Thân trên lõa lồ, ngực căng tràn đầy sức sống.
Kiều Linh Nhi ngơ ngác nhìn, ngay cả khi cánh cửa sau lưng bị đóng lại cũng chẳng hay, đầu óc trống rõng, miệng nhỏ he hé, đôi mắt to tròn đầy vẻ kinh ngạc.
“Muốn chịu trách nhiệm bổn vương?”
Giọng nói khiêu gợi pha chút khàn khàn truyền đến, Kiều Linh Nhi giậm chân xoay người lại, “Ngài thì có.”
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, không phải là nàng dường như đang mê đắm nhìn anh ta đấy chứ? Sao lại biến thành anh phải chịu trách nhiệm nhỉ?
“Linh Nhi khẳng định là bổn vương?”
Giọng nói dày dạn, vô cùng gợi cảm, lại quá mê người, nghe qua đã khiến tâm ngứa ngáy.
Kiều Linh Nhi không quản được nhiều như vậy, cái tên nam nhân xấu xa này, bản thân đang tắm lại để nàng đi vào, ngắm trọn một bức mỹ nam nhập dục đồ!
Ôi ôi ôi, nàng không muốn bị hư mắt nha!
“Ngài quá xấu xa.” Kiều Linh Nhi hét lên rồi kéo cửa đi thẳng ra ngoài.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên cong lên, cũng chẳng lên tiếng ngăn cản để mặc nàng hồ nháo.
Dù sao cũng còn nhiều thời gian.
Kiều Linh Nhi mang khuôn mặt đỏ bừng bước ra ngoài, chân nhỏ càng bước càng nhanh, hận bản thân không biết khinh công, nếu vậy có thể lập tức rời khỏi chốn này.
Đúng lúc này, Tư Đồ Dật cũng đang khẩn trương bước đến, suýt chút đã đụng phải Kiều Linh Nhi, may mà anh ta nhanh tay lẹ mắt mới đỡ được thân ảnh nhỏ bé ngã nhào xuống kia.
Đợi khi cả hai ổn định lại, Tư Đồ Dật mới tò mò hỏi, “Bát hoàng tẩu, tẩu làm sao vậy? Bị quỷ rượt sao?”
Kiều Linh Nhi hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, “Có ngài bị quỷ rượt ấy.
Từ nay cấm gọi ta là cái gì Bát hoàng tẩu, ta và Bát ca của ngài không còn bất kì quan hệ gì.”
Hét lên xong, Kiều Linh Nhi liền xoay thân nhỏ, tức điên người rời đi.
Khi trở lại chỗ ở của mình, Vân Lam đã cười tươi tiến lên nghênh đón, “Vương phi, Cam Hoài đã đem đồ đạc của Vương phi đến.”
Kiều Linh Nhi vô cùng buồn bực, nàng dừng bước hung hăng trừng mắt, “Vân Lam, sau này cấm gọi ta là Vương phi.”
Vân Lam kinh ngạc, sau mới cúi đầu bày ra bộ dáng biết sai, “Dạ, tiểu thư.”
Lúc này Kiều Linh Nhi mới hài lòng đôi chút, sau khi vào cửa, nhìn thấy bảo sương nhỏ trên bàn, tâm tình nàng mới dần khá lên, “Đúng là nó.”
Vân Lam nhìn bộ dáng chủ tử cũng thấy yên lòng, bèn để Cam Hoài lui xuống trước, sau mới tiến lại gần chủ tử, “Chủ tử, chúng ta sẽ ở lại Thất vương phủ sao?”
Kiều Linh Nhi đang hào hứng ngắm ngía bảo bối trong tay, rất tự nhiên mà bỏ quên câu hỏi của Vân Lam.
Hồi lâu sau, Kiều Linh Nhi nàng mới thỏa mãn đóng bảo sương lại rồi dịu dàng nói, “Vân Lam, hiện tại không còn như trước, nhất định phải giữ kỹ bảo bối của ta, nếu không tìm thấy ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Thế nhưng đáp lại nàng là một giọng nói vừa trầm thấp lại vừa khiêu gợi, “Hóa ra Linh Nhi có nhiều bảo bối như vậy, xem ra hai vạn lượng bạc bổn vương thiếu nàng không cần thiết nữa rồi.”
Hóa đá.
Hoàn toàn hóa đá.
Rất lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn nam nhân trước mặt.
Anh ta, không phải đang tắm sao?
Anh ta, sao lại xuất hiện trong phòng nàng?
Hơn nữa, anh ta còn thấy hết tất cả bảo bối của nàng?
“Ngài, sao ngài lại ở đây?” Kiều Linh Nhi khóc không ra nước mắt hỏi.
Nam nhân này thật đáng sợ, sao anh ta có thể làm mọi thứ mà không để lại dấu không gây tiếng động như thế? Tất cả bí mặt của nàng đều phơi bày trước mặt anh ta, không phải như thế chứ?
Tư Đồ Hiên vô cùng hứng thú quan sát thần tình của tiểu hài này, “Đây là phủ đệ của bổn vương, tại sao bổn vương không thể xuất hiện?”
Được, hiện tại nàng là kẻ ăn nhờ ở đậu, bị mật bị phơi bày âu cũng là chuyện có thể hiểu.
Nghĩ đến cảnh ăn nhờ ở đậu này, lòng nàng khẽ trùng xuống, đầu nhỏ cũng cúi thấp chẳng nói một lời.
Thấy thế, vẻ hứng thú trên mặt Tư Đồ Hiên cũng bay biến, mày kiếm cau lại, tựa hồ có phần tức giận về hành vi của bản thân.
“Linh Nhi thế này là không muốn hai vạn lượng bạc?”
Hai vạn lượng bạc đó vốn là phải lấy từ trước, nhưng vì một số việc mà lỡ thời gian đành phải trì hoãn lại.
Thứ nàng yêu nhất chính là ngân lượng, sao có thể không muốn?
“Nếu Thất gia muốn ngày mai mới đưa thì ta cũng không ngại.” Chợt nhớ lại chuyện đê tiện anh ta làm trước kia Kiều Linh Nhi liền cảm thấy buồn bực, nếu không trả thù thì quá thua thiệt rồi.
Tuy lần trước không mất bạc cho anh ta, nhưng chịu cảm giác bị lừa gạt kia thật chẳng vui vẻ gì.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Có thật không?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, đôi mắt sáng rực rỡ như ánh hoàng hôn, vô cùng chói mắt, “Chỉ cần ngày mai ngài đưa gấp hai.”
Trong lòng Tư Đồ Hiên thầm bật cười, biết ngay tiểu tham tiền này không lí nào lại tốt bụng như vậy.
Thế này chẳng phải là ăn miếng trả miếng sao?
Bất quá lần trước ở trước mặt Hoàng tổ mẫu, anh cũng không chiếm tiện nghi của nàng kia mà, sao giờ này nàng lại muốn chiếm tiện nghi của anh chứ?
Hiếm thấy tâm tình nàng lại thay đổi trong nháy mắt, chuyện này trái lại cũng có thể coi là chuyện tốt.
“Nếu vậy bổn vương thiếu lại, ngày mai mới đưa.”
Nghe đến đấy, Kiều Linh Nhi suýt chút nhảy cẫng lên, tâm tình vui sướng khôn tả, không ngờ Thất vương gia lại tốt đến vậy.
Thế nhưng niềm vui của nàng chỉ mới xuất hiện nơi khóe mắt, còn chưa kịp biểu lộ sự hưng phấn lẫn lòng cảm kích thì nhân gia đã lại lên tiếng, một câu nói thôi đã đem nàng kéo từ thiên đường lôi xuống địa ngục.
“Ngày mai cần thu phí ngủ lại, còn có phí sinh hoạt cùng với những khoản chi tiêu khác.
Chi tiêu trong phủ cũng không nhiều, hai vạn lượng bạc có thể cho nàng ở thêm một tuần.”
Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng chân chính hiểu được thế nào gọi là gian thương, hai vạn lượng bạc chỉ có thể ở thêm một tuần?
Một tuần la bao lâu?
Một tuần là mười ngày, tương đương với chi phí hai ngàn lượng?
Hai ngàn lược bạc là thế nào chứ? Có thể nuôi sống bao nhiêu người nghèo khổ?
Tên bại hoại này còn thẳng tay chém giết như thế?
“Không cần, ngài giao bạc cho ta, ta lập tức rời khỏi vương phủ.” Kiều Linh Nhi nghiến răng nói.
Sống chung một chỗ với tên kia sớm muộn gì cũng bị anh ta khoắng hết, thứ động vật nguy hiểm này nàng tốt nhất nên tránh xa.
Tư Đồ Hiên giương giương khóe miệng, “Chẳng lẽ Linh Nhi đã quên rằng dù lúc này nàng rời đi cũng phải trả chi phí ngày hôm nay?”
Kiều Linh Nhi tức giận đứng bật dậy, tay nhỏ chống nạnh, hung hăng nhìn nam nhân kia chằm chằm, “Ngài có phải cường đạo không vậy?”
Tư Đồ Hiên cũng chẳng phản bác, chỉ cười cười, “Ý Linh Nhi là thương nhân kinh doanh nhà trọ bên ngoài đều là cường đạo? Ở trọ trả tiền là chuyện rất đỗi bình thường, chẳng lẽ Linh Nhi định làm bá vương?”
Chỉ một câu nói đã khiến Kiều Linh Nhi nghẹn họng.
Thế này có tính là nàng bị ép phải trả không? Con vịt đã nấu chín cứ thế mà bay đi?
“Hiện tại nàng có thể rời đi, bổn vương thiếu nàng hai vạn lượng bạc, trừ ra phí dụng hôm nay còn lại một vạn tám.
Thời Bố…”
Lúc Tư Đồ Hiên lên tiếng gọi thì bị Kiều Linh Nhi cản lại, “Chờ đã!”
Nam nhân kia liền chớp mặt đợi câu trả lời của nàng.
“Ta ở lại đây, nhưng ngài phải đáp ứng ta một chuyện, khi rời kinh phải đưa ta theo.” Kiều Linh Nhi vô cùng nghiêm túc nói.
Cho dù ở lại đây thêm một tuần, bạc tiêu phí cũng chẳng phải bạc của nàng.
Thôi thì để anh ta cung ứng.
Lợi nhuận hai vạn lượng cũng là anh ta bỏ ra, chẳng quan hệ gì đến nàng, người phải trả cũng là anh ta thôi.
Thế nhưng nam nhân này quá gian xảo, tính toán để người ta cho rằng chiếm được lợi ích của anh ta, sau đó lén lút thu lại khiến người ta cảm thấy bản thân bị thua thiệt mà cự tuyệt yêu cầu anh ta đưa ra.
Kết quả là người thua thiệt vẫn là bản thân mình.
Anh ta, quá thông minh rồi!
Đương nhiên là Tư Đồ Hiên đồng ý, “Cơ thể ta đều đã bị Linh Nhi thấy hết, lẽ nào ta lại muốn sau khi trong sạch bị hủy còn bị nàng lạnh nhạt sao?”
Vù một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đỏ ửng.
Ai, ai hủy đi sự trong sạch của anh ta chứ? Nam nhân này đúng là không biết xấu hổ!
Ấy nhưng Kiều Linh Nhi còn chưa lên tiếng thì Tư Đồ Dật từ ngoài cửa đã tò mò hỏi, “Thất ca, ai hủy đi sự trong sạch của huynh?”
Đây là chuyện lớn nha, sự trong sạch của Thất vương gia Nam hạ vương triều bị hủy? Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng gia, không thể đem ra đùa giỡn.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật, vị Tư Đồ Dật này không phải trùng hợp như vậy chứ? Anh ta cũng rất biết chọn lựa thời điểm xuất hiện nha.
“Thập tam gia thật biết lựa thời gian, toàn những lúc xem được chuyện đáng chê cười của Thất gia.”
Giọng nói mềm mại dịu dàng cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh vô cùng khả ái, nhìn rất yêu thích nhưng lại cũng thật biết cách biến mọi chuyện thành nghiêm trọng.
Sắc mặt Tư Đồ Dật đại biến, suýt chút đã quên mất rằng không thể trêu chọc tiểu nữ oa trước mặt, miệng mồm nàng ta vô cùng lợi hại.
“Thất ca, huynh đừng hiểu lầm, đệ chỉ tìm huynh có chút chuyện mà thôi.” Tư Đồ Dật buồn bực liếc Kiều Linh Nhi, “Bát hoàng tẩu, tẩu đừng gây xích mích chia rẽ quan hệ giữa đệ và Thất ca.”
Kiều Linh Nhi rất không hài lòng với cách xưng hô này.
Nàng đã không còn là Bát vương phi, hơn nữa một tiếng Bát vương phi này nàng cũng không thích thú.
Chẳng đợi nàng lên tiếng, Tư Đồ Hiên đã cướp lời, “Thập tam, Linh Nhi đã không còn là Bát vương phi, sau này gọi thẳng tên nàng là được.”
Tư Đồ Dật vội vâng lời, xém chút đã quên mất chuyện đại sự.
Anh đến Thất vương phủ cũng là vì chuyện này.
“Phải rồi Thất ca, sao Bát ca lại đồng ý hòa ly?”
Hiện tại ai nấy cũng đều tán thưởng Hoàng đế và Bát vương gia, đặc biệt là Bát vương gia, cư nhiên đồng ý để tiểu nữ oa tám tuổi hòa ly mà không màng đến thể diện…
“Mọi người có biết người ngoài đều đã như muốn tôn vinh Bát ca thành thần thánh?” Tư Đồ Dật càng nói càng phẫn nộ.
Tư Đồ Hiên nhàn nhã gõ những ngón tay thon dài lên mặt bàn, tạo ra những âm thanh khiến người nghe cảm thấy anh như đang mưu tính chuyện gì đó rất lớn lao.
Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng nảy ra một suy nghĩ, ngẫm lại càng thấy không dám tin, nhưng nàng có cảm giác chuyện này đúng là như vậy.
Ạch, nghĩ sao cũng đều cảm thấy chuyện này liên quan đến vị kia!
Bỗng nhiên nàng thật muốn mau chóng rời xa kẻ nguy hiểm này.
“Thất gia, đừng nói là chuyện này do ngài truyền đi?”