"Ba tôi đâu?" Thích ngậm một que kẹo mút trong miệng, bước ra khỏi phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
Vệ sĩ áo đen vẫn giữ biểu tình nghiêm túc, chỉ về phía trước.
Thích nhìn theo hướng ngón tay, trong khu vườn yên ắng, đang có hai
bóng dáng đứng cạnh nhau, một người chính là cha cô, người còn lại là
——- phụ nữ?
Hàng mi cong rũ xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, đôi
mắt giảo hoạt mở to nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Cho tôi mượn
một thứ".
Ánh trăng lên cao, bóng cây chập chờn, hoa mai lung lay trong gió, hồ nước nhiễm một sắc hồng mông lung, suối phun đã bắt đầu khởi động, nước chảy róc rách.
Người đàn ông dưới tán cây, dáng đứng ngay thẳng, trên tay nâng một
ly rượu, mà người phụ nữ đối diện với ông ta, mặc trên mình một bộ lễ
phục màu hồng, cổ khoét sâu xuống bộ ngực sữa trắng tuyết, cô ta ngẩng
đầu nhìn người đàn ông trước mắt, biểu tình quyến rũ mê người.
Ngày tốt cảnh hay, rượu ngon người đẹp, đúng là thời điểm thích hợp
nhất để nói chuyện yêu đương trăng hoa, vậy mà chỉ nghe thấy người đàn
ông lạnh lùng nói một câu ——– bỏ ra, sau một phút liền hất cổ tay người
phụ nữ ra, nhìn qua giống như đang trốn bệnh dịch.
Thích thật muốn vỗ tay khen ngợi, cha cô đúng là không bình thường, thái độ mãi mãi lạnh lùng như vậy.
Nhưng người đẹp tất nhiên là bị chọc giận, ngay cả Thích cũng cảm
nhận được tiếng răng nghiến vào nhau ken két, thở dài, Thích bước tới,
chuẩn bị giúp bọn họ điều tiết bầu không khí.
Bùi Duẫn Trân sao, thực sự là một cái tên Hàn rất hay.
"Buổi tối vui vẻ ——" Thích cố ý dùng tiếng Hàn để chào hỏi, lúc người đẹp vừa xoay người, cây súng trong tay đã để trên trán cô ta, nhẹ nhàng mà quét đến giữa mi tâm.
"Pằng!" Âm thanh nổ súng được cô miêu tả sống động, Thích cười hì hì
nhìn sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ kia, cảm thấy rất thỏa mãn đối
với biểu tình sợ hãi của đối phương.
Dám có ý định quyến rũ cha cô, đúng là chán sống.
"Đừng sợ", ngón chân cô nhón một cái, thoải mái mà ngồi trên chiếc
bàn tròn nhỏ, khẩu súng xoay vòng, đôi chân thon dài đong đưa qua lại,
"Căn bản là không có đạn, tôi cầm chơi thôi".
"Đồ thần kinh!" Bùi Duẫn Trân nhất thời hoảng sợ, thất thố rủa một
tiếng, cô ta nhìn người đàn ông đối diện, biểu tình vốn lạnh lẽo như
băng của người kia giờ đã dần dần tan rã, chỉ có yêu chiều mà đùa nghịch với bím tóc phía sau của cô gái kia.
Cô ta sửng sốt, lập tức sáng tỏ thân phận của cô gái này, phẫn nộ trừng mắt với bọn họ một cái, liền ấm ức rời đi.
"Thực sự rất giống mẹ". Thích nhìn bóng lưng của Bùi Duẫn Trân, than nhẹ một tiếng.
Vừa rồi khi cô lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Duẫn Trân, ngực cũng không tự chủ mà chấn động mạnh.
"Chỉ là giống mà thôi". Diệp Thính Phong nhàn nhạt mở miệng.
Thích xoay người đoạt đi ly rượu trên tay ông: "Không hổ là ba con,
uống rượu giải sầu mà cũng chọn loại thượng hạng đắt tiền như vậy".
"Không phải nói hôm nay mới nghỉ sao?" Diệp Thính Phong bỡn cợt nhìn
vào đôi mắt giống mình như đúc, "Tài xế lái xe đến đón con, người trong
trường học nói con đã nghỉ từ ngày hôm qua".
"Chuyện đó ...." Thích phẫn nộ mà cười.
"Buổi chiều Lý Kiều có gọi điện đến đây, nói con vô lễ với vị hôn thê của cậu ta", Diệp Thính Phong quyết không tiếp tục dung túng để tiểu
quỷ này làm loạn nữa, "Ba muốn biết, con đã vô lễ thế nào?"
"Con hôm qua phải đi dự tiệc ở nhà dì Liễu", Thích nhìn cha cười tinh nghịch, "Sau đó không cẩn thận đụng vào vị hôn thê của Lý Kiều".
"Ừm, không cẩn thận". Diệp Thính Phong nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, nghe lí do thoái thác của cô.
"Ly rượu bị đổ ra, con thuận tiện lôi chiếc khăn lụa trước ngực Lý
Kiều lau giúp cô ấy". Thích chột dạ tránh né cái nhìn lợi hại của cha.
"Con xác định thứ con cầm là chiếc khăn lụa?" Thanh âm trầm thấp vang lên nhẹ nhàng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Vâng"
"Chắc chắn?" Diệp Thính Phong giương mắt, nhìn khuôn mặt đang dần dần bị phiếm hồng mà cười.
"Thật là hiếm thấy, Diệp Thích, lần đầu tiên ba phát hiện ra con cũng biết đỏ mặt". Khóe miệng ông lộ ra một nụ cười trào phúng, "Vì sao Lý
kiều lại nói, con đã sớm tráo đổi chiếc khăn lụa của cậu ta thành đồ lót của phụ nữ".
Thích nhìn nụ cười mỉa của cha, liền quyết định giấu nhẹm nội tình.
Cái đồ lót kia, vốn cũng đâu giống những dạng quần lót thông thường
đâu, nhưng lại để cho dì Liễu phát hiện rồi nhất thời la lên một tiếng,
"Cái này sao lại giống y chang loại quần lót cao cấp mà tôi thường mua
cho Thích vậy? "
Âm thanh từ nhỏ hẹp dần dần lại náo loạn lên, sau đó Thích nhìn thấy
sắc mặt Lý Kiều đã trở nên minh bạch, hắn bỗng nhiên nhìn về phía cô.
Trong mắt phun trào hai ngọn núi lửa, từ hồ như dang nói ——- Diệp Thích, tôi muốn giết cô.
Thích biết trò đùa của cô đã gây ra họa lớn, vì vậy hốt hoảng bỏ chạy, điện thoại cho tới bây giờ cũng không dám mở máy.
"Biết mình gây rắc rối rồi sao?" Diệp Thính Phong nhìn vẻ mắt xấu hổ của con gái, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Kỳ thực cũng đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ". Thích cố kiếm cớ.
"Sau này đừng như vậy nữa", Diệp Thính Phong nghiêm mặt căn dặn, "Hoa Hạ không phải là một xí nghiệp nhỏ, một việc cỏn con cũng có thể được
đăng lên báo, Lý Kiều trong giai đoạn đính hôn, không thể có tin đồn bất lợi được".
"Hừ", Thích bĩu môi, "Chẳng qua là đám hỏi thương nhân mà thôi, con thấy Tề Nhã cũng đâu thèm quan tâm ."
"Nguyên nhân chính là bởi vì đám hỏi thương nghiệp nên càng phải chú
ý, gió chỉ cần lệch hướng một chút, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của hai nhà"
"Haizz". Thích thở dài, thật không nghĩ sự tình lại có thể phức tạp như vậy
"Sau này nếu có cơ hội thì xin lỗi Lý Kiều một tiếng", khóe miệng
Diệp Thính phong lộ ra một nụ cười, "Có rất nhiều vị chú bác tiên sinh
đọc báo xong đã gọi điện đến, dặn ba bảo con tránh xa Lý Kiều một chút,
nói không ngờ cậu ta lại có sở thích luyến đồng".
Hả?! Thật là thái quá mà? Nghiêm trọng thế sao? Cô vốn chỉ có chút ý
định muốn cho người ta hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ có chút mờ ám mà
thôi, sao lại biến thành sở thích luyến đồng.
Thích há hốc mồm, cảm nhận được mây đen kéo đến ——- tai họa lần này quả thực lớn quá rồi!
"Thích", Diệp Thính phong khẽ vuốt tóc cô, thở dài một tiếng, "Sau
này hành sự đừng tùy tiện như vậy nữa, vừa rồi đối với Bùi Duẫn Trân
cũng vậy, cha cô ta không phải người dễ chọc"
Thích nhíu mi cười: "Ba con cũng đâu phải người dễ chọc".
"Nhưng ba không thể che chở con cả đời", Diệp Thính Phong trầm mắt
nhìn cô, "Ba chỉ có một đứa con gái, con lại cứ liều lĩnh như vậy, ba
làm sao yên tâm đây?"
Giọng nói bất đắc dĩ xen lẫn nuông chiều của ông khiến Thích ngẩn ra, cô ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn kia, vết tích thời gian đã hằn sâu thêm một ít, thái dương bất giác đã có chút ít sợi bạc.
Ngực đau xót, cô tiến vào lồng ngực rộng lớn của cha, "Ba, con yêu ba".
Ông —— là một người cha cô đơn đúng không? Một người đàn ông ưu tú mà lãnh đạm như vậy, tính cách lại cố chấp không ai bì được, trong tình
yêu, cũng chỉ yêu duy nhất một người, chính là người mẹ đã qua đời nhiều năm của cô, đối với những phụ nữ khác lại xua như xua vịt.
Mà cô lại là một đứa con gái ích kỷ, chỉ muốn một lòng truy đuổi hạnh phúc mình muốn, bỏ qua sự lo lắng quan tâm của ông. Đối với mọi người,
ông là một Diệp Thính Phong cao cao tại thượng, lạnh lùng quyết đoán,
muốn nắm giữ mọi thứ trong tay mình, ngay cả cô cũng phải công nhận về
điểm này, nhưng rồi chợt phát hiện, trên đời này, chỉ còn cô là người
thân duy nhất của ông, cũng là tất cả thế giới của ông.