Khi Kiều Linh Nhi đến Thất vương phủ, Tư Đồ Hiên đã sớm ngâm trà ngồi đợi.
“Lại đây.”
Nghe tiếng gọi bình thản kia, Kiều Linh Nhi hơi dẩu cái miệng nhỏ, nàng bước đến, không khách khí nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Tư Đồ Hiên vừa thấy bộ dáng nhỏ nhắn của nàng lập tức cảm thấy thư thái, “Linh Nhi nên nhớ người uống trà của bổn vương phải trả phí.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi thầm mắng nam nhân này quá keo kiệt, uống một chén trà cũng phải trả tiền.
Trong lòng mắng thì mắng là vậy, thế nhưng Kiều Linh Nhi vẫn vui vẻ uống trà, Tư Đồ Hiên châm trà, nàng lập tức nâng chén thưởng thức.
Không thể không kể đến trà của Hách vương phủ không thể nào sánh bằng trà tại Thất vương phủ.
Tư Đồ Hiên đặt bình trà xuống, ngắm nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo ý cười khẽ, tựa hồ là… cười nhạo?!
Đáy lòng Kiều Linh Nhi chợt lóe lên một từ, không thể tiếp tục thưởng trà nữa, nàng lập tức đặt chén xuống, bất an hỏi, “Thất ca gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”
Trên trán Tư Đồ Hiên nổi lên mấy vệt đen, sức tưởng tượng của nha đầu kia đúng là quá phong phú, có lẽ nói kỹ xảo diễn trò của nha đầu kia ngày càng giỏi thì đúng hơn.
“Chẳng phải Thất ca nói muốn dẫn ta tiến cung sao?” Thấy nhân gia không nói gì, Kiều Linh Nhi không thể bình tĩnh.
Khí phái của nam nhân này quá mạnh mẽ, người bình thường đứng trước mặt anh ta sẽ không cảm thấy thoải mái, mà Kiều Linh Nhi nàng là người bình thường, vì vậy nên nỗi bất an cũng thoáng ẩn hiện.
“Bây giờ còn sớm, nghỉ ngơi trước đi rồi hẵng tiến cung.” Tư Đồ Hiên quan sát vị trí vầng thái dương, uể oải nói.
Hừm, cứ như vậy Kiều Linh Nhi chỉ có thể chờ đợi.
Ngay lúc này tại hoàng cung, trong điện Vân Tinh, Vân mỹ nhân ngồi trước cửa sổ ngắm những bông hoa kiều diễm với nét mặt u sầu.
“Mỹ nhân, ngọ thiện đã hâm nóng lại tới năm lần, người không muốn dùng thiện sao?” Bùi Hồng khẽ hỏi han.
Vân mỹ nhân chớp rồi lại chớp mắt, giọng nói nhẹ như không, “Bùi Hồng, có phải là vì ta thay đổi không?”
Những lời này khiến Bùi Hồng sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, “Mỹ nhân, người chớ nghĩ lung tung, người là mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ, sao có thể thay đổi chứ.”
Thực lòng mà nói, trong những người Bùi Hồng từng gặp qua, Vân mỹ nhân là người đẹp nhất.
Vân mỹ nhân tựa hồ không nghe thấy những lời này, ánh mắt vẫn đặt trên bụi hoa bên ngoài, rất lâu sau nàng ta mới xoay người lại, thấy Bùi Hồng vẫn quỳ trên đất, không khỏi nổi nóng, “Vẫn còn quỳ làm gì? Còn không mau ra ngoài xem Hoàng thượng có ngự giá.”
“Dạ, dạ.
Nô tỳ đi ngay.” Bùi Hồng vội bò dạy, khẩn trương bước ra ngoài.
Vân mỹ nhân ngồi xuống cạnh bàn, nước mắt khẽ lăn dài.
Nhất định là Hoàng thượng cảm thấy nàng ta không còn xinh đẹp nên mới tiếp tục tuyển tân nhân tiến cung.
Dẫu cho có nói là dịp mỗi năm chỉ một lần, vậy mà hiện tại lại làm sớm hơn.
Nếu như không phải Hoàng thượng chán ghét nàng ta, thì hẳn có người ở bên xui khiến Hoàng thượng.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Vân mỹ nhân ánh lên sự âm hiểm.
Những người trong hậu cung vốn từ lâu đã thấy nàng ta không vừa mắt, muốn đẩy nàng ta vào lãnh cung, bản thân Vân mỹ nhân cũng đã sớm biết điều này.
Chỉ không ngờ kẻ này lại ra tay sớm như vậy, nàng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Chuyện kia, nàng ta đã chuẩn bị lâu như thế, rõ ràng đã… Sao mãi vẫn không có tác dụng?
Nửa năm qua, những đêm Hoàng thượng lưu lại Vân Tinh điện cũng không ít, vì sao vẫn không có sự biến chuyển?
Nghĩ đến đây, Vân mỹ nhân bèn xoa xoa bụng mình.
Phải nhớ rằng đây là hậu cung, nếu muốn sống tốt, có hài tử cũng chưa hẳn có thể giữ được mạng, nhưng nếu không có hài tử, cơ hội càng ít.
Nàng ta nỗ lực thời gian dài như vậy, cớ gì một chút dấu hiệu cũng không có? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Bùi Hồng.” Vân mỹ nhân như chợt nhớ ra điều gì, lập tức gọi một tiếng.
Bùi Hồng đang đứng hầu ngoài cửa, nghe thấy tiếng chủ nhân truyền gọi lập tức chạy đến, “Mỹ nhân, có nô tỳ.”
“Ngươi đến Thái y quán mời Hồ thái y đến đây.”
Y thuật của Hồ thái y tương đối khá, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân.
Bùi Hồng vâng mệnh rời đi, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng Hồ thái y tại Thái y quán.
Trong lúc này, Hồ Chiếu đang có mặt tại Thất vương phủ.
“Hồ thái y gần đây bận rộn lắm nhỉ?” Kiều Linh Nhi vừa vươn bàn tay trắng noãn bóc một quả vải vừa hỏi.
Thất vương phủ này sao lại có quá nhiều thứ tốt? Bất kể là ăn hay là dùng, cái gì cần cũng đều có.
Nàng thích nhất là trái vải, kiếp trước thích kiếp này cũng vẫn thích.
Ở Hách vương phủ, mỗi khi có loại quả này nàng cũng không có cơ hội thưởng thức.
Bởi vì thứ mỹ vị nào cũng đều dành cho sủng phi của Bát vương gia.
Nhưng cũng chẳng can hệ nữa, nếu như vì bản thân là sủng phi của người ta mới có thể hưởng mỹ thực, vậy nàng hẳn là không thể hưởng rồi/
Nhưng còn ở Thất vương phủ thì được?
Hồ Chiếu toát mồ hôi hột, nhìn tiểu nữ oa đung đưa đôi chân nhỏ hưởng thụ mỹ thực, không dám nói gì.
Nàng ta rõ ràng là Bát vương phi mà, sao lại tiêu sái hưởng thụ ở Thất vương phủ thế này?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hồ Chiếu vẫn thành thật trả lời, “Hồi Bát vương phi, gần đây hạ quan cũng hơi bận, nhưng vì triều đình bận rộn cũng là việc nên làm.”
Nghe những lời này của Hồ Chiếu, Tư Đồ Hiên vốn đang lim dim khẽ nhấc mi, liếc nhìn mỗ tiểu hài tử đang vui vẻ ăn trái vải —— nàng hẳn là không thích nghe những lời này.
Quả nhiên khi Kiều Linh Nhi đem trái vải trong tay đặt lại chỗ cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đanh lại, “Hồ thái y, lúc này không phải lúc thượng triều, ta cũng không phải quan viên đại thần, cảm phiền khi nói chuyện chớ giở giọng kẻ làm quan.”
Trong lòng Hồ Chiếu buồn bực, lại bị tiểu hài nhi tám tuổi này dạy dỗ.
Bất quá nhân gia nói cũng đúng, quả thực không nên dùng miệng lưỡi nhà quan với nàng ta.
“Hạ quan cẩn tuân Bát vương phi giáo huấn.”
Kiều Linh Nhi tiếp tục trừng mắt, người này đúng thật là… hết thuốc chữ!
Vẫn là trái vải của nàng ngon.
Kết quả là nàng chẳng thèm để ý đến Hồ thái y nữa, tiếp tục chiến đấu với trái vải thơm ngọt.
Lúc này Tư Đồ Hiên mới lên tiếng, “Hồ thái y, hai ngày nay ngài có xem bệnh cho Vân mỹ nhân?”
Nghe thấy ba chữ “Vân mỹ nhân”, hai mắt Kiều Linh Nhi sáng lên, chẳng lẽ Tư Đồ Hiên biết chuyện gì mà nàng không biết? Nếu liên quan đến Vân mỹ nhân, nhất định là nhắc đến chuyện kia.
Phải rồi, lần trước xem bệnh cho Vân mỹ nhân, chuyện kia còn chưa giải quyết.
Ngạch, chẳng lẽ Tư Đồ Hiên muốn giải quyết ngay lúc này?
Chuyện kia rất phiền phức, muốn giải quyết cũng mất rất nhiều thời gian.
Nàng định sẽ rời kinh trong hôm nay, bằng không ngày mai sứ giả ngoại tộc đến rồi thì muốn đi cũng không dễ.
Nếu muốn rời kinh thì có Tư Đồ Hiên làm hộ vệ là hay nhất.
Thế nhưng nếu sứ giả ngoại tộc đến thăm, mặc dù Hoàng đế thương yêu Tư Đồ Hiên, cũng không có khả năng để anh ta tùy tiện rời đi.
Cảm nhận được ánh mắt nàng, Tư Đồ Hiên bèn quay đầu sang, lập tức bắt gặp đôi mắt như ngọc tỏ rõ sự nghi hoặc, anh cũng không nói gì, quay đầu liếc nhìn Hồ Chiếu.
Ở trước mặt Tư Đồ Hiên, Hồ Chiếu không dám làm càn, thành thật trả lời, “Hai ngày nay hạ quan không đến Vân Tinh điện.”
Sau khi nhìn thấy cặp mắt thâm thúy của Tư Đồ Hiên, nàng tiếp tục vùi đầu chiến đấu với trái vải.
Vừa nghe được những lời này của Hồ Chiếu, nàng ngẩng đầu lên lần thứ hai, cất tiếng hỏi, “Vậy là ở nơi khác xem bệnh cho nàng ta?”
Nét mặt Hồ Chiếu thoáng lộ vẻ kinh ngạc, tiểu hài này thực quá thông minh!
Tư Đồ Hiên hơi nhíu mày, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém, anh không ngờ đến Kiều Linh Nhi sẽ hỏi ra câu này.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Hồ Chiếu đã nói rõ ông ta quả đã từng xem bệnh cho Vân mỹ nhân.
Suýt chút nữa Tư Đồ Hiên bị ông ta qua mặt.
Trong lòng Hồ Chiếu khẽ thở dài, biết chắc rằng hôm nay không cách nào lấp liếm được.
Khoan nói tới Thất vương gia khôn ngoan không gì sánh được trước mặt, mà ngay đến Bát vương phi hiện tại ông cũng không thể đối phó.
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Ngài kết luận được gì?”
Hồ Chiếu nhìn về phía Tư Đồ Hiên phát hiện ánh mắt anh ta đã rũ xuống, đây… là thầm chấp thuận ý tứ của Bát vương phi?
“Vân mỹ nhân có thai.”
Kiều Linh Nhi không lấy làm ngạc nhiên, Hồ Chiếu nhất định đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất quá không biết ông ta đã trả lời ra sao.
“Ngài bẩm với phụ hoàng rằng Vân mỹ nhân chỉ là ngẫu nhiên mắc phong hàn, không có gì đáng lo ngại?”
Hồ Chiếu lần thứ hai bị kinh hãi, chẳng lẽ nàng ta đã từng xem qua bệnh tình cho Vân mỹ nhân? Quả thực Hồ Chiếu đã hồi đáp Hoàng thượng như thế, dù gì chuyện kia cũng không thể khinh suất, nếu mọi chuyện vỡ lở, không biết bao nhiều người sẽ bỏ mạng.
“Phải.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, đung đưa đôi chân củ cải, leo xuống khỏi ghế, “Ngài có biết mình đã phạm vào tội khi quân?”
Hồ Chiếu hơi biến sắc, kỳ thực khi quân hay không ông không quá để ý, chuyện này vốn tự ông có thể giải quyết.
Chỉ là hiện tại không hiểu tiểu nữ oa này muốn làm gì, cho nên thành thật một chút vẫn hơn.
“Vương phi chớ tức giận, chuyện này không phải chuyện đùa.
Hạ quan muốn cùng Vương phi bàn bạc trước rồi mới quyết định.”
Kiều Linh Nhi sững lại, hơi ngạc nhiên, “Ngài muốn bàn bạc với ta?”
Sắc mặt Tư Đồ Hiên không được tốt, dường như câu nói này nghe không lọt tai, nếu không phải thấy Kiều Linh Nhi có chút hứng thú, hẳn là anh ta đã đem Hồ Chiếu ném ra ngoài.
“Ngài đứng lên trước rồi nói.” Kiều Linh Nhi khoát tay, ý bảo Hồ thái y đứng dậy.
Khi Hồ Chiếu đứng lên rồi, ông mới thưa chuyện một lượt, “Lúc hạ quan chẩn bệnh cho Vân mỹ nhân thì phát hiện mạch tượng của Vân mỹ nhân đúng là hỉ mạch, mà hỉ mạch lại rất rõ ràng.
Thế nhưng mấy ngày trước, khi hạ quan bắt mạch cho Vân mỹ nhân thì những dấu hiệu này vốn không hề có.”
“Cho nên ngài lập tức nhận định chuyện này có điểm nghi vấn?” Kiều Linh Nhi chớp chớp đôi mắt hỏi thăm.
Hồ Chiếu gật đầu, “Đây không phải là dấu hiệu mang thai bình thường.”
“Vậy ngài định làm gì?” Kiều Linh Nhi tò mò hỏi, ông ta là người đứng đầu Thái y quán, cũng dám giấu diếm chuyện này, chẳng lẽ không sợ đánh mất cái mạng nhỏ?
“Vương phi dự tính thế nào bây giờ?” Hồ Chiếu cũng cười cười, hỏi ngược lại nàng.
Nói ra chuyện này ở Thất vương phủ, dường như ông đã nhận ra chuyện gì, nhất là thái độ của Thất vương gia đối với Bát vương phi, khiến ông rất bất an.
Kiều Linh Nhi thản nhiên cười, xoay người nhìn Tư Đồ Hiên, dịu dàng nói, “Thất ca, chúng ta tiến cung thôi.”
Hồ Chiếu trừng mắt.
Ngoại cửa có thị vệ chạy tới, báo rằng có người đến Thái y quán mời Hồ thái y đến Vân Tinh điện.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi lóe sáng.