Tư Đồ Hiên yên lặng hồi lâu cũng không xoay người lại, “Chuyện này nàng không cần lo.”
Kiều Linh Nhi biết ý nhưng có phần nôn nóng, “Dẫu Vân mỹ nhân chẳng phải người tốt, nhưng cứ giương mặt nhìn nàng ta bị hại như thế ta không đành lòng.
Hơn nữa đến lúc ấy có khi ta lại tự oán hận bản thân.”
Đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ suy nghĩ trong lòng với người ngoài!
Cho đến tận bây giờ, nàng chưa từng nghĩ mình là người tốt, thế nhưng cũng không đến mức biến thành kẻ xấu.
Giương mắt nhìn một cô gái trói gà không chặt bị đẩy vào miệng cọp, thật tình nàng không làm được.
Lúc này Tư Đồ Hiên mới quay lại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé nằm sẵn trong tay mình, để nàng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt long lanh chớp động, nàng định rụt tay lại nhưng sức lực không đủ, người ta thì thờ ơ nào để ý.
“Ngài buông ra.” Kiều Linh Nhi cảm nhận được giọng nàng lúc này chẳng khác nào tiếng muỗi kêu, thân thể quá nhỏ bé biết làm sao được.
“Sức nàng sao bì được với bổn vương.”
Tư Đồ Hiên bỏ lại một câu này rồi xoay người rời đi.
Kiều Linh Nhi chết trân tại chỗ, phiền não hồi lâu mới nhớ ra phải quay về Trường Thọ cung.
Vừa bước đến cửa cung, nàng bỗng như bừng tỉnh ngộ, hóa ra là anh ta có ý này.
“Chao ôi, ta đúng là kẻ đần!” Kiều Linh Nhi tức giận hét lên.
Lục Nhu từ trong nội điện bước ra, vừa vặn nghe được mấy lời này, trong lòng không khỏi sợ hãi, sau đó thấy tiểu tổ tông dùng tay vỗ ót, trái tim nhỏ bị dọa nhảy dựng.
“Tiểu tổ tông, người làm gì vậy? Người luẩn quẩn nghĩ không ra thì cứ nói với Lục Nhu, hoặc cứ nói với lão tổ tông là được mà.”
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt linh lợi, hồi lâu sau mới hỏi ngược lại, “Ta luẩn quẩn trong lòng khi nào?”
Lục Nhu sửng sốt, sau ngượng ngùng cúi đầu, “Tiểu tổ tông, sau này chớ đánh lên đầu mình, như vậy không được tốt.”
Kiều Linh Nhi liền nở nụ cười, nàng hài lòng nhấc chân nhỏ bước về phía trước, “Yên tâm đi, ta đây là tiểu hài thông minh, đánh vài cái cũng chẳng hề gì.”
Thế nhưng từ trong điện đã truyền đến giọng của Thái hậu, “Nói bậy, có đầu nào đánh mà không hư.”
Kiều Linh Nhi khẽ rùng mình, nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thái hậu bước đến bèn quay đầu liếc nhìn Lục Nhu với vẻ oán trách, hóa ra là Hoàng tổ mẫu đã thức giấc.
“Hoàng tổ mẫu, người xem xem, hiện tại Linh Nhi vẫn rất thông minh, đầu chưa có hư đâu.” Kiều Linh Nhi vội chạy lại gần, nắm lấy tay Thái hậu.
Thái hậu vẫn tỏ vẻ không vui, tiếp tục trách cứ, “Lục Nhu nói phải đấy, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng cứ nói với ai gia, ai gia làm chủ cho con.
Chớ giữ trong lòng rồi tự dằn vặt bản thân.”
Kiều Linh Nhi phiền não, nàng biết phải nói thế nào đây!
Ạch, nếu nói đúng sự thật thì Thái hậu sẽ hay chuyện của Vân mỹ nhân, nói không chừng lại dấy lên sóng gió trong cung.
Thế nhưng nếu không nói ra, thế chẳng khác nào lừa gạt Thái hậu.
“Hồi Hoàng tổ mẫu, chuyện là thế này.
Khi nãy trên đường Linh Nhi quay về Trường Thọ cung thì gặp phải Thất vương gia.
Linh Nhi đứng lại hàn huyên vài câu, sau cùng, Thất vương gia có nói một câu mà đến bây giờ Linh Nhi mới hiểu được, nên cảm thấy mình thật đần độn.”
Nàng vừa nói, đôi mắt trong veo trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lóe lên vẻ tức giận, trông khả ái vô cùng.
Thái hậu ngắm nhìn hồi lâu, sau khi ngồi lên chủ vị rồi mới lên tiếng, “Hiên nhi nói thế nào với con?”
“Thất gia nói, sức Linh Nhi không bì được với Thất gia.”
Khóe miệng Lục Nhu khẽ giật.
Nào ngờ Thái hậu đã hỏi tiếp, “Con kéo tay Hiên nhi phải không?”
Kiều Linh Nhi tròn xoe mắt, hoảng sợ nhìn Thái hậu, cái miệng nhỏ khẽ mấp máy, “Hoàng tổ mẫu, làm sao người biết?”
Khóe miệng Lục Nhu vẽ thành một đường cong, đây hẳn là điều Thái hậu nương nương người hy vọng nhỉ, lúc này Thái hậu nương nương người chỉ mong Thất vương gia có thể che chở thật tốt cho tiểu tổ tông.
Quả nhiên Thái hậu lại lên tiếng, “Con cho là có chuyện gì mà ai gia không biết?”
Trái tim nhỏ bé của Kiều Linh Nhi thầm run lên, chẳng lẽ chuyện gì Hoàng tổ mẫu cũng biết?
“Hoàng tổ mẫu, người biết chuyện gì?”
“Có phải Linh Nhi thích ở cùng với Hiên nhi không?” Thái hậu đột nhiên thần thần bí bí hỏi.
Trái tim nhỏ của nàng lại run lên, thế nhưng lần này không giống với mọi khi, thậm chí dọa người còn được.
Hoàng tổ mẫu, rốt cuộc người đang suy nghĩ gì vậy? Ai mà thích ở cùng với ngài ấy chứ?
“Tiểu tổ tông đương nhiên là thích ở cùng với Thất gia rồi, lão tổ tông người quá lo lắng đấy thôi.
Mấy lần tiểu tổ tông về Thất vương phủ chẳng phải đều do Thất gia đưa về đó sao?” Lục Nhu vừa bưng trà lên vừa nói chen vào.
Kiều Linh Nhi lại nhìn Lục Nhu với vẻ trách móc, đôi mắt đen láy phát ra tia u oán, mỗi lần nhìn Lục Nhu trong lòng nàng đều cảm thấy mình bị thiệt thòi.
“Hiên nhi khá lãnh đạm nhưng chỉ ngoài mặt lạnh lùng thôi, trong lòng trái lại rất ấm áp.” Sau lời cảm thán ấy, Thái hậu cũng không nói gì thêm nữa.
Kiều Linh Nhi bẽn lẽn nói, “Hoàng tổ mẫu, Thất gia thật sự rất tốt.”
Câu này, suy cho cùng là lời khen dành cho Tư Đồ Hiên nhỉ?
Thái hậu lập tức nở nụ cười, “Hiên nhi đương nhiên là đứa tốt, cho nên con cũng đừng suy nghĩ nhiều, câu nói kia của Hiên nhi không phải là có ý ức hiếp con, có hiểu không?”
Kiều Linh Nhi tặc lưỡi, nàng, dường như nàng không có nói Tư Đồ Hiên khi dễ gì nàng cả.
Nếu Thái hậu tìm Tư Đồ Hiên tính sổ, chẳng phải nàng đã gây ra họa lớn rồi sao?
Hoàn hảo Thái hậu cũng không nói gì, nàng liền theo chân bà đến Vưu Ngọc cung.
Chủ nhân cung Vưu Ngọc rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao ngay cả Thái hậu cũng rất yêu mến?
Người đó là mẫu thân của Tư Đồ Hiên, nàng chỉ biết có vậy, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đế cũng yêu chủ nhân của cung điện này sao? Bằng không sao ông ta lại dung túng Tư Đồ Hiên đến vậy.
Thế nhưng, nếu là yêu, vì sao hằng năm Hoàng đế vẫn nạp phi? Để gạt bỏ nỗi cô đơn chằng?
Hậu cung quả nhiên là nơi người ta không biết đến một chữ “đợi”.
Yến hội sẽ bắt đầu vào giờ Dậu, Thái hậu cười híp mắt sai Lục Nhu phục sức cho Kiều Linh Nhi rồi mới đưa nàng đến.
Trong lòng Kiều Linh Nhi vô cùng cảm động, nàng có thể cảm nhận được sự yêu thương, thậm chí là sủng ái Thái hậu dành cho nàng, thứ mà không một hoàng tử công chúa nào trong hậu cung có được.
Xiêm y trắng muốt lay động trong gió, toát lên vẻ phiêu dật vô hạn, qua gương mặt được trang điểm công phu, rõ ràng có thể thấy được dáng dấp một mỹ nhân sau này.
Bóng dáng nhỏ bé hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người, ngay đến Hoàng thượng cũng kìm lòng không đặng, nhíu mày quan sát rồi mới tiến lên phía trước thỉnh an Thái hậu.
Ánh mắt Tư Đồ Hiên không dừng lại trên người nàng quá lâu, trái lại, Tư Đồ hách lại ngắm nàng chằm chằm.
Kiều Linh Nhi cảm thấy ánh mắt đặt trên người nàng nóng đến bỏng rát, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác chán ghét, nhưng không có cách nào thoát khỏi đôi mắt kia.
Đến khi ngồi xuống, nàng hướng mắt sang thì vừa vặn chạm phải ánh mắt Tư Đồ Hiên, kiểu nhìn mang tính xâm phạm thế này khiến nàng không biết phải nói sao.
Đảo mắt một chút thì lại phải đối diện ánh mắt oán hận của Phượng Mai.
Ạch, hiểu lầm, hiểu lầm rồi!
Không biết Tư Đồ Hiên giờ thế nào.
Khi nàng nhìn về phía Tư Đồ Hiên mới phát hiện nam nhân kia đang tự uống một mình, sung sướng quá nhỉ!
Kiều Linh Nhi vẫn nhìn Tư Đồ Hiên, đáy mặt nhiễm vài phần nộ khí, cứ thế tự nhiên bỏ quên Bách Lý Thần phía sau.
Lúc này, Bách Lý Thần vừa nâng chén rượu nhấp môi, vừa đưa mắt quan sát tiểu nữ oa bên cạnh Thái hậu.
Nàng của hôm nay, dường như càng tỏa ra hào quang mê người.
Kỳ thực, vóc dáng nàng không đến mức rù quyến được kẻ khác, thế nhưng trên người nàng luôn toát ra khí chất cao quỳ, không thể tìm thấy trên người bất kì cô gái nào khác.
Hơn nữa, thứ khí chất này lại có thể khiến đối phương chìm sâu trong mê muội.
Hoặc là chưa từng gặp qua cô gái nào có khí chất như thế nên không tránh khỏi mê muội, hoặc là dù thế nào thì thứ khí chất này có khả năng thu hút đối phương, cho nên buộc phải mê muội.
Từ trước đến nay, Bách Lý Thần chưa từng thấy Thái hậu sủng ái đứa bé nào như thế, nàng chẳng phải cháu gái của Thái hậu, nhưng được đối đãi còn tốt hơn.
Như vậy khó mà hiểu được, nhưng nghe nói lời đồn đại kia là thật.
Nhưng dù có là thật thì Thái hậu cũng không thể sủng ái đến mức ấy.
Quả thật là trăm mối khó giải!
Hoàng hậu tọa bên cạnh Hoàng thượng, lâu lâu lại mỉm cười với Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi bị nhìn, bị cười, không khỏi cảm thấy sợ hãi, làm gì cũng khó nên đành ngoan ngoãn ăn chút điểm tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, suýt chút chuyển thành đen, Lục Nhu vội dâng trà, nhẹ vỗ vào lưng nàng, “Tiểu thư, người từ từ ăn.”
Đến khi hô hấp lại bình thường, Kiều Linh Nhi mới hờn dỗi nói với Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, người từng nói tiểu hài phải ăn uống đầy đủ mới mau lớn.”
Đây là lời Thái hậu nói với nàng năm ba tuổi.
Thái hậu sững người, sau mới nở nụ cười, trí nhớ đứa nhỏ này quả không tồi! Lời nói năm năm trước mà con bé vẫn còn nhớ rõ.
“Đúng là ai gia đã nói như thế, nhưng nếu ăn điểm tâm quá nhiều bao tử sẽ không thoải mái.”
Kiều Linh Nhi lập tức lắc đầu, “Không đâu, điểm tâm ngọt lại không ngấy, mặc dù hơi nhiều đường nhưng không đến mức quá béo, cũng không khó chịu đâu, bao tử con rất khỏe đó.”
Những lời này của mỗ hài tử khiến Thái hậu nghe xong thấy mơ hồ, không rõ ràng.
Lục Nhu nhướng mày, thì thầm nói, “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu.”
Kiều Linh Nhi há hốc miệng, nàng quên bẵng đi rằng mọi người đều không biết chuyện này, kết quả là đành phải giả ngu cười, “Hì hì, không có gì, không có gì.”
Thái hậu lắc đầu, “Đứa nhỏ này thật là…”
Kiều Linh Nhi lập tức cúi gằm cái đầu nhỏ.
Dạ yến sắp bắt đầu, tiếng các loại nhạc khí đua nhau vang lên, tiếp đó là tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, lên xuống hài hòa truyền đến tai, khiến ai nấy đều say mê.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, quay sang nhìn cô gái đang ngồi gảy đàn, hai ngón tay thon dài như nhảy múa trên dây đàn, tiếng đàn khi vui, khi ai oán, cũng giống như những việc ta trải qua trong cuộc sống, có niềm vui, cũng có ưu thương.
“Hoàng thượng, đây là cháu gái của thần thiếp, thần thiếp vốn định tự mình diễn tấu tặng Hoàng thượng, thế nhưng khi nãy không cẩn thận làm ngón tay bị thương, vô phương diễn tấu vì ngài.
Thế cho nên thần thiếp để cháu gái làm thay, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Giọng nói đạm nhiên của Hoàng hậu vang lên, khiến Kiều Linh Nhi ngoái đầu lại.
Không ngờ cô gái kia là người của Hoàng hậu!
Hoàng hậu nói rất nhỏ, lại nhanh, người khác đương nhiên không nghe thấy.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi ngồi ngay bên cạnh Thái hậu, một chữ cũng không nghe sót.
Thái hậu không đợi Hoàng thượng lên tiếng đã nhíu mày hỏi, “Tại sao lại bất cẩn như vậy?”
Hoàng thượng động lòng, cúi đầu nhìn dải lụa trắng quấn quanh ngón áp út của Hoàng hậu, ông nhướng mày, “Sao tay nàng lại bị thương?”
Hoàng thượng vừa dứt lời thì thị nữ đứng bên cạnh đã vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thượng tha tội.”
Cứ như vậy, hành động trên chủ ý không khỏi khiến người khác chú ý, mọi người đều nhìn lại, chẳng phải họ to gan quan sát, thế nhưng cũng chẳng khác biệt, ai ai ở đầy cũng đều tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hoàng hậu lại bị thương?”
Hoàng hậu vội kéo tay Hoàng thượng, “Hoàng thượng, ngài bớt giận, là thần thiếp vô ý để thoa cài tóc đâm vào tay.
Không có gì đáng ngại.”
Hoàng thượng nắm lấy tay Hoàng hậu, xem xét một chút, “Lát nữa gọi thái y đến xem qua cho nàng.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Trái lại, Kiều Linh Nhi lại thấy chuyện này có điểm không bình thường, nàng tò mò không biết vì sao người gảy đàn lại bình tĩnh đến thế? Chuyện lớn như vậy, nếu nàng ta nghe theo lệnh của Hoàng hậu mà làm, sao có thể duy trì sự điềm tĩnh?
Lẽ nào bên cạnh Hoàng hậu toàn những người xuất sắc như vậy sao?
“Sau này chú ý hầu hạ.” Hoàng thượng lạnh lùng nói rồi cho Tùng Liên đứng lên.
Thái hậu thở dài một tiếng rồi lặng thinh.
Tính tình Hoàng hậu điềm tĩnh, không ưa tranh cãi.
Nếu đổi lại là người khác, e là sẽ tự mình nghĩ cách làm lớn chuyện, biểu diễn một màn hí kịch trước mặt bá quan.
Dù sao bản thân cũng mang thân phận cao quý, mà ý Hoàng hậu đã muốn cũng khó mà làm trái lại.
Trong lòng Kiều Linh Nhi vô cùng hiếu kỳ, nàng muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khúc nhạc kết thúc, cô gái kia dáng người thướt tha bước đến, hơi khuỵu gối, “Dân nữ Tự Khúc thỉnh an Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng lên đi.”
Tự Khúc cúi đầu đứng dậy.
Những suy đoán dấy lên trong lòng mọi người, dù mỗi người mỗi ý nhưng chung quy đều xoay quanh tiểu nữ tử này.
Nếu hỏi đêm nay người khiến kẻ khác chú ý nhất là ai, không còn nghi ngờ gì chính là Kiều Linh Nhi nàng.
Thế nhưng sở dĩ nàng được người ta chú ý không chỉ vì chuyện dựa vào sự sủng ái của Thái hậu đến dự yến hội, còn được ngồi bên cạnh Thái hậu nương nương, mà cốt yếu là vì nàng từng là Bát vương phủ nhưng hiện tại lại ở trong Thất vương phủ.
Còn Tự Khúc trước mặt đây được người ta chú ý bởi tiếng đàn êm tai khá xuất sắc, bên cạnh đó là tướng mạo xinh đẹp.
Mặt Vân mỹ nhân hơi biến sắc, đáy mắt hiện lên một tia ưu thương, khóe miệng khẽ mấp máy rồi cụp mi.
Kiều Linh Nhi nhìn thấy tất cả, nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thái hậu.
Sau cùng, Tự Khúc đứng hầu hạ bên Hoàng hậu.
Dạ yến được tiếp tục.
Điều Kiều Linh Nhi không ngờ tới là đến giữa yến hội, Phượng Mai đăng đài biểu diễn, khúc nhạc này so với khúc nhạc của Tự Khúc ban nãy còn hay hơn.
Chuyện này quả thú vị, liếc nhìn nét mặt Tự Khúc, Kiều Linh Nhi nàng biết tỏng nàng ta muốn nhân cơ hội này lấy lòng Hoàng thượng.
Thế nhưng hôm nay lại bị khúc nhạc này của Phượng Mai lấn át, trong lòng đương nhiên không vui vẻ gì.
Song, điều nàng càng không ngờ tới là khi Phượng Mai kết thúc bài diễn tấu, bỗng một giọng nói ngọt ngào cất lên, “Nghe nói Kiều tiểu thư cầm kỳ thi họa đều xuất sắc, phủ hoàng cũng nên để Kiều tiểu thư đàn tặng người một khúc nhạc.”