn xộn trên giường.
Nhìn cô nằm ở nơi đó, bộ dáng nhìn lại dường như có chút đáng thương anh mới cúi đầu đem quần áo của cô mở ra một chút, miễn cho như vậy rất không thoải mái.
Nhưng mà, cô một phen kéo caravat anh lại, ngay sau đó, anh trực tiếp ngã xuống trên người mềm mại của cô.
Hai tay chống hai bên, anh nhìn mặt cô chợt phóng to ngay trước mắt.
Gò má nhẵn nhụi đẹp giống như đánh má hồng, thoạt nhìn là giống như quả táo chín, miệng vểnh lên, đầu lưỡi liếm môi, động tác này, khiến anh chỉ cảm thấy bụng dưới lại có một trận kích thích.
- Đáng chết...
Thầm mắng một tiếng, lại cảm thấy chỗ ngực càng không thích hợp.
Lâm Triệt nhìn rất ốm, nhưng mà, nơi nên có thịt, cũng có thịt...
Cố Tĩnh Trạch lần đầu tiên nhìn thân thể một người phụ nữ gần như vậy (đây cũng không phải là lần đầu đâu anh Trạch), lại là tư thế bất nhã như vậy...
Đôi mắt nhất thời sâu hơn, anh xoay người một cái, khiến bản thân rời khỏi thân thể của cô, ngửa mặt nằm ở một bên, hít sâu.
Cảm thấy bản thân vừa mới thay đổi thuốc, tựa hồ thân thể tốt hơn rất nhiều, đối với Lâm Triệt, thế nhưng không có phát tác.
Nghiêng đầu, người phụ nữ bên người ngắn ngủi thành thật được một lát.
Làn da của Lâm Triệt quả thật trắng hơn nữ sinh khác rất nhiều, nhưng mà bình thường cô bảo dưỡng cũng không thật sự cần mẫn, trời sinh trắng noãn, vì vậy cô càng tăng thêm vài phần tư sắc.
Bộ dáng cô trưởng thành cũng không làm cho người ta chán ghét.
Thậm chí, hôm nay mùi rượu ở trên mặt tươi mát của cô, càng tăng thêm một chút mị hoặc, cả người liền phảng phất giống như hoa vừa mới **, mang theo nhan sắc câu người.
Lúc này, chỉ thấy Lâm Triệt bỗng nhiên lại không thành thật đứng lên.
- Ni Mã, ai a, không mở điều hòa sao.
Cô đưa tay lôi kéo quần áo bản thân: - Nóng chết lão nương rồi.
Nhưng mà, quay đầu nhìn cô lấy tới lấy lui, bộ dáng ngốc nghếch vẫn kéo không ra, nghĩ một chút, vẫn là trở về.
- Cô đừng kéo, tôi giúp cô.
Tay còn có chút không biết nên để vào đâu, anh lớn như vậy, nhưng mà cũng chưa từng chăm sóc người phụ nữ nào.
Lúc này da thịt lộ ra, cảnh xuân một mảnh đánh úp lại.
Lâm Triệt cảm thấy trên người thoải mái rất nhiều, nhanh chóng ra sức làm cởi quần áo trên người.
Áo ngực viền tơ rơi xuống, bỗng chốc xuất hiện trước mắt.
- Cô... Lâm Triệt!
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây