Giờ phút này anh và em, đã cách nhau một đại tây dương. Nơi
này không giống như thành phố của em, mưa dầm dề trút nước, anh vẫn nhớ
em đã từng nói qua, em ghét trời mưa, nếu tới đây, có lẽ em sẽ thích chỗ này.
Thời gian chia tay đã lâu, nhưng anh mỗi ngày vẫn dành một chút thời
gian để nghĩ về em ——— em khỏe không? Tóc có dài ra được tý nào không?
Có còn tiếp tục chơi đàn nữa không? Đúng vậy, anh sẽ chỉ dành ra một ít
thời gian để ghi nhớ sự tồn tại của em, tin chắc rằng, anh vẫn có tâm
hơn em nhiều, bởi vì em có lẽ phải thật lâu sau này, mới có thể ngẫu
nhiên nhớ đến anh, đừng kinh ngạc, cũng đừng phủ nhận, anh sẽ không đoán sai, một cô nhóc vô tâm vô tư như em, anh sớm có thói quen rồi.
Người dân Brazilkể rằng, thượng đế bỏ ra sáu ngày để sáng tạo thế
giới, đến ngày thứ bảy mới sáng tạo ra Rio de Janeiro (*). Vậy phải
chăng, nơi đây chính là thế giới bên kia của trái đất? Thích, anh đã
chạy trốn đến một thế giới không có em tồn tại, nhưng vì sao, anh vẫn
không thể quên được em.
Mặt trời ở Rio de Janeiro rất chói chang, hoa mắt. Trên đường vẫn
tràn ngập hơi thở ăn chơi sau ngày lễ, những tiếng cười đùa náo nhiệt
vây quanh. Bầu trời ở đây quang đãng rộng lớn, nước biển xanh thẳm, sóng gợn trắng xóa, bước chân trên nền cát mịn đi thật xa cũng không thấy
mỏi mệt, nếu phơi nắng lâu ở bên ngoài, sẽ có một cảm giác mơ hồ huyễn
hoặc, nhưng mỗi ngày anh đều dành thời gian để nằm trên bãi biển, chỉ có như thế, anh mới không cảm thấy ngực mình ẩm ướt tối tăm.
Anh thường nghĩ rằng, nơi mà anh đang ở, cách em xa như vậy, nếu trái đất là bằng phẳng, có phải anh chỉ cần liếc mắt một cái sẽ gặp được em. Em từng nói, cái bến cảng có tên là Oban cạnh bờ biển Scotland ấy,
truyền thuyết kể rằng mỗi đôi tình nhân nếu tựa sát vào nhau cùng ăn
Sandwich hải sản ở nơi đó, sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi. Anh biết truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết ma thôi, nhưng em lại lấy đó làm cớ để
thuyết phục chính mình, anh đoán rằng em đã rất vui khi cùng anh ta ăn
chiếc bánhSandwichkia, mà người cũng vui lây khi thấy em hạnh phúc, lại
là anh. Kết cục , hai người cuối cùng cũng về bên nhau, mà anh trước sau vẫn chỉ là một vị khán giả của câu chuyện xưa.
Nếu em hỏi anh, vì sao lại rời đi, anh nhất định sẽ trả lời rằng, anh muốn giống như cha mình đi du lịch khắp nơi, khắp muôn sông nghìn núi.
Vì giờ đây, anh mới thấu hiểu được nỗi lòng của ông.
Ở lại, cũng chỉ thêm gò ép bản thân.
Bầu trời nước Anh cao ba ngàn thước, ở trên tàu xuyên qua những dãy
núi non trùng điệp, anh cố gắng ép buộc mình không nghĩ đến quá khứ nữa, chỉ sợ khi mở mắt nhìn về phía bóng đêm bao phủ ngoài cửa sổ, nền thủy
tinh kia sẽ phản chiếu gương mặt em.
Cũng không muốn mãi đắm mình vào quá khứ, chỉ là trong cuộc đời này,
nếu không có thứ gì để giữ lấy, không có điều gì để nhớ lại, con người
chẳng biết sẽ sống ra sao nữa.
Lối đi bộ ven biển Copacabana (**), có những lát đá màu đen cùng màu
trắng đan xen, hai gam màu đối lập tương phản lẫn nhau, giống như tình
cảm của con người, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có chỗ cho sự thương lượng. Về chuyện em không yêu anh, anh đã rõ ràng
từ lâu, vì vậy, anh cũng không tin thứ gọi là duyên phận, đó chỉ là một
lí do khi đạt được tình yêu, là cái cớ khi tình yêu thất bại.
Thứ anh cần, chỉ là thời gian mà thôi.
Xuân đến, vùng nhiệt đới mưa to tầm tã, trút nước không ngừng, nỗi nhớ của anh về em vẫn không tránh được.
Hè về, ánh mặt trời vẫn nóng rực cháy bỏng như mọi khi, tất cả kí ức xưa vẫn không có chỗ để chấm dứt.
Thứ anh cần trốn tránh nhất, cũng chỉ là thời gian mà thôi.
Mỗi sáng sớm, anh sẽ lại dành mười lăm phút ngồi trong cửa hàng nhỏ
gần bờ biển. Một cô gái dưới chiếc ô màu đỏ, làn da bánh mật, và có đôi
mắt màu nâu xinh đẹp giống như em, khi cười lên cũng sẽ hình thành hai
vầng trăng khuyết. Cô ấy không biết làm Sandwich, chỉ biết làm bánh hải
sản, mỗi lúc đưa cho anh, gương mặt kia sẽ đỏ ửng lên xấu hổ. Không biết anh ăn một bữa sáng như vậy, về sau có thể mãi mãi ở bên em hay không?.
Buổi chiều anh thường lặn xuống biển, ngâm mình tại một miền màu lam
vô tận, lúc ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua làn nước chiếu xuống, loại ấm áp đó, cũng giống như cảm giác khi em nhìn chăm chú vào anh, mà anh
chỉ còn cách lặn càng sâu hơn, bỏ lại chiếc bóng của em ở phía xa. Những chú cá cảnh nhẹ nhàng mà rỉa cánh tay anh, bởi vì anh đã trộm đi vỏ sò
mà chúng yêu quý nhất.
Vỏ sò màu tím hồng nhạt, lóe ra những ánh xạ thần bí mà dịu nhẹ, anh
tìm rất lâu, rốt cục cũng có thể làm thành một đóa hoa hồng. Cho dù có
một ngày anh không yêu em nữa, thì thế giới này vẫn chỉ có duy nhất một
đóa hông như vậy mà thôi.
Lá thư này, anh sẽ không gửi cho em, mà sẽ bỏ vào một chiếc lọ để trôi dạt, thật điên rồ, đúng không?
Không muốn quấy rầy cuộc sống của em, cũng không muốn ôm nỗi canh
cánh trong lòng nữa, trên đời này, có rất nhiều tình yêu không đến như
ước nguyện, và anh cũng chưa bao giờ yêu cầu, em sẽ dành cho anh khi còn sống.
Anh nghĩ, sẽ có một ngày, ba năm, năm năm, vài thập niên, hoặc là
kiếp sau, có chăng em sẽ ngẫu nhiên nhặt được bức thư này, đọc được
những tình cảm của anh. Hoặc là sẽ có một ai đó xa lạ, chứng minh rằng
anh đã từng yêu một người sâu đậm.
Cứ vậy nhé.
Chúc em hạnh phúc, đừng nhớ anh.
—————————
"Hi", một giọng nói trong trẻo vang lên, "Anh đang làm gì vậy?"
"Viết thư". Anh mỉm cười nhìn chăm chú cô gái trước mặt.
"Tôi có thể chụp chung với em một tấm không?" Anh hỏi, thấy được trong đôi mắt hổ phách kia tràn ngập ngượng ngùng.
"Em có thể lấy một tấm không?"
Anh gật đầu, cầm máy chụp đi đến phòng rửa ảnh, dưới chiếc ô che nắng phía ngoài cửa sổ sát đất, cô gái nhẹ nhàng thải bước trên bờ cát mịn,
đôi lúc lại nhảy lên một cái, làn váy bị phất lên.
Cô vui vẻ nhận lấy tấm ảnh của anh, nhìn anh viết một chữ ở mặt sau của tấm khác.
"Anh ghi thiếu một chữ rồi"
"Cái gì?" anh ngẩng đầu, đôi mắt lam sâu như nước biển.
"Làm sao em biết tôi muốn gửi cho ai?"
"Ánh mắt của anh". Rất dịu dàng.
Anh cười, không nói gì, cúi đầu lấy ra một thứ trong túi tiền.
"Đẹp quá, là anh làm sao?" Cô chưa từng gặp qua một đóa hồng bằng vỏ sò như vậy.
"Cám ơn em đã cùng tôi chụp ảnh chung?", anh nhìn cô, "Em muốn tôi cảm ơn em thế nào?"
"Anh vì sao lại muốn chụp ảnh chung với em?"
"Em làm bánh hải sản rất ngon, còn có tối đó tôi đã nhìn thấy em nhảy điệu Samba, cực kỳ xinh đẹp".
"Vậy sau này em sẽ nhảy một lần nữa miễn phí cho anh xem, anh có thể tặng em một đóa hoa hồng như vậy được không?"
"Không thể".
"Đóa này chỉ có một".
"À", đôi mắt nâu hiện lên một tia thất vọng, cô chậm rãi xoay người.
"Nhưng mà", anh nhìn bóng dáng của cô mở miệng, "Tôi có thể làm một thứ khác cho em".
——————————
Làm sao có thể giấu đi nỗi buồn của anh khi mất em, mái tóc em vẫn
vội vàng tỏa ra hương thơm thoang thoảng, anh không thể theo kịp, nhắm
mắt lại vẫn thấy dấu vết dưới ánh trăng khi em rời đi. Anh ngơ ngẩn đi
tìm bóng dáng trong kí ức. Nhắm mắt lại tự nhủ rằng, một ngày nào đó sẽ
có người thay thế làm anh không còn nhớ về em nữa —— ống nghe điện thoại đột nhiên bị người khác giành mất, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên:
"Chờ anh lâu chưa?"
"Không lâu", Thích nhìn về phía đôi mắt đen đang chăm chú ngắm cô, cười nhẹ.
"Đứa ngốc, nghe nhạc thôi mà cũng ngơ ngẩn được", Lý Kiều nhìn về phía hộp giấy ở trên bàn, "Đó là cái gì?"
"A, là quà và ảnh chụp Tô gửi". Cô đem mấy thứ đó đưa cho hắn.
Trong bức ảnh, là hai gương mặt đang ghé sát vào nhau cười, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.
"Thật hạnh phúc, đúng không?" Thích dựa đầu vào hõm vai hắn, nhìn lại một lần nữa rồi đánh giá.
Lý Kiều lật ảnh chụp, mặt sau có viết hai từ ——— "my girl", đồng tử
đen hứng thú nheo lại ——– không phải là "To my girl" sao?(***)
Thông thường người mang một tình yêu không hạnh phúc, chỉ có thể tự lừa gạt bản thân, làm sao qua mặt được người khác.
Có lẽ cũng chỉ có đứa ngốc trước mắt đây, mới có thể ngây thơ đi tin vào tấm ảnh này.
Ánh mắt yêu chiều bất giác lại dừng trên thân thể đang nằm gọn trong
lòng mình, cô vẫn còn thích thú nghịch ngợm với đóa hoa hồng bằng vỏ sò
không chịu buông.
"Này", hắn nhíu mi xoa xoa đầu cô, "Rốt cuộc thì chừng nào em mới chịu gả cho anh đây?"