Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 93: Thất Gia Khen Ngợi






Dọc đường đi, Tư Đồ Hiên không nói gì, Kiều Linh Nhi cũng chẳng hỏi han, chỉ im lặng theo sát anh ta.
Cuối cùng cũng đến cửa Hách vương phủ, Kiều Linh Nhi không nhịn được nữa, đảo mắt ngó xung quanh rồi kéo kéo ống tay áo Tư Đồ Hiên, “Thất gia.”
Tư Đồ Hiên dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, “Hồi phủ trước đã.”
Kiều Linh Nhi chun cái mũi nhỏ, ra chiều bất mãn.
Hoa viên Thất vương phủ vẫn thoảng mùi hương mê người như trước, mấy đóa hoa xinh tươi thơm ngát đong đưa trước gió khiến lòng người dâng lên một loại tư vị khó diễn tả.
Kiều Linh Nhi hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa ngập ý cười, trong lòng nàng thầm nhủ: Nơi đây quả thích hợp để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Tư Đồ Hiên ngồi xuống băng đá, Kiều Linh Nhi bước vào mái đình, đôi mắt nàng chớp động liên hồi như nhắc nhở nhân gia mau nói ra, nàng không còn nhẫn nại thêm được nữa.
“Nàng muốn biết vì sao bổn vương đến Hách vương phủ?”
Kiều Linh Nhi mau chóng gật đầu, hệt như con gà mổ thóc.
“Nàng ngẫm lại xem vì sao công tử Phượng gia lại đến Hách vương phủ.”
Chuyện này đúng là khó hiểu.
Kiều Linh Nhi trầm tư, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại, thế nhưng chẳng nghĩ ra được chuyện anh ta đến Hách vương phủ có quan hệ gì đến chuyện công tử Phượng gia cũng đến nơi ấy.
Ngay khi nàng định mở miệng hỏi thì người nọ đã lên tiếng, “Nghĩ kĩ rồi hẵng hỏi.”
Mỗ tiểu hài trợn tròn mắt, duy trì yên lặng.
Người nàng nhìn thấy ở trà lâu hôm trước chính là vị công tử đến Hách vương phủ ngày hôm nay, cũng chính là công tử Phượng gia?
Chẳng lẽ vì vị trí Bát vương phi còn bỏ ngỏ, Phượng gia lo lắng Phượng Mai không đoạt được nên mới tiếp thêm lực?
Ạch, nghĩ thế nào cũng không ra.

Những chuyện này đều là việc của Hách vương phủ, chẳng liên quan đến Tư Đồ Hiên nửa điểm, sao lại phiền Thất vương gia đại giá?
Hơn nữa đây đã là lần thứ hai Phượng Mai vời nàng đến Hách vương phủ, nhưng rốt cuộc cũng không nói rõ là chuyện gì, thế chẳng phải quá kì lạ sao.
“Chẳng lẽ là vì chuyện Bát vương phi?”
Chân mày Tư Đồ Hiên hơi nhíu lại, rất không hài lòng với đáp án mà cái đầu thông minh của nàng vừa đưa ra.
“Không đúng sao?” Mỗ tiểu hài lại chìm vào trầm tư.
Tư Đồ Hiên đã định lên tiếng, nhưng thấy nàng nhíu mày, anh liền ngậm chặt miệng.
Hiếm khi thấy được dáng vẻ nghiêm túc suy ngẫm này của nàng, cớ gì phải cắt ngang?
Một lát sau, đôi mày Kiều Linh Nhi giãn ra, cái miệng nhỏ dẩu lên, đôi mắt ngọc phát quang lấp lánh, “Ngài nói xem có phải là vì chuyện ruộng lúa lần trước có liên quan đến Phượng gia?”
Lần này hẳn là không tệ nhỉ?
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Rốt cuộc trí thông minh cũng quay về.”
Tâm tình mỗ hài đang vui vẻ, chẳng thèm để ý đến chuyện Thất gia vừa chê nàng ngốc.

Dù sao Thất gia thường chẳng khen ai, thế nhưng hiện tại lại khen ngợi nàng, nàng có thể mất hứng sao?
“Vậy thì vì sao khi Phượng công tử đến ngài lại rời đi?”
“Nếu bổn vương còn lưu lại Hách vương phủ, nàng nghĩ người của Phượng gia sẽ an tâm đàm luận sự tình?”
Trong nhà đang chứa một kẻ rất thông minh, nếu không mau chóng mời kẻ ấy rời đi thì bất kể bản thân có làm gì cũng đều thấy bất an.

Nhất là khi mình muốn làm chuyện xấu, lại càng vạn phần khiếp sợ.
Chiêu này của Tư Đồ Hiên quả là cao minh.
Anh ta cho kẻ khác không gian phát triển “chuyện tốt”, vậy thì có thể tra ra kẻ ấy rốt cuộc đang làm chuyện gì.


Hơn nữa lại mang danh “phụng bồi nàng” đến Hách vương phủ làm chuyện chính, người ngoài vốn chẳng thể hoài nghi.
Kiều Linh Nhi bỗng cảm thấy buồn bực, nàng cảm giác như mình bị người ta lợi dụng, phải làm sao đây?
Hiện tại nàng ăn của người ta, uống của người ta, khi có việc còn nhờ vả người ta, không thể dọa nạt anh ta một phen, lại còn phải giương mắt nhìn bạc từ khe hở chạy trốn, cảm giác này đúng là không thể chịu được.
Kiều Linh Nhi nàng trước vừa ngợi khen Thất gia, sau đã hồi tưởng hết thảy những khổ não.
Sáng sớm hôm sau, khi Kiều Linh Nhi thức giấc trong viện đã ầm ĩ huyên náo, thật đáng ghét.
Sáng sớm phải an tĩnh dùng điểm tâm, an tĩnh tản bộ, an tĩnh lắng nghe một khúc ca hay đọc một quyển sách là tuyệt nhất.

Âm thanh huyên náo như vậy rát dễ khiến người ta mất hứng.
“Vân Lam.” Kiều Linh Nhi khó chịu hét lên.
Giọng nàng truyền thẳng ra bên ngoài, nháy mắt, tất cả tiếng động đều ngưng lại.
Vân Lam vội vàng chạy vào, khuôn mặt nhỏ còn ửng hồng, không rõ vì ánh nắng bên ngoài quá gắt hay là vì nàng ta vừa tranh cãi cùng ai.
“Bên ngoài có chuyện gì mà ầm ỹ vậy?” Kiều Linh Nhi lộ rõ vẻ không vui.
“Tiểu thư, là người của Hách vương phủ đến truyền rằng Lê trắc phi mời người đến Hách vương phủ một chuyến.

Nô tỳ bảo họ người đang nghi ngơi, bọn họ lại thì thầm với nhau là… là…”
Câu tiếp theo, Vân Lam thực sự không dám nói ra.
Kiều Linh Nhi xuống giường, thản nhiên hỏi, “Nói cái gì?”
Vân Lam mím môi, “Họ nói tiểu thư đã bị Bát vương gia hưu còn dám phách lối như vậy.

Tiểu thư, bọn họ đúng là một lũ xấu xa.”
Vừa thốt ra câu cuối cùng, nét mặt Vân Lam đã chuyển sang phẫn nộ.
Kiều Linh Nhi nhìn nha đầu kia rồi bật cười.
Thấy chủ tử cười, Vân Lam tỏ ý không vui, “Tiểu thư, sao người còn cười được vậy? Bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều muốn leo lên đầu người khác.”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Kéo họ ra ngoài phạt mỗi người mười hèo?”
Vân Lam lắc đầu, “Tiểu thư có thể bẩm với Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương thương yêu tiểu thư như vậy nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho người.

Hơn nữa người cũng có thể nói với Thất gia mà, Thất gia đối với tiểu thư rất tốt, nhất định không để kẻ khác khi dễ người.”
Vân Lam vừa chải đầu cho Kiều Linh Nhi vừa mách nước, cảm thấy chủ ý của mình không tệ bèn gật đầu nở nụ cười.
Kiều Linh Nhi chẳng nói gì, xem ra nha đầu kia nắm rất rõ sự tình.
Thế nhưng Tư Đồ Hiên đối đã nàng tốt sao? Nếu như làm tốt chuyện kia, nàng cũng không phản đối.
Rửa mặt chải đầu xong, Kiều Linh Nhi liền đi dùng điểm tâm, chẳng để ý đến đám người Lê trắc phi phái đến.
“Lê trắc phi cho mấy người đến?” Nuốt một miếng đồ ăn xong Kiều Linh Nhi mới lên tiếng.
“Hai người ạ.”
Kiều Linh Nhi lại im lặng, tiếp tục dùng bữa.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Kiều Linh Nhi theo thói quen giúp tiêu cơm trước nay, bước đến hoa viên tản bộ.
Vân Lam e ngại theo hầu, cuối cùng không nhịn được nữa bèn can đảm lên tiếng hỏi, “Tiểu thư, người không đi gặp bọn họ sao?”
Dù Vân Lam cô rất giận cách hành xử của hai kẻ hầu Lê trắc phi kia, nhưng dù sao cũng là do Lê trắc phi phái đến, nếu cô ta nói lời không hay về tiểu thư trước mặt bát vương gia, tiểu thư sẽ chịu ủy khuất.
“Lát nữa gặp.”
“Vậy thì, tiểu thư, nô tỳ đưa bọn họ đến hoa viên được không?” Vân Lam ướm hỏi.

Kiều Linh Nhi dừng cước bộ, sau gật đầu, “Gọi bọn họ đến đây.”
Nàng cũng muốn xem xem những người kia rốt cuộc muốn chơi trò gì.

Ban đầu là Phượng Mai vời nàng đến nhưng chẳng nói năng rõ ràng.

Hiện tại mới sáng sớm lại đến Lê trắc phi.
Không phải khi nàng rời khỏi Hách vương phủ còn thiếu bọn họ cái gì chứ?
Cạn tàu ráo máng đến như vậy đúng là khó khiến người ta chấp nhận được.
Thế nhưng hai người kia chẳng có cơ hội bước vào hoa viên, vừa đến cửa đã bị lính gác chặn lại.
Lý do: Thất vương gia có lệnh, những người không phận sự không được phép vào hoa viên.
Kiều Linh Nhi chớp mắt liên hồi, cái miệng nhỏ vui vẻ vẽ thành một đường cong, đôi chân nhỏ rảo bước về phía cửa hoa viên.
“Các ngươi tìm ta?”
Cuối cùng cũng gặp được Kiều Linh Nhi, trong lòng Thu Phi nhẫn nhịn đã lâu, không ngờ tiểu nữa oa này ngày càng kiêu ngạo hơn hẳn lúc trước.

Trắc phi ra lệnh mời nàng ta đến Hách vương phủ, nàng ta lại ba lần bốn lượt không cho gặp.
“Lê trắc phi mời Kiều tiểu thư đến Bát vương phủ một chuyến.

Mong Kiều tiểu thư lập tức theo ta sang bên ấy.”
Những lời này chẳng mấy lễ phép, thậm chí còn có thể nhge ra được ý tứ châm chọc lẫn bất mãn trong giọng nói của Thu Phi.
“Chẳng hay Lê trắc phi có việc gì?”
“Chuyện của chủ tử ta không biết rõ.

Xin Kiều tiểu thư chớ kéo dài thời gian, lập tức theo ta đến Hách vương phủ.” Giọng nói phách lối, ngôn từ cũng phách lối, đến Vân Lam cũng không nhịn được.
“Thu Phi, khi nào đến lượt ngươi nói chuyện với tiểu thư nhà ta như thế? Ngay đến Thời Bố khi nhìn thấy tiểu thư cũng phải thỉnh an, ngươi coi mình là ai vậy hả?”
Vân Lam là một nha hoàn thức thời, thế nhưng nếu kẻ khác muốn khi dễ tiểu thư nhà cô, cô bất chấp là ai đều vươn móng vuốt ra cào cho kẻ đó bị thương.
Thời Bố là ai liệu có ai không biết.
Thu Phi đương nhiên biết rõ, khi Thất vương ở kinh thành, Thời Bố chính là quản gia của Thất vương phủ.
Nói cách khác, bất kể khi nào, mặc kệ quản gia hiện tại của Thất vương phủ có là ai, mọi người chỉ cần nhớ kĩ rằng, Thời Bố chính là quản gia của Thất vương phủ!
Quyền lợi của quản gia trong vương phủ dương nhiên lớn hơn so với người thường, ngay cả quan viên địa vương khi gặp quản gia của vương phủ cũng phải hành lễ thỉnh an, đừng nói chi đến tiểu nha hoàn bọn họ.
Sắc mặt Thu Phi chợt biến, những lời này của Vân Lam ý là nói nàng ta đang khi dễ Kiều Linh Nhi?
Nhưng Thu Phi nàng ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, nơi này là Thất vương phủ, dù muốn chiếm tiện nghi thì cũng không phải lựa chọn địa thế cho tốt.
“Vân Lam cô nương đừng nóng giận, là ta không đúng.

Ta chỉ lo lắng Kiều tiểu thư lỡ thời gian gặp Lê trắc phi, đến khi ấy lại phải chịu phạt mà thôi.”
Bộ mặt này của Thu Phi khiến Kiều Linh Nhi không biết nói sao.

Thứ hạ nhân đem chủ tử ra làm bia đỡ hẳn không phải là kẻ hầu tốt.

“Nếu Thu Phi cô nương đã nghĩ thay cho ta như vậy, ta sẽ theo Thu Phi cô nương qua bên ấy.” Nói xong nàng liền quay sang dặn thị vệ, “Ngươi bẩm lại với Thất vương gia rằng, Lê trắc phi mời ta đến Hách vương phủ làm khách, ta sẽ sớm hồi phủ.”
Cứ thế, Kiều Linh Nhi theo Thu Phu đến Hách vương phủ.
Dọc đường đi, Vân Lam rất lo lắng bất an, có phần hối hận vì đã không cản tiểu thư lại.
Hách vương phủ hôm nay đã không còn là Hách vương phủ khi trước, tiểu thư đã còn không là Hách vương phi, nhất định là sẽ bị kẻ khác khi dễ.
Kiều Linh Nhi biết lòng Vân Lam rối loạn, nhưng chuyện lần này đã ở thế buộc phải làm.
Trong hoa viên Hách vương phủ, từng đóa hoa vẫn kiều diễm như trước khiến Kiều Linh Nhi càng thêm chán ghét.
Không hiểu gì sao bọn họ đều thích đãi khách trong hoa viên.
“Thỉnh an Lê trắc phi.” Kiều Linh Nhi chủ động hành lễ.
Lê trắc phi đến nửa ngày cũng không hừ lấy một tiếng để Kiều Linh Nhi đứng dậy.
Vân Lam cảm nhận đôi chân mình bắt đầu e ẩm, tiểu thư chân tay còn nhỏ yếu, nhất định không chịu nổi cảnh này, cô liền lên tiếng, “Nô tỳ thỉnh an Lê trắc phi.”
Lê trắc phi cười nhạt, không ngờ tiểu nha đầu bên người Kiều Linh Nhi này cũng thật thông minh.

Một tiếng thỉnh an này là đang nhắc nhở Lê trắc phi cô ta sao?
“À, Kiểu tiểu thư đừng khách khí, đứng lên đi chứ.” Lê trắc phi nhận lấy chén trà nha hoàn dâng lên, đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói, “Sau này Kiều Linh nhi hành lễ như vậy nếu để kẻ khác nhìn thấy sẽ cho là ta đang khi dễ tiểu hài là cô.

Vậy thì không tốt chút nào, thanh danh của ta bị hủy cũng coi như bỏ, quan trọng là… danh tiếng của Hách vương phủ sẽ bị tổn hại.”
Kiều Linh Nhi nhu thuận lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ung dung nở nụ cười, giọng nói dịu dàng mềm mại, “Lê trắc phi đừng lấy làm lạ, chuyện lễ nghi nếu Lê trắc phi có thể quản giáo hạ nhân tốt một chút thì lời gièm pha chẳng thể truyền ra ngoài.”
Lê trắc phi lập tức trừng mắt, giận đến run người.
“Thật lớn mật, dám chống đối nương nương.” Thu Phi nương theo chiều gió, hống hách lên tiếng, thái độ như muốn lột da Kiều Linh Nhi.
“Ô kìa, chẳng phải là Kiều tiểu thư đây sao? Sao lại đến vương phủ vậy?” Xa xa khẽ truyền đến giọng nói của Phượng Mai.
Kiều Linh Nhi cúi đầu, trong lòng thầm nhủ, chuyện trong vương phủ còn không giải quyết được thì nói chi đến đấu đá trong hoàng cung.
Đợi người nọ bước vào, Kiều Linh Nhi tinh ý thỉnh an, “Thỉnh an Mai trắc phi.”
Phượng Mai duy trì nụ cười trên khuôn mặt, ngọt ngào nói, “Mau mau đứng lên.”
“Tỷ tỷ cũng đến hoa viên tản bộ sao? Muội muội nhớ là tỷ tỷ ưa đến đây lúc xế chiều kia mà.”
Phượng Mai nhẹ cười, dường như chẳng để tâm đến lời Lê trắc phi, “Sáng sớm ngắm hoa mới phải.

Hôm nay Vương gia vào triều sớm, hầu Vương gia rời giường xong thì chẳng có việc gì nên đến hoa viên dạo chơi một chút, không ngờ muội muội lại mời Kiều tiểu thư đến.”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới đã khiến Lê trắc phi bừng bừng lửa giận, quả thật là nóng đến thiêu đốt tim gan.
Vốn dĩ đêm qua Vương gia sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Lê trắc phi, nào ngờ Phượng Mai lại dùng tiểu xảo lôi kéo Vương gia đến Mai Tâm điện.

Rốt cuộc Vương gia sai người quay về nói đêm nay lưu lại Mai Tâm điện nghỉ ngơi.
Những tưởng Kiều Linh Nhi đi rồi thì mọi chuyện tốt đẹp đều hướng về phía Lê trắc phi cô ta, nhưng trăm triệu lần không ngờ đến Phượng Mai lại gian manh giảo hoạt như thế.
“Ha ha ha, tỷ tỷ khổ cực hầu hạ Vương gia sao không ở lại trong điện nghỉ ngơi cho tốt?”
Ôi chao, chẳng lẽ bọn họ gọi nàng đến đây xem kịch vui sao? Nàng không có hứng thú với kịch nghệ đâu.

Thâm tình vờ vịt, quan hệ vờ vĩnh, hết thảy đều quá giả tạo, thật thất vọng về cách mà người ta đối xử với nhau.
Kiều Linh Nhi cúi đầu nhỏ, suy ngẫm về vấn đề nghiêm trọng này, hoàn toàn bỏ ngoài tai cuộc tranh chấp giữa hai người bọn họ.
Sau cùng, Phượng Mai chuyển sự chú ý sang Kiều Linh Nhi, “Nếu Kiều tiểu thư có thời gian thì mời đến điện ta uống chén trà.

Hai hôm trước Vương gia vừa mang về một túi Bích Loa Xuân thượng hạng, mong Kiều tiểu thư nể mặt quá bộ dùng thử.”
Kiều Linh Nhi không nghĩ tới Phượng Mai lại biết nàng thích uống Bích Loa Xuân.
Được thôi, nàng là kẻ yêu trà nhưng chỉ thích nhất Bích Loa Xuân, sự mê muội dành cho loại trà này chẳng thể hình dung bằng lời.

Nếu người ta đã lên tiếng chào mời, hiển nhiên nàng phải đáp ứng rồi.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp gật đầu, Lê trắc phi đã nói chen vào, “Như vậy không hay đâu tỷ tỷ à.


Tỷ tỷ đừng quên trà ấy là do Vương gia mang về, Vương gia thích uống Bích Loa Xuân thì tỷ tỷ cũng biết rồi đấy, nếu lãng phí chỉ e ngài sẽ tức giận.”
Lời Lê trắc phi nói ra khiến Phượng Mai tức giận, nhưng cũng chỉ cười nhạt, “Vương gia đã nói, đồ ngài tặng thì là của chúng ta, chẳng lẽ muội muội đã quên? Hơn nữa chuyện Vương gia thích uống Bích Loa Xuân cũng chỉ là mới gần đây phát sinh, muội muội suy nghĩ nhiều rồi.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi có điểm nghi hoặc, vì sao Tư Đồ Hách đột nhiên thích uống Bích Loa Xuân? Nàng nhớ rõ trước đây…
“Ha ha ha, phải phải, là ta suy nghĩ nhiều, tỷ tỷ đừng nóng giận.

Chỉ là tỷ tỷ có thể đợi muội xử lý xong chuyện mới mời Kiều tiểu thư đến Mai Tâm điện được không?” Lê trắc phi làm bộ tươi cười.
Kiều Linh Nhi vốn định hân hạnh mạo hiểm đến Mai Tâm điện uống trà, nghe xong lời của Lê trắc phi thì tâm trí uống trà cũng chẳng còn.

Thật tình nàng không muốn dùng thứ đồ mà Tư Đồ Hách yêu thích.
“Ý của Lê trắc phi là, trà ấy để ta nếm thật quá lãng phí?”
Kiều Linh Nhi chợt buột ra một câu này, khiến mọi người đều ngây ngẩn.
Trông nét bi thương trên khuôn mặt nhỏ, Lê trắc phi lúng túng nói, “Không phải như thế…”
Trên mặt Phượng Mai cũng lộ vẻ xấu hổ nhưng chẳng nói gì, trong lòng không biết nói sao, hoặc giả cũng muốn Kiều Linh Nhi nổi giận, sau đó thuận thế diệt Lê trắc phi.
“Ta biết ta vô dụng, lát nữa ta sẽ bẩm lại với THất vương gia, lá trà trân quý không nên để ta dùng.

Ngay đến Hoàng tổ mẫu cũng rất trọng trà, cho ta đúng là có hơi lãng phí.”
Kiều Linh Nhi nhỏ giọng thì thào.
Phượng Mai ngây dại, Lê trắc phi ngẩn người.
Những lời bâng quơ này để lộ cho bọn họ hai tin, bọn họ đều hiểu cả.
Thứ nhất, Thất vương gia sủng ái nàng, đem trà quý cho nàng dùng, hơn nữa loại trà này ngay cả Thái hậu cũng không có cơ hội thưởng thức.
Thứ hai, nàng vẫn gọi Thái hậu là Hoàng tổ mẫu, chứng tỏ bất kể nàng có là Bát vương phi hay không thì sự sủng ái mà Thái hậu dành cho nàng cũng không thay đổi.
Kiều Linh Nhi vẫn cúi đầu, người ngoài khó mà đoán biết được sắc mặt nàng hiện tại ra sao.
Phượng Mai có phần bất an, Lê trắc phi cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi tương tương với sự bất an kia.
Lê trắc phi quên mất rằng sau lưng Kiều Linh Nhi còn có Thất vương gia, có lẽ Thất vương gia yêu nàng ta!
“Kiều tiểu thư đừng hiểu lầm ta, ta không phải có ý này.

Chỉ là khó khăn lắm mới tìm được loại trà Vương gia yêu thích, nếu hôm nào đó tìm không được ngài sẽ không vui, mà dạo gần đây Vương gia lại thường hay đến điện của tỷ tỷ thưởng trà.

Nếu Kiều tiểu thư muốn thưởng trà, có thể đến điện của ta, chỗ ta cũng có Bích Loa Xuân hảo hạng.”
Đây là lần đầu tiên Lê trắc phi có chút thông minh.

Kiều Linh Nhi đưa ra một đánh giá như thế.
Hiếm khi cô ta hiểu mà nắm lấy cơ hội loại bỏ Phượng Mai.

Từ trước đến nay phản ứng của Lê trắc phi đều chậm chạm hơn Phượng Mai nhiều.
Trước là Phượng Mai ở trước mặt cô ta khoe khoang chuyện Tư Đồ Hách đến Mai Tâm điện, điều này thể hiện rằng cô ta đang khoekhoang Vương gia sủng cô ta cỡ nào.

Được nam nhân chiều chuộng lại yêu thương, đối với nữ nhân mà nói đó là chuyện hi hữu đáng giá.
Mặt Phượng Mai biến sắc.
Nhưng ngay lúc này, có hạ nhân vào bẩm báo rằng Vương gia đã hồi phủ.
Ạch, Tư Đồ Hách đã quay về? Như vậy nàng có cần lánh mặt không? Hay là bỏ chạy trước?
Thế nhưng chuyện quan trọng Phượng Mai và Lê trắc phi còn chưa nói, hiện tại có rút lui thì ngày sau cũng lại phải cất công một chuyến.
Kiều Linh Nhi còn chưa nghĩ xong thì Tư Đồ Hách đã bước đến, hơn nữa anh ta còn đứng ngay bên cạnh nàng.