Thích

Chương 41




"Hoàng hậu Bắc Âu"(*) vào những ngày này đẹp đến nỗi làm con người ta muốn rơi lệ, bồ câu trắng tung bay, cỏ lau lắc lư trong gió, ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu xuống làm mặt hồ dần dần thiêu hồng, lại phát ra những luồng sáng bạch kim.

"Sao vậy?" Tô ôm lấy vai cô, cúi đầu hỏi.

Thích trầm mặc tiến sát vào lòng anh, thật lâu sau mới rầu rĩ trả lời: "Em nhớ mẹ".

Nhìn khung cảnh này, bỗng nhớ tới ngôi nhà ở phía tây bờ biển Scotland kia, khi mẹ còn sống, bọn họ hàng năm đều đến đó ở một thời gian, bởi vị mẹ rất yêu cảnh mặt trời lặn trên biển nơi đó. Người một nhà cùng nhau ngồi trên núi, xa xa hải đảo nhấp nhô, rộng lớn mạnh mẽ, áng mây chập chùng, một vầng mặt trời đỏ rực chậm rãi chìm vào đáy biển, chỉ còn lưu lại những tia sáng cuối cùng, giống như được sinh sôi từ lòng biển cả.

Tô nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, cười trêu ghẹo: "Ước hẹn cùng anh mà không chuyên tâm như vậy, không sợ anh ghen sao?"

Thích bị anh cười chọc, tức giận nhìn anh, "Ai mà biết đây là lần thứ mấy anh mang một người bạn gái đi xem mặt trời lặn! "

"Lần thứ hai". Anh thành thực trả lời.

"A, vậy lần đầu tiên thời gian, địa điểm , nhân vật?"

"Mười hai tuổi, trên cây ở công viên, nữ sinh cùng lớp"

"Nhỏ như vậy, còn ở trên cây, thật sự là lãng mạn nha". Thích liếc xéo anh một cái.

"Ừ, cho nên ngày đó lực chú ý của anh căn bản không đặt trên mặt trời lặn ", anh cười ha ha, đôi mắt lam thẫm sáng lên, "Anh nhìn thấy quần nhỏ của cô ấy".

"Á, anh cái tên này ——–" Thích trừng mắt anh, cũng nhịn không được cười to.

Tô nhìn cô, dần dần, nét cười trên mặt anh lắng xuống, tay nắm lấy tay cô, đôi mắt dịu dàng, Thích cảm thấy không khí có phần không thích hợp, vì vậy đỏ mặt quay đi nhìn về phía hồ xa xa.

"Thích, anh phải bắt em làm sao bây giờ..."Một tiếng thở dài, mang theo một chút mê hoặc thổi bên tai cô, cô vừa định há mồm nói, đã bị anh chiếm lấy hô hấp.

Cô tham lam buông thả mê luyến sự ấm áp của Tô, nhu hòa mà vô hại, không giống như ai đó, nuông chìu vô hạn, giống như cây thuốc phiện, khiến cô nghiện càng sâu, cũng càng đau.

Không nên nghĩ đến hắn nữa, tầm mắt mê man lướt qua bả vai Tô, chỗ dòng nước gợn nhộn nhạo kia, chính là cung điện Dnottingholms Slott tráng lệ được thế gian xưng tụng là một Versaille (**) của Bắc Âu, bỗng nhiên muốn thời gian mãi mãi dừng lại giây phút này, ngay tại trên hòn đảo yên bình này.

Bất tri bất giác cuộc sống ở đây đã trải qua một tháng, đối với thành phố nơi đây, Thích đã dần dần quen thuộc.

Tư kinh

Tô thích xưng hô nó như vậy, mà trong bức thư cô gửi cho cha cũng viết rằng, Tư Kinh rất tốt, có lẽ sống cả đời ở đây cũng không vấn đề gì.

Tô nhìn thấy, sẽ thản nhiên hỏi cô, em cùng ai sống cả đời ở đây? Nhưng trong đôi mắt lam thẫm kia, đã có một tia sung sướng lan tỏa.

Tô có nhiều lúc đi ra ngoài, tuy rằng không biết anh đi đâu, nhưng Thích tin tưởng anh, luôn ngoan ngoãn chờ anh trở về, đương nhiên chính cô cũng ra ngoài đi dạo, sau đó sẽ quấn quýt lấy anh miêu tả về những sự viêc thú vị mà cô bắt gặp.

Nếu có thể, cô hy vọng cứ tiếp tục sống những ngày yên bình như vậy đến suốt đời.

Xuyên qua nhà ga trung tâm, bông tuyết đã nhẹ bay khắp trời. Rõ ràng mùa xuân đã đi qua nửa tháng, hôm nay không khí thật có điểm khác thường.

Tô nói anh đang ở Abso cuiteiceban chờ cô, Thích nhìn đồng hồ, thời gian cũng chưa muộn lắm, đang chuẩn bị tiến đến xe, một chiếc ô tô màu đen đã chậm rãi dừng lại bên người.

Thích kinh ngạc nhìn chăm chú, trực giác nói rằng mục tiêu của chiếc xe này là chính cô.

Lớp kính thủy tinh che khuất diện mạo người ngồi trong xe, Thích lẳng lặng quan sát, cảm giác được bản thân đang bị nhìn chăm chú, sau đó tim cô bỗng đập nhanh hơn, từng chút từng chút, đánh vào ngực.

Cô muốn đợi của kính xe hạ xuống, muốn xem gương mặt xuất hiện, là quen thuộc hay xa lạ, nhưng không, cửa xe cứ như vậy bị người ta trực tiếp mở ra, một chiếc giày da màu đen đã đọng một ít tuyết, tiếp theo đó là quần tây thẳng tắp, áo vest màu đen, áo khoác lông cao cô màu đen, chiếc cằm kiên nghị hoàn mỹ —– cơ hồ phải dùng hết dũng khí cả đời, Thích mới có thể tiếp tục đưa ánh mắt hướng lên trên, nhìn vào đôi mắt phượng quen thuộc ngày nào.

Cửa xe khép lại, phát ra tiếng đập nhỏ, cũng đồng thời ngay lúc đó, Thích liền đem chân chạy nhanh về phía trước.

"Thích!" Thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai, cũng như nện vào lòng cô, chỉ qua vài giây sau, bàn tay to của hắn liền chặt chẽ bắt được tay cô.

Sau những bối rối ban đầu, cô buông tha giãy dụa, lạnh lùng nhìn hắn: "Buông".

Quá rõ ràng tính cách hắn, nếu tìm được cô, sẽ không dễ dàng thả cô đi như vậy.

Lý Kiều ngẩn ra, từ từ buông lỏng tay.

Ngã tư đường vào hoàng hôn, hạt tuyết rơi đều, chẳng qua là rơi cách nhau vài khoảng nhỏ, nhưng lại giống như đã cách xa mấy đời.

Khoảng cách của bọn họ trong lúc đó cũng giống như khoảng cách của những hạt tuyết kia.

Trong lúc hoảng hốt hắn nhớ lại năm đó cũng tại thành phố này, hắn tìm đến mẹ hắn, hai người đã xảy ra tranh cãi trong tuyết trắng, ngõ nhỏ đèn đường mờ nhạt, bông tuyết toán loạn phủ trên người, hắn ôm cô, nước mắt cô rơi xuống nền tuyết, sưởi ấm trái tim hắn.

Cô nói, sau này mỗi lần ông khổ sở đến nỗi muốn khóc nhưng lại sợ mất mặt, tôi sẽ khóc giúp ông, dù sao tôi cũng sẽ đau khổ như ông vậy.

Sau đó, trong miền tuyết bao trùm trên mảnh đất Lapland, cô giúp hắn đón mừng sinh nhật, tự tay tạc cho hắn một chiếc bánh sinh nhật, mà ước nguyện của hắn, lại là muốn cô từ bỏ hắn đi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm trước mắt, đáy mắt hắn hiện lên một cỗ chua xót —— hắn chung quy đã làm tổn thương cô, nên đã không thể nhìn thấy hình ảnh cô ngẩng miệng cười, nhào vào lòng hắn làm nũng, liên tục gọi hắn, Lý Kiều Lý Kiều.

"Ông tới đây làm gì?" rốt cục, Thích cũng lạnh lùng mở miệng.

"Mang cô trở về". Ngôn ngữ ngắn gọn, trong con ngươi đen là sự kiên trì cố chấp.

"Tôi ở đây rất tốt"

"Tôi sẽ chữa khỏi tay cho cô"

Thích cơ hồ bật cười thành tiếng.

Thời điểm cô đau thương đến chết, hắn ở đâu? Lúc cô thống khổ tuyệt vọng nằm trong bệnh viện, hắn ở nơi nào? Nay xa cách hơn một tháng, hắn mới xuất hiện trước mặt cô, làm bộ làm tịch muốn chữa khỏi tay cho cô.

Giống như đọc thấu suy nghĩ trong lòng cô, Lý Kiều mi gian nhíu lại: "Trước đó... tôi không biết tay cô bị thương"

Có một đoạn thời gian dài, hắn thậm chí trốn tránh những tin tức về cô.

Nhưng lời giải thích của hắn đối với Thích chẳng khác nào là đổ thêm dầu vào lửa, cô miễn cưỡng nở nụ cười một chút, rốt cục hai mắt vẫn đỏ, thanh âm cứng rắn nói: "Cám ơn, chữa không hết".

Cho dù hắn nắm trong tay những bệnh viện số một số hai trên toàn nước Anh thì đã sao? Ngay cả cha cũng không mang cô về bên đó chữa trị, hắn có biện pháp gì?

"Tôi có thể cam đoan khả năng là 80%". Hắn nhìn cô chăm chú, miệng chắc như đinh đóng cột.

Thích nhìn cặp mắt phượng kia, sâu trong đôi đồng tử đen đó, là sự kiên định chắc chắn. Đột nhiên, lòng cô có cảm giác không đúng.

"Ba tôi có biết ông đến không?"

Cô nhìn hắn gật đầu, trong lòng nhất thời hiểu rõ——- thì ra cha dễ dàng rời đi như vậy, là vì đã sớm dự đoán có ngày hôm nay.

"Tôi không muốn cùng ông trở về", cô trào phúng cười, "Dù sao, tôi cũng không muốn chơi đàn nữa".

"Vì sao?" Hắn nhìn thẳng vào cô, trong con ngươi đen hiện lên một tia sáng mãnh liệt, "Vì sao lại không muốn chơi đàn nữa?"

Bất tri bất giác, hắn đã cách cô gần như vậy, gần đến nỗi ngay cả hô hấp của hắn khi phất qua mặt cô, cũng làm cho toàn thân cô run rẩy.

Ánh mắt hắn đã nói cho cô biết rằng, hắn hiểu rõ vì sao cô lại từ bỏ việc đánh đàn, cũng giống như hắn hiểu rõ vì sao khi xưa cô lại quyết tâm học đàn —— tất cả đều là vì hắn.

Chỉ với môt nguyên nhân thôi nhưng vào lúc này đã trở nên khó khăn vô cùng, cô bất lực lui về phía sau, chỉ có phản kích mới có thể bảo hộ sự tự tôn đáng thương: "Dù sao, về sau có Tô đàn cho tôi nghe là tốt rồi".

Cô mềm nhẹ ra tiếng, cười đến phong đạm vân khinh.

Thân thể Lý Kiều cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi, ngay cả đôi mắt phương kia, cũng đã cháy lên hai ngọn lửa giận giữ.

Thì ra, hắn cũng để ý sao —– ý cười trên mặt Thích ngày càng sâu, nhưng trong lòng lại nồng đậm bi ai.

Nụ cười của cô, thật chói mắt.

Lý Kiều nhìn cô, chưa lúc nào hắn cảm thấy bản thân mình hận nụ cười của cô như lúc này. Chỉ vì nụ cười ấy, là vì một người đàn ông khác mà xán lạn như vậy.

"Không phải luôn miệng nói yêu tôi sao", hắn nghe thấy thanh âm của mình vang lên lạnh lẽo, "Sao thế, nhanh như vậy đã đi tìm niềm vui mới?"