Lúc Lý Kiều kịp phản ứng lại, Thích đã đẩy cửa xông ra ngoài.
" Diệp Thích! " Hắn rống giận, kinh hãi khiếp đảm nhìn thân hình nhỏ
nhắn nghiêng ngả lảo đảo nhằm về phía đường xe chạy, yến hội đêm nay
được tổ chức ở nơi này vốn là vì kiến trúc, địa thế xoắn ốc cao, ô tô đi lên đều phải đi bằng đường núi dốc, cho dù có đèn đường, nhưng cũng
không thể đoán trước được giây tiếp theo có chiếc xe nào phóng lên hay
không.
Một tiếng phanh chói tai vang lên, lo lắng của hắn đã thành sự thật.
"Thích!" Tim hắn thiếu chút nữa ngừng đập, vội vàng xông lên phía
trước, mới nhìn thấy cô ngồi dưới đất, đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm
chiếc xe thể thao cách mặt cô đúng một phân.
"Shit!" gã lái xe tâm trạng chưa ổ định từ trong xe nhảy ra, hổn hển quát hỏi, "Làm cái quái gì vậy?"
Thấy rõ người đàn ông đang chạy tới, anh ta không khỏi sửng sốt: "Lý Kiều?"
Người kia cũng không thèm liếc mắt anh ta một cái, một phen kéo cô bé lên, sắc mặt tái mét: "Cháu điên đủ chưa? Thiếu chút nữa thì mất mạng
rồi!"
Hăn càng nói càng tức, bàn tay hướng tới mông cô đánh vài cái.
"Ông đánh tôi? Ông cư nhiên đánh tôi!", đau đớn cùng ủy khuất làm Thích hét ầm lên, "Ba tôi còn chưa từng đánh tôi!"
"Hôm nay dù có ba cháu ở đây tôi cũng sẽ đánh không tha!" Lý Kiều
không nhu tình chút nào phản bác, "Cháu chính là được ba mẹ nuông chiều
thành hư!"
Sau khi phát hiện phản kháng không có kết quả, Thích dần dần buông
tha cho giãy dụa, nhưng mắt hồng lại trừng hắn, giống như con thú nhỏ bị thương.
Đêm khuya trên đường núi, gió biển ẩm ướt tạt vào mặt, hai thân ảnh
một lớn một nhỏ cứ như vậy giằng co, không khí quỷ dị đến cực điểm.
"Này, tôi nói ——–" người lái xe David vẫn bị coi là vô hình kiềm chế không được, rốt cục quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Shut up!" mệnh lệnh nghiêm chỉnh đồng thời cùng phát ra từ miệng Lý Kiều và Thích, làm cho người nào đó vô tội lập tức im bặt.
"Biết cháu sai ở chỗ nào không?" Lý Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường trước mắt, thản nhiên mở miệng.
Thích không nói, nghiêng mặt đi không nhìn hắn.
"Nhìn tay cháu xem". Thanh âm trầm thấp từ trong bóng đêm chậm rãi vang lên.
Dù không muốn cứ như vậy làm theo lời hắn, nhưng Thích vẫn kìm lòng
không được cúi đầu liếc mắt nhìn tay mình một chút, dưới ánh trăng, lòng bàn tay như có chút bẩn, cô không nhịn được đưa đến gần mắt———-vết máu?
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lý Kiều, người kia mặt không chút thay
đổi nói cho cô đáp án: "Vừa rồi cánh tay người phụ nữ kia bị thương,
cháu không nên như vậy kéo tay cô ta"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rõ ràng trắng bệch, Thích đứng tại chỗ
trầm mặc thật lâu, hô hấp có chút dồn dập, sau đó cô xoay người trở lại.
"Cháu đi đâu?", thời điểm cô lướt qua bên người, Lý Kiều hỏi.
"Xin lỗi" từng chữ đông cứng theo miệng cô thoát ra, tuy rằng cô đưa
lưng về phía hắn, nhưng Lý Kiều có thể tưởng thượng được giờ phút này
biểu tình của cô rất quật cường.
———————————————————————-
Nhìn thân ảnh nho nhỏ càng chạy càng nhanh kia, thần sắc Lý Kiều chậm rãi buông lỏng, David nhìn khóe miệng hắn như ẩn như hiện ý cười, có
chút tò mò hỏi: "con gái nhà ai lại có bản lĩnh thế, khiến người luôn
luôn 'dịu dàng với sắc đẹp' như Lý thiếu gia nhà ta tức giận như vậy ?"
"Con gái Diệp Thính Phong". Lý Kiều thản nhiên nói, rốt cục nhìn về
phía anh ta, "Nói muốn cùng tôi trò chuyện một chút, lại trễ như vậy mới đến, cậu thật đúng là càng ngày càng liều ".
David xấu hổ cười: "Đêm nay, có một show quan trọng, phải ra mặt ứng phó, nên đến chậm một chút."
"Được rồi, cậu nghĩ rằng tôi muốn cùng cậu so đo sao". Lý Kiều ngồi vào xe hắn, "Đi thôi, đi lên uống vài chén."
Ngồi cạnh tường lò sưởi, vẫn cảm thấy toàn thân rét run.
Shakespear nói, tình yêu là ánh sáng trong bóng đêm.
Cô nghĩ rằng tình yêu của cô luôn tương phản, cho dù ở dưới ánh nắng
mặt trời lúc giữa trưa, cô vẫn như cũ bừng tỉnh đặt mình vào ban đêm âm
hàn.
Rõ ràng không có uống rượu, âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp lại làm cho cô có chút đau đầu.
"Tiểu thư, xin hỏi thứ này là của cô sao?" bồi bàn lễ phép đem túi xách mang đến trước mặt.
Tề Nhã ngẩng đầu nhìn túi xách hiệu Mulberry Miltontrong tay anh ta, đại khái là chính mình vừa rồi bỏ quên ngoài ban công.
"Cám ơn." Cô tiếp nhận cười nhẹ.
"Cô đang mộng du sao?" tiếng đùa cợt trầm thấp bên tai vang lên,
"Người tốt nghiệpSandhurst, tính cảnh giác điểm ấy cũng không có, ngay
cả túi xách cũng bỏ quên"
Taynắm túi xách run nhẹ, cô quay đầu cười: "Đúng là có chút tệ thật, tôi lại đem ảnh chụp của ngài để vào bên trong đó"
Cảm giác được ánh mắt đang chăm chú nhìn cô trong nháy mắt lạnh như
băng, cô không khỏi cuối đầu ——— cô cũng chỉ có điểm ấy chọc tới dũng
khí của hắn.
"Hi" Thanh âm tiếp đón ôn hòa truyền đến, một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt bọn họ.
"Là em." Tề Nhã sắc mặt không đổi nhìn cô.
"Tôi vừa rồi không biết chị bị thương, động tác có chút thô lỗ",
Thích nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trong suốt mà trực tiếp, "Về điểm ấy
tôi muốn xin lỗi chị, nhưng tôi không hi vọng lại nhìn thấy chị tùy tiện cùng người đó có bất cứ hành động thân thiết nào."
Giọng nói của cô mang theo uy hiếp cùng kiên quyết không buông tha,
nếu không vì vẻ non nớt bề ngoài của cô, Tề Nhã thật sự sẽ nghĩ cô đang
cùng một người trưởng thành đối thoại.
Trong mắt hiện lên môt tia tán thưởng, cô nhẹ nhàng cười: "Lời xin lỗi của em tôi nhận, nhưng là vì sao?"
Thích trầm mặt một chút.
"Để cho chị biết cũng không có gì", con người màu hổ phách của cô lẳng lặng nhìn về phía Tề Nhã: "Người đó là của tôi"
Tề Nhã không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu ——– cô ấy không phải
muốn nói đến ý kia chứ? Nếu đúng thế, như vậy cũng thật kinh người.
"Làm sao vậy?" David nhìn về Lý Kiều đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, mới phát hiện vẻ mặt hắn có chút cứng ngắc.
Người đó là của tôi.
Lý Kiều nhìn chằm chằm thân ảnh kiều nhỏ cách đó không xa——- năm chữ
kia rõ ràng rơi vào lỗ tai hắn, cũng thẳng tiến chấn động vào lòng hắn.
Hắn theo bản năng muốn nói cho chính mình rằng đó chỉ là lời nói vô
tâm của đứa nhỏ, nhưng biểu tình hoan hỉ kia lại làm cho hắn sợ hãi——-
loại biểu tình kiên định, cuồng nhiệt này, không nên xuất hiện trên mặt
một đứa nhỏ mười một tuổi.
Cho nên giờ phút này, hắn tự nhiên chôn chân tại chỗ, chết lặng.
"Còn có ông", Thích nhìn về phía người đàn ông to cao bên cạnh Tề
Nhã, hoàn toàn chưa phát hiện không khí chung quanh cô đang biến hóa kỳ
lạ, "Ngay cả người phụ nữ của chính mình cũng không giữ được sao? Ra tay còn chậm hơn so với tôi?"