“Xin Thập tam gia quay về cho, ta muốn bế môn hối lỗi.” Kiều Linh Nhi vô cùng nghiêm túc nói.
Tư Đồ Dật tự biết mình gây họa, trong lòng nóng nảy không thôi.
Gần đây Thất ca hậu đãi nàng ta, nếu để Thất ca biết nàng ta là vì một câu nói kia mà không ăn không uống, mặt ủ mày chau còn không phải muốn rút gân lột da anh sao?
“Linh Nhi, ta chỉ đùa một chút thôi, cô ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Lúc nay, ngay cả danh xưng Tư Đồ Dật cũng đã đổi lại.
Nét mặt tươi cười không còn hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi, ánh mắt nàng rất nghiêm túc, “Chuyện bản thân phải chịu trách nhiệm còn làm sai trái, bản thân không tự nghiêm phạt sao có thể giáo huấn kẻ khác?”
Mặt Tư Đồ Dật ngẩn ra, hồi lâu mới bình tĩnh lại, mỗ hài kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
Sau cùng anh đành xoay người rời đi.
Trong hoàng cung, tiệc rượu linh đình, trống nhạc trỗi lên.
Tư Đồ Dật lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Hiên, an vị rồi mới khẽ nói, “Thất ca, đệ đã gây ra sai lầm lớn, huynh đừng trách đệ.”
Tư Đồ Dật làm việc rất có nguyên tắc, bất kể là làm chuyện gì cũng rất có trách nhiệm.
Dẫu cho là chuyện sai lầm cũng sẽ nhận lấy hậu quả.
Tư Đồ Hiên đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đệ trêu phải nha đầu kia, nàng quyết định đêm nay sẽ bế môn hối lỗi.” (Diện bích tư quá: Dịch thô là úp mặt vào tường.
Có thể hiểu là bị phạt đóng cửa ăn năn hối lỗi.)
Tư Đồ Hiên hơi khựng lại, “Bế môn hối lỗi?”
Tư Đồ Dật run rẩy cười khẽ, “Lại còn không ăn không uống, bế môn hối lỗi đến hừng đông.”
Chân mày còn chưa kịp nhíu lại, Tư Đồ Hiên đã đứng bật dậy.
Thế nhưng ngày hôm nay vị trí của anh tương đối quan trọng, không những thế còn rất thu hút sự chú ý của những người xung quanh, một động tác thôi cũng khiến người trong điện hết thảy ngoái lại nhìn.
Hoàng đế thấy vậy bèn hỏi, “Hiên nhi, con định đi đâu?”
Tư Đồ Hiên vừa định đáp lời thì ngoài cửa điện đã truyền đến mấy tiếng, “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Yến hội đêm nay Thái hậu vốn không định tham gia, nhưng hiện tại người lại xuất hiện khiến ai nấy đều giật mình.
Trong lòng Hoàng đế vô cùng mừng rỡ, vội vàng tiến lên nghênh đón, “Mẫu hậu, người đã tới.”
Tiếng thỉnh an đồng loạt vang lên tựa sấm rền.
Thái hậu phất tay, “Ai gia chỉ đến xem một chút, mọi người đừng nên câu nệ, ngồi xuống cả đi.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thái hậu cũng thượng tọa.
Một nam tử vận áo bào màu thiên thanh, chắp hai tay cung kính nói, “Sứ giả tộc Lưu Vân – Bách Lý Thần thỉnh an Thái hậu nương nương.
Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thái hậu thầm quan sát rồi gật đầu tỏ ý hài lòng, “Thần vương gia miễn lễ.”
Bách Lý Thần đứng thẳng người, trên mặt thoáng lộ ý cười, “Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
“Thần vương gia, mời ngồi.” Lúc này Hoàng đế mới lên tiếng.
Bách Lý Thần quay về vị trí cũ, nâng chén rượu thị nữ bày sẵn trên bàn nhấp một ngụm nhỏ.
Tư Đồ Hiên vốn định đứng lên cáo từ, không ngờ Thái hậu giá đáo, hiện tại muốn đi cũng không được.
Bởi lẽ Tư Đồ Hiên ngồi ngay phía dưới bên phải của Thái hậu, nói chuyện với anh cũng đỡ hao tổn sức lực.
Thái hậu lập tức lên tiếng, “Sao Hiên nhi không đưa Linh Nhi vào cung để ai gia gặp con bé?”
Tất cả mọi người đều tập trung xem múa, nghe đàn nhưng cũng không quên để ý đến những nhân vật quan trọng.
Cứ như vậy, cuộc trò chuyện rất đỗi bình thường giữa Thái hậu và Tư Đồ Hiên lọt vào tai bọn họ, lọt cả vào lòng bọn họ.
Chỉ một câu nói của Thái hậu cũng khiến mọi người ngây dại.
Ai cũng biết Kiều Linh Nhi vốn là Bát vương phi vừa bị hưu, hiện tại đang trú tại Thất vương phủ.
Nguyên nhân vì sao khiến nàng bị hưu thì không ai rõ, trong lòng mọi người ý nghĩ đã manh nha, nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng suy đoán to nhỏ.
Ngày hôm này đã có thể yên tâm nghị luận, bởi Thái hậu đã đích thân lên tiếng.
Chẳng lẽ là vì Bát vương phi bất trung với Bát vương gia nên mới bị hưu?
Thế nhưng mối nghi ngờ ấy, dù hoài nghi cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng.
“Hồi Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không được khỏe, tôn nhi đã để nàng lại nghỉ ngơi trong phủ.
Nếu Hoàng tổ mẫu nhớ nàng, tôn nhi sẽ đưa nàng tiến cung.” Tư Đồ Hiên cung kính đáp.
Nghe vậy, trong lòng Thái hậu có phần ngờ vực.
Nếu nha đầu Linh Nhi kia thực sự không khỏe, về lý Hiên Nhi chắc chắn sẽ không để con bé tiến cung.
Nhưng hiện tại không những đáp ứng để nha đầu kia tiến cung, còn nói muốn tự mình đi đón người, há chẳng phải khiến người ta sinh nghi sao?
“Nếu vậy con mau đi đón nha đầu kia vào cung để ai gia gặp một chút.” Thái hậu thuận theo ý Tư Đồ Hiên.
Hoàng đế có phần không đồng tình, “Hiên nhi, để Hải công công đi được rồi.
Con là vương gia, chuyện đón nha đầu kia cứ để hạ nhân làm.”
Thái hậu không thích nghe những lời này, trong lòng hơi mất hứng nhưng cũng nói tỏ ra mặt.
Dù sao lời của Hoàng đế cũng có lý.
Tư Đồ Hiên đương nhiên không đồng ý với cách làm của Hoàng đế, “Phụ hoàng, không cần đâu.
Hải công công còn phải ở bên cạnh người hầu hạ, nhi thần đi một lát sẽ trở lại, Hoàng tổ mẫu cũng yên tâm.”
Thái hậu cướp lời, “Thôi thôi.
Để Hiên nhi đi đi.”
Thái hậu đã lên tiếng, Hoàng đế cũng không tiện phản bác nên đành đáp ứng.
Nhìn theo thân ảnh Tư Đồ Hiên khuất dần nơi cửa điện, Hoàng hậu khẽ cười nói, “Hoàng thượng, Thất vương gia trước nay làm việc có chừng mực, cũng khiến mẫu hậu rất an tâm, người đừng lo lắng.”
Hoàng hậu sức khỏe không tốt, nếu không phải vì yến hội quan trọng, cô ta cũng sẽ không tham dự.
Thái hậu cũng yêu thích tính cách không màng danh lợi của Hoàng hậu.
Mấy năm gần đây phi tử bên người Hoàng đế liên tục thay đổi, nhưng Hoàng hậu trước sau ôn hòa, không khóc lóc cũng không làm khó dễ.
“Hoàng hậu nói phải lắm, chính điểm này ở Hiên nhi khiến ai gia yêu thích.”
Khi Tư Đồ Hiên trở lại Thất vương phủ, anh lập tức đi đến phòng Kiều Linh Nhi, đã thấy Vân Lam cúi đầu đứng bên cửa, “Vân Lam, Linh Nhi đâu?”
Vân Lam không ngờ tới sẽ nghe được giọng nói của Thất vương gia, thoạt tiên là sửng sốt, sau mới quỳ sụp xuống, “Nô tỳ thỉnh an Thất vương gia.”
Bên trong phòng, Kiều Linh Nhi cũng chưa ngủ, nàng đang ngồi xếp bằng ở đầu giường.
Nghe được giọng Tư Đồ Hiên cũng không nhúc nhích mà giữ nguyên tư thế cũ.
Bất kể là ai đến cũng không thể quấy rầy nàng bế môn hối lỗi.
Làm người nếu phạm sai lầm mà không nghiêm khắc giáo huấn sẽ không khắc khi, nàng phải tự nghiêm phạt mình thật nặng.
Tư Đồ Hiên bước vào phòng, thấy mỗ hài ngồi xếp bằng tĩnh tọa, trong lòng không khỏi buồn cười, tiểu nha đầu này như vậy là bế môn hối lỗi sao?
“Sao vậy? Thấy bổn vương đến cũng không định thỉnh an?” Tâm tình Tư Đồ Hiên bỗng thấy tốt lên nhiều.
Kiều Linh Nhi mở mắt, ánh mắt ảo não vô cùng.
Trông sắc trời bên ngoài đã xẩm tối, chỉ còn sót lại chút ánh sáng mờ nhạt, trong lòng nàng không khỏi khẩn trương, nghiêm mặt nói với Tư Đồ Hiên, “Xin Thất vương gia thứ tội.
Ta phạm phải sai lầm nên cần nghiêm phạt, mong Thất vương gia chớ quấy rầy.”
Trả lời rất có nề nếp, đúng thật là của hiếm trong thiên hạ.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã phủ xuống, nha đầu kia không biết có sợ hay không?
“Nếu thật sự cần phạt thì nên đợi sau khi trời tối hẵng bế môn hối lỗi.”
Kiều Linh Nhi lập tức trừng mắt, nam nhi vô sỉ! Biết rõ nàng sợ nhất là bóng tối còn đưa ra cái chủ ý vớ vẩn kia! May mắn Vân Lam đã sớm đốt nến bằng không nàng khó tránh khỏi sợ hãi.
“Cách ta nghiêm phạt bản thân không giống như kiểu trừng phạt kẻ khác của Thất vương gia ngài.
Mong Thất vương gia chớ nhúng tay vào chuyện của ta.
Những lời kia vứt dứt, ánh nến cũng bị thổi tắt.
Trong thoáng chốc, nỗi sợ hãi đã xâm chiếm lòng nàng, chẳng đoái hoài đến tình huống cùng người ta tranh cãi khi nãy, nàng vội xuống giường, nhào đến bên người nam nhân kia, chui vào lòng người ta ôm thật chặt, “Ngài mau châm nên lên cho ta.”
Tư Đồ Hiên hài lòng hưởng thụ mỗ tiểu hài mềm mại lại chủ động, ngoài mặt còn nói, “Trong tay bổn vương không có đồ châm lửa, Vân Lam cũng đã đi nghỉ rồi.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi phẫn hận nhưng lại không dám một mình ở trong căn phòng tối đen như mực, bỗng thấy vô cùng tủi thân, “Ngài thất xấu xa, lúc nào cũng khi dễ người ta.”
Tiếng trách móc này thật khiến lòng người mềm mại nha! Trong lòng Tư Đồ Hiên khẽ thở dài, thuận tiện ôm lấy nàng, “Nếu muốn nghiêm phạt thì nên chọn khi khác, chọn một cách khác đi.
Hoàng tổ mẫu đang chờ nàng trong cung nên cử bổn vương hồi phủ đón nàng.”
Bị người ta ôm lấy, cả tâm lẫn thân nàng đều run rẩy sợ hãi, đầu óc như bị đạp hư, tự nhiên không nghe được lời của mỗ nam.
Thời Bố có việc đến bẩm báo bắt gặp chủ tử ôm Kiều Linh Nhi, trong lòng anh ta cũng khiếp sợ không thôi, lập tức vén rèm xe để chủ tử ngồi lên sau mới quay về ghế của xa phu.
Tiếng bánh xe lọc cọc vang lên khiến Kiều Linh Nhi bình tâm lại, thật sự cảm nhận được sức nóng từ thân thể nam nhân kia, nàng không khỏi trợn tròn mắt.
Anh ta, sao vẫn còn ôm nàng?
Nhưng mà..
lúc này phải rời khỏi lồng ngực của anh ta sao? Trong xe ngựa tối đen như mực, nàng không dám…
“Chúng ta đi đâu đây?” Kiều Linh Nhi yếu ớt hỏi.
Chẳng lẽ khi nãy tiểu cô nương này không có nghe thấy lời anh nói nên phải hỏi lại?
Tư Đồ Hiên không lên tiếng, tiếp tục giữ nguyên tư thế.
Thế nhưng anh bất động, không có nghĩa Kiều Linh Nhi sẽ không động nha.
Bị người ta ôm như vậy, nàng không quen.
Vì thế nàng quẫy người, giãy dụa liên hồi.
Mặt Tư Đồ Hiên đen thui, tiểu hài này đang làm cái gì vậy?
“Ngoan ngoãn ngồi yên cho bổn vương.
Nếu còn động đậy bổn vương đưa nàng xuống xe.”
Giọng nói lạnh lùng khiến nàng kinh ngạc, nhất thời không dám động đậy nữa.
Bất động cũng chỉ là thân không động, nhưng miệng vẫn có thể hoạt động nha.
“Chúng ta đang đi đâu?”
“Hoàng cung.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, vào cung làm gì nhỉ? Chẳng phải trong cung đang tổ chức yến hội sao?
Nàng hỏi lại lần nữa nhưng mỗ nam không thèm đáp lời, chỉ thu được bấy nhiêu.
Vừa vào cung đã thấy Lục Nhu đứng đợi từ trước, “Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”
Tư Đồ Hiên hơi nhíu mày, “Đứng dậy đi.
Hoàng tổ mẫu sắp xếp thế nào?”
“Hồi Vương gia, Thái hậu nương nương đã quay về cung Trường Thọ, dặn nô tỳ đón Kiều tiểu thư đến Trường Thọ cung còn Vương gia quay trở lại yến hội.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, có phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ Hoàng tổ mẫu nhớ nàng nên muốn giữ nàng ngủ lại Trường Thọ cung đêm nay sao?
“Sau khi yến hội kết thúc bổn vương sẽ đến Trường Thọ cung đón nàng.” Tư Đồ Hiên bỏ lại mấy lời này rồi xoay người rời đi.
Thế nhưng vừa dợm bước đã đứng lại, “Lục Nhu, nàng còn chưa dùng thiện.”