Khi điện nội đã an tĩnh, Kiều Linh Nhi mới ngồi xuống bên giường, nhìn nữ nhân vẫn nhắm chặt mắt như trước khẽ thở dài, trên khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh lộ vẻ bất đắc dĩ, “Lê trắc phi, sao phải khổ như thế?”
Người trên giường vẫn như cũ nhắm mắt, phớt lờ như không, hơi thở yếu ớt.
“Hóa ra là thực sự ngất xỉu? Xem ra ta đã nhìn lầm.” Kiều Linh Nhi nhíu mày thì thầm nói, tựa hồ đang suy nghĩ lại vừa như có điều khúc mắc, hồi sau mới tiếp lời, “Vốn cho là giả vờ vì không muốn để Vương gia thấy dáng vẻ tiều tụy của mình, nào ngờ là ngã bệnh thật.
Lần này hẳn phải châm kim rồi, bằng không sẽ không tỉnh.”
Giọng nói mềm mại như nước cất lên, đầy tâm tư, đầy phiền muộn, lại mang theo ý bất đắc dĩ nồng đậm.
Người trên giường bỗng mở mắt, dường như rất tức giận, lại như có phần lo âu, thậm chí là sợ hãi.
Kiều Linh Nhi trợn tròn hai mắt, nhìn Lê trắc phi với vẻ không dám tin, “Lê trắc phi, muội đã tỉnh?”
Lê trắc phi hận không thể diệt tiểu oa nhi này, nếu như không phải vì nàng ta, kế hoạch của cô ta sẽ không bị phá hư.
Hơn nữa, khi nãy nếu cô không tỉnh lại, nhất định sẽ bị tiểu nữ oa này ghim kim.
Kiều Linh Nhi dịu dàng nói, “Ta còn tưởng Lê trắc phi không tỉnh lại nữa, nên chuẩn bị châm cứu cho muội.”
Nhìn mấy cây ngân châm lóe sáng trên tay nàng ta, trái tim nhỏ bé của Lê trắc phi khẽ run lên.
Nếu như, nếu như để ngân châm ghim vào người, hẳn là sẽ rất đau.
Tiểu hài này cũng thật nhẫm tam, thế nào lại muốn dùng ngân trâm châm cô?
“Không cần phiền Vương phi, thiếp thân cũng không đáng lo ngại.”
Lê trắc phi vẫn cứng giọng, Kiều Linh Nhi đương nhiên biết hiện tại cô ta không đáng ngại, nhưng chuyện trước đây vì muốn chiếm được sủng ái của Tư Đồ Hách mà cô ta làm hại đến thân thể mình thì không thể coi thường.
“Như vậy thì tốt.
Chỉ là nếu Lê trắc phi có chuyện cần giúp, cứ nói thẳng ra thì hơn.” Kiều Linh Nhi cũng không muốn nhiều lời.
Lê trắc phi không thể nào bình tĩnh được nữa, vốn cho là Vương gia sẽ vời Hồ thái y hoặc Lộ thái y đến đây chẩn bệnh cho cô, không nghĩ tới lần này lại sai người đi thỉnh Kiều Linh Nhi đến.
Chỉ có điều không biết Lộ thái y giờ ra sao.
“Chẳng hay Vương phi có gặp Lộ thái y?” Cuối cùng, Lê trắc phi giấu không được, hay nói đúng hơn là trước mặt Kiều Linh Nhi, cô ta thấy mình không cần phải giấu giếm điều gì.
Vương gia vô cùng tinh minh, nếu cô ta để lộ tâm tư Vương gia sẽ phát hiện.
Còn tiểu nữ oa này dù khôn khéo nhưng nàng ta có phát hiện cũng chẳng hề gì, một tiểu nữ oa cũng không thể làm ra chuyện gì to lớn, cũng chẳng làm gì được cô ta.
Thế nhưng cô ta đã quên mất một điều, chính là Kiều Linh Nhi không chỉ được Thái hậu yêu thương, che chở mà còn nhận được cả tình cảm và sự trân trọng từ Tư Đồ Hiên, thậm chí còn chiếm được sự quan tâm của Tư Đồ Hách.
Nếu như có bất kì biến động nào bên cạnh nàng ta, dù nhỏ, người khác cũng sẽ quan tâm.
“Có gặp.” Kiều Linh Nhi đơn giản đưa ra một câu trả lời nhưng không giải thích gì thêm, điều này càng khiến Lê trắc phi lo lắng.
“Ông ta hiện tại thế nào? Đang ở đâu?”
Sự nôn nóng của Lê trắc phi đã tiết lộ không ít sự tình.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, làm như có điều khó nói, “Chuyện này…”
“Mau nói cho ta biết.”
Kiều Linh Nhi vô cùng khó xử, hai hàng lông mày nhỏ đều nhăn lại, “Lê trắc phi, không phải là ta không muốn nói, mà Lộ thái y này quá liều lĩnh, Vương gia đã biết cả rồi.”
Ánh mắt Lê trắc phi đầy lo nghĩ, chính vì cô ta biết Vương gia đã hay chuyện, cho nên mới tự làm khó mình giả bị bệnh, đày đọa chính thân thể mình.
Nhưng mà bọn họ không cần phải tra ra xem đã xảy ra chuyện gì chứ, chẳng lẽ đã đem Lộ thái y…
“Lộ thái y làm sao?” Giọng Lê trắc phi run rẩy.
“Ta đã giam ông ta lại rồi.
Lê trắc phi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Kiều Linh Nhi vô tội chớp đôi mắt.
Khá lắm, muốn tiếp tục chơi ta cũng theo, lãng phí thêm nửa canh giờ cũng không ngại.
Chỉ cần nửa canh giờ sau, ta đạt được thứ mình muốn lập tức có thể rời đi, quá tốt rồi.
Lê trắc phi nổi giận, không ngờ Lộ thái y thế nào lại bị Kiều Linh Nhi giam lại, “Vương phi, Lộ thái y là ngự y xem bệnh cho thiếp thân, tỷ giam ông ta lại là có ý gì?”
Từ khi Lê trắc phi vào Hách vương phi, bất cứ khi nào thân thể không thoải mái đều do Lộ thái y bắt mạch chữa bệnh, cô ta cần Lộ thái y.
“Lê trắc phi hiểu lầm rồi.
Ta và Lộ thái y không thù không oán, ta không thể vô duyên vô cớ, tùy tiện giam ông ta lại.
Nếu không phải vì ông ta có ý hãm hại người trong Hách vương phi, ta nào phải khó xử như vậy.”
Giọng Kiều Linh Nhi rất bình thản, không còn mềm mại như trước, trái lại còn mang hàm ý của người bề trên.
Lê trắc phi sững sờ, dường như khó tiếp nhận sự biến hóa của mỗ tiểu hài tử.
Trong mắt cô ta, Hách vương phi chỉ là một tiểu nữ oa tám tuổi, là một đứa trẻ chưa lớn.
Tuy rằng ngày thường, khi Phượng Mai nhắc đến tiểu nữ oa này với cô, luôn nói đến sự thông minh cũng lãnh khốc của nàng ta, cô vốn chưa từng một lần nếm trải.
Hôm nay được tận mắt chứng kiến, đúng là khiến người ta cảm thấy lo lắng đan xen với nỗi sợ hãi vô hình.
“Ông ta đã làm gì? Chẳng phải mới hôm qua còn xem bệnh cho thiếp thân sao?”
Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ thở dài.
Nữ nhân này muốn đấu tâm kế, đúng là rất lợi hại, vóc dáng có, đầu óc có, chẳng trách lại thu hút được ánh mắt nam nhân.
Nhưng Tư Đồ Hách hẳn không phải người ngu xuẩn, sao có thể không biết mấy nữ nhân này bên trong đấu đá lẫn nhau? Hay là anh ta thực sự biết đến, song vì chút lợi ích, vì nghĩ đến dụch vọng của bản thân mà dễ dàng tha thứ?
Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy, sẽ uổng phí thời gian của anh ta, anh ta dư giả thời gian cũng như tinh lực theo bọn họ làm trò hề sao?
“Ông ta chỉ điểm cây uất kim hương trong điện Mai trắc phi là thứ có độc, nhưng trong điện của ta còn nhiều uất kim hương hơn cả điện của Mai trắc phi.
Nếu nói uất kim hương là chất dẫn khiến độc trong người muội phát tác, chẳng phải là đem trách nhiệm đổ lên đầu ta sao? Bởi lẽ ta hại muội bằng độc dược, thiếu chút nữa bỏ mạng.
Lê trắc phi muội cho rằng phát sinh chuyện như vậy mà ta có thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ đó tiếp tục càn quấy sao?”
Ý tứ như đại nhân, giọng nói của tiểu hài tử.
Trong lòng Lê trắc phi càng run rẩy, “Vương phi định sẽ thế nào?”
Kiều Linh Nhi đứng dậy, bước thẳng đến bên cạnh bàn, vươn cánh tay ngắn cũn rót một chén trà, sau mới trở lại bên giường đưa cho Lê trắc phi.
Lê trắc phi không dám nhận, cô ta có phần sợ hãi, không biết rốt cuộc Kiều Linh Nhi muốn làm gì.
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn cô ta, nghi hoặc hỏi, “Sao Lê trắc phi không nhận? Chẳng lẽ lo sợ ta sẽ hạ độc?”
Nói trắng ra điều cô ta đang suy nghĩ khiến mặt Lê trắc phi biến sắc.
Suy cho cùng nếu không loại bỏ suy nghĩ này trong lòng cô ta, bản thân nàng cũng không thể chờ đợi thêm nữa.
“Vương phi thật biết đùa, thiếp thân nào dám.”
Kiều Linh Nhi cũng không nhiều lời, đưa cái chén về phía trước, chờ đợi.
Lê trắc phi tiếp nhận trong lo sợ, sau tạ ơn.
“Sức khỏe Lê trắc phi không tốt, nhất là hôm qua lại trúng độc, không chỉ tổn hại đến thân thể, đối với phụ nữ lại càng nghiêm trọng.” Kiều Linh Nhi đợi cô ta uống một ngụm nước mới thản nhiên nói, đôi mắt long lanh ẩn hiện ánh sáng chói lọi, cứ thế nhìn cô ta chằm chằm.
Tay Lê trắc phi run run, nước sánh ra ngoài, nhưng cô ta kiềm lại không dám hét lên, bằng không người bên ngoài nghe được đã sớm xông vào.
Kiều Linh Nhi không nói hai lời liền lấy ra khăn tay của mình, đưa cho cô ta lau đi.
“Thực ra ta rất hiếu kì, không biết Lê trắc phi rốt cuộc đã đắc tội người nào mà họ lại dùng thủ đoạn thâm độc đến vậy?”
Sắc mặt Lê trắc phi tái nhợt, môi mím lại, “Vương phi nói, đối với… thương tổn rất lớn sao?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Nếu lượng dùng thêm một chút, nếu phấn hoa thay bằng loại khác, e rằng muội cả đời này không thể sinh con.”
Chén trà trượt khỏi tay Lê trắc phi, tấm chăn ướt đẫm.
Lê trắc phi thẫn thờ, môi run rẩy, miệng há hốc, không thể thốt nên lời.
Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng, bỗng nhận ra mình thật xấu xda.
“Nhưng muội cũng đừng lo lắng, chỉ cần không tiếp xúc với loại dược kia sẽ không sao.”
Lời này vừa nói ra ngụ ý cho đối phương biết nàng đã rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Càng nghĩ, Lê trắc phi càng lo sợ, “Tỷ, tỷ biết gì sao?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, “Chuyện ta muốn biết nhất định sẽ biết.”
Lê trắc phi không nói gì, cũng không dám trả lời, không biết làm gì khác hơn ngoài trầm mặc.
Ngay khi Kiều Linh Nhi định tiếp lời, dụ dỗ Lê trắc phi giao ra bảo vật trong tay thì Lê trắc phi lại đột ngột lên tiếng.
“Vương phi, trong tay thiếp thân có một ngọc giới[1], thiếp thân muốn tặng cho Vương phi, mong Vương phi nhận lấy.”
Lê trắc phi trực tiếp đề nghị thế này, khiến Kiều Linh Nhi không dám tin.
Ui, bảo vật cứ thế đến tay?
Dường như có phần đơn giản, có hơi quá dễ dàng.
Đây, không phải là mộng chứ?
Rất nhanh Kiều Linh Nhi đã biết đây không phải là mơ, bởi nàng thực sự cảm nhận được ngọc giới lạnh lẽo.
Lê trắc phi trở lại giường nằm, ném tấm chăn ướt đẫm ra, “Vương phi, ngọc giới này thiếp thân tặng cho tỷ, mong tỷ nhận lấy.”
Hai mắt nàng sáng lên, nhưng ngoài miệng lại từ chối, “Ngọc giới này là vật hồi môn của Lê trắc phi, di túc trân quý, nếu giao cho ta, há chẳng phải muốn ta trở thành tội nhân sao? Không thể.”
Kiều Linh Nhi ơi là Kiều Linh Nhi, ngươi thật đáng khinh bỉ.
Rõ ràng thiên tưởng vạn tưởng đoạt được ngọc giới này, hôm nay bảo vật đến tay còn muốn giả mù sa mưa chối từ?
Ôi, hà tất phải như vậy?
Kiều Linh Nhi khẽ thở dài trong lòng, Lê trắc phi không nghe được, càng thêm sốt ruột, “Đây là Vương phi đang trách tội thần thiếp sao?”
Kiều Linh Nhi vội lắc đầu, “Sao có thể.”
Lúc này, Lê trắc phi thôi khóc mỉm cười, “Vương phi nhận lấy là được.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, nàng cũng chẳng khách khí nữa.
Sau khi nhận ngọc giới lập tức đứng dậy, “Nếu vậy ta đi trước, muội nghỉ ngơi cho tốt.”
Lê trắc phi nóng lòng, nàng ta thu lấy bảo bối xong cứ vậy mà đi?
Không, vậy không được.