Thân thể nhỏ bé của Kiều Linh Nhi run lên.
Tư Đồ Hách nhíu mày.
Vốn là anh mới chỉ vừa đưa tay đỡ thân thể nhỏ bé kia, đột nhiên dùng sức nhấn nàng xuống.
Tư Đồ Hách thấy vậy trong lòng bùng lửa giận, con ngươi tóe ra hoa lửa, tựa hồ muốn giết hai kẻ trước mặt.
“Vương phi làm gì vậy? Chẳng lẽ là muốn quấn quít bên kẻ khác?”
Nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng biến sắc, ngọ ngoạy leo xuống từ người Tư Đồ Hiên, chân vừa chạm đất liền nghiêng mình, “Cảm tạ Thất ca.”
Tiếp đó nàng xoay người nhìn Tư Đồ Hách, “Vương gia hiểu lầm rồi.”
Hiểu lầm?
Ha hả, nàng quấn lấy nam nhân khác, chuyện rõ như ban ngày còn nói hai chữ hiểu lầm?
Tư Đồ Hiên thấy tình cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Bổn vương hiểu lầm? Chẳng lẽ Vương phi đang nhắc nhở bổn vương rằng mắt của ta có vấn đề?” Tư Đồ Hách nghe nàng nói, lửa giận càng thiêu đốt mạnh mẽ, hận không thể bóp chết nàng.
Anh đưa Mai trắc phi về điện chưa quá thời giam uống cạn một chén trà, ấy thế mà nàng đã rù quyến nam nhân khác?
Anh đã bỏ lại Mai trắc phi vẫn còn bất tỉnh để chạy tới đây, còn nàng thì lại quấn quít trong lòng nam nhân khác?
Anh đã ba lần bốn lượt tha thứ cho tính khí điêu ngoa của nàng, nàng vẫn không biết liêm sỉ câu dẫn lão thất?
Mặt Tư Đồ Hiên biến sắc, “Linh Nhi vấp ngã.
Bất quá bổn vương chỉ thuận tiện đỡ nàng mà thôi.”
Lời nói của Tư Đồ Hiên rất có trọng lượng, chỉ cần anh mở lời, không một ai dám không tin.
Nhưng ngay lúc này lại có một người đích thị ngàn vạn lần hoài nghi tính xác thực của câu nói vừa rồi.
Tư Đồ Hách cười lạnh một tiếng, “Thất ca quả có lòng, không ngại đường xa vạn dạm đến đây cứu Vương phi của thàn đệ.
Xem ra hạ nhân trong điện tất cả nên đổi hết, ngay cả việc cứu giá chủ tử nhỏ nhặt như vậy cũng phải làm phiền chủ tử.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài cũng là tại thần đệ thu xếp không chu đáo.”
Kiều Linh Nhi trong lòng rất bất đắc dĩ.
Lời Tư Đồ Hách nói không phải không có lý, chỉ là anh ta thực sự nghĩ như vậy sao? Nàng không cho là thế, nam nhân nào cũng đều là loại động vật ích kỷ âm hiểm cả.
“Bát đệ quá nặng lời rồi.
Bổn vương đến đây thăm hỏi Linh Nhi, đúng lúc gặp phải mà thôi.
Nếu như Bát đệ có ở đây, chuyện này hẳn không đến lượt bổn vương ra tay.”
Câu nói này của Tư Đồ Hiên không mềm mại cũng chẳng cứng rắn, thế nhưng lại nghẹn chết Tư Đồ Hách.
Chính vì anh không ở đây, cho nên người ta mới ra tay tương trợ.
Anh có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu họ sao?
Không thể!
Kiều Linh Nhi dù sợ hãi cũng chỉ có thể thầm than thở trong lòng.
Đầu óc Tư Đồ Hiên quả nhiên nhạy bén, cũng phải nói đến da mặt anh ta thực sự quá dày, dối gạt người không chớp mắt.
Song nhân gia nói dối cũng là vì nàng, nàng đương nhiên không thể cứ không biết tốt xấu như vậy!
Khi nàng định mở lời thì Tư Đồ Hách đã lên tiếng, “Thất ca đây là đang trách cứ thần đệ?”
“Bát đệ cho là vậy?” Mặt Tư Đồ Hiên không đổi sắc.
Hai huynh đệ họ bát tự tương trùng?
Đáy lòng nàng khẽ thở dài, liền yếu ớt nói, “Là Thất ca có lòng cứu giúp thần thiếp lúc nguy khốn.
Nếu Vương gia muốn trách tội thì cứ trách tội thiếp là được rồi.”
Đầu nàng cúi thấp, giọng nói mềm nhũn lộ vẻ sợ hãi, thân nhỏ không ngừng run rẩy.
Lửa giận trong lòng Tư Đồ Hiên tăng vọt.
Chết tiệt!
Trong khi nỗi tức giận của Tư Đồ Hách lại tiêu tan.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, “Nếu Vương phi hiểu được trách nhiệm của mình thì đã không đem hạ nhân đuổi cả ra ngoài.”
Nói cho cùng, thấy bộ dáng nhỏ bé này trong lòng có chút không nỡ.
Lửa giận tan rồi, giọng nói cũng nhu hòa hơn.
Đôi mắt lanh lợi ẩn giấu dưới khóe mi lóe lên ánh cười.
Nếu hai vị này thực sự đấu với nhau, vậy thì thật tốt nha!
Thế nhưng Tư Đồ Hiên rất bình tĩnh, nếu muốn anh ta xuất thủ, khó có khả năng.
Ai nha, được, nghĩ cách nghĩ cách.
“Vân Lam.” Tư Đồ Hách thấy Kiều Linh Nhi không có phản ứng, lập tức hét lên.
Vân Lam sớm biết các chủ tử trong điện đã nổi giận, luôn chực chờ nghe căn dặn.
Tư Đồ Hách vừa lên tiếng, cô vội vội vàng vàng bước vào, “Vương gia, người có gì căn dặn?”
“Sao không ở trong điện hầu hạ Vương phi? Nếu Vương phi có chuyện gì, ngươi đảm đương nổi sao?” Tư Đồ Hách đem tất cả tức giận trút lên đầu Vân Lam.
Kiều Linh Nhi vốn lên kế hoạch để hai vị đại gia đấu nhau, nào ngờ Tư Đồ Hách lại hướng thịnh nộ về phía Vân Lam.
Nàng nhất thời nổi giận, “Vương gia, là thần thiếp bảo Vân Lam ra ngoài.
Nếu Vương gia muốn trách tội, cứ trách tội thiếp là được.”
Tư Đồ Hách không nghĩ tới Kiều Linh Nhi lại lên tiếng, lửa giận vốn tiêu biến nay một lần nữa bùng lên.
Ha ha, xem ra tiểu vương phi của anh rất có bản lĩnh, rất biết cách phản bác lời anh, hoài nghi cách anh xử lý mọi việc.
Vốn dĩ phụ hoàng có ý để anh hưu nàng, anh vẫn còn do dự, không ngờ…
Được lắm!
“Vương gia, vương gia.
Mai trắc phi còn chưa tỉnh lại.
Lê trắc phi cũng ngất xỉu.” Đúng lúc này, một vị vệ tất tả từ ngoài điện chạy đến.
Tư Đồ Hách chẳng còn tâm trí để ý đến Kiều Linh Nhi, lập tức xoay người rời đi.
Hai ái phi so với Kiều Linh Nhi nàng vẫn quan trọng hơn.
Nhìn bóng dáng vội vàng kia, Kiều Linh Nhi thở dài.
Sắc mặt Vân Lam vẫn tái nhợt, quỳ trên đất chẳng dám đứng lên.
Bỗng đâu nghe được tiếng thở dài này của chủ tử, cô càng lo lắng, không thốt nên lời.
“Còn quỳ làm cái gì?” Tư Đồ Hiên thản nhiên liếc nhìn Vân Lam.
Vân Lam vội vàng đứng dậy tạ ơn, sau đứng sang một bên.
Tư Đồ Hiên lập tức phất tay, ý bảo Vân Lam lui ra.
Vân Lam ngoan ngoãn nghe theo.
Kiều Linh Nhi buồn bức trong lòng.
Rõ ràng Vân Lam là nha đầu của nàng, thế nào lại nghe lời Tư Đồ Hiên như thế?
“Nếu không muốn thì để Vân Lam quay lại.”
Kiều Linh Nhi nghe vậy tức thì trợn tròn đôi mắt, nhìn nam nhân kia không dám tin.
Về phần anh ta đã ung dung nâng chén trà nhấm nháp, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, vô cùng bình thản.
Anh ra rốt cuộc là tu luyện ra sao mới đạt thành dáng vẻ này?
“Khi nãy sao lại giúp ta?” Kiều Linh Nhi tuy không phục nhưng trong lòng không thể không ghi ơn.
Nếu khi nãy anh ta không nói dối, có lẽ nàng đã bị Tư Đồ Hách bóp chết.
Cũng chưa từng dám quên chính nàng chủ động nhào đến trên người nhân gia nói lời cảm tạ.
Tuy nàng chỉ là một tiểu nữ oa tám tuổi, nhưng cũng đã là phụ nhân.
Hiển nhiên không thể càn rỡ như vậy.
“Bổn vương không muốn những kẻ ác miệng nói năng lung tung mà thôi.” Tư Đồ Hiên đặt chén trà xuống, bao tâm tình trước thu lại hết cả.
Kiều Linh Nhi buồn bực trừng mắt nhìn anh ta, nam nhân này đến việc nhỏ cũng chu toàn.
“Ta muốn tiến cung gặp Hoàng tổ mẫu.” Kiều Linh Nhi khẽ nói.
Tư Đồ Hiên liếc qua, thấy nàng một bộ ủ rũ, không vui, không khỏi nhíu mày, “Chuyện trong phủ nàng còn chưa giải quyết.”
Hách vương phủ, hai vị trắc phi hôn mê, nàng thân là Vương phi đương nhiên phải xử lý một số việc.
Nếu tiến cung vào lúc này, dù không phải đi cùng Tư Đồ Hiên, cũng sẽ để kẻ khác xì xào.
“Trước hết nàng nên đến Mai Tâm điện xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó hẵng quyết định.
Bổn vương ở phủ chờ tin của nàng.” Nói cho cùng, Tư Đồ Hiên không muốn thấy nàng khó xử, không muốn thấy dáng vẻ nàng thất hồn lạc phách.
Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ngọc bừng sáng, tựa như vì sao lẻ loi giữa bầu trời khuya, “Thật sao?”
Đôi mày Tư Đồ Hiên giãn ra, “Bổn vương đã khi nào gạt nàng?”
Kiều Linh Nhi mím môi, miệng nhỏ khẽ nở nụ cười.
Đúng là anh ta chưa từng lừa gạt nàng, chỉ là lúc nào cũng trêu chọc nàng mà thôi.
“Bổn vương đi trước.” Nói xong, Tư Đồ Hiên không để nàng lên tiếng, lập tức đứng dậy đi về phía cửa điện.
Kiều Linh Nhi nghĩ đến giấc mơ sắp đạt thành, trong lòng ngọt ngào viên mãn, có thể nói là rất phấn chấn, rất vui vẻ.
Vì thế nàng mang theo Vân Lam, đi đến Mai Tâm điện.
Trong điện Mai Tâm, Phượng Mai đã tỉnh lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tư Đồ Hách, dáng vẻ nhu nhược khôn cùng.
Tư Đồ Hách đương nhiên là thương tiếc, ôm lấy cô ta, cẩn thận vỗ về, an ủi.
Kiều Linh Nhi vừa bước vào cửa, đã thấy Thu Phi – nha đầu bên cạnh Lê trắc phi tiến đến, vội vàng quỳ xuống, “Vương gia, Lê trắc phi thổ huyết.
Vương gia mau đến nhìn qua một chút.”
Đấy mắt Phượng Mai hiện lên một tia âm ngoan, sao nữ nhân kia cứ vất vương như âm hồn không tan!
Trên mặt Tư Đồ Hách hiện rõ vẻ sốt ruột.
Kiều Linh Nhi liền tiến đến, “Vương gia, chỗ Lê trắc phi có thái y, Vương gia mau đi xem sao.
Nếu ngài không ngại tin tưởng thần thiếp, thiếp có thể xem bệnh cho Mai trắc phi.”
Y thuật của Kiều Linh Nhi ra sao Tư Đồ Hách cũng phần nào biết được, chỉ là rất lâu rồi không để nàng nhúng tay vào.
Hiện tại tình thế cấp bách, thôi thì trông cả vào nàng.
“Vậy Vương phi xem qua một chút cho Mai nhi.” Nói xong, Tư Đồ Hách lập tức cúi đầu, dỗ dành nữ nhân trong lòng, “Mai nhi, bổn vương qua bên kia một lát.
Nếu không có chuyện gì bổn vương lập tức quay lại đây với nàng.”
Đã đến nước này, Phượng Mai cũng chẳng còn lý do níu giữ.
Dù sao bệnh tình Lê trắc phi cũng tương đối nghiêm trọng, lại còn thổ huyết.
“Vương gia đi đi.”
Tư Đồ Hách đứng lên đi ra ngoài.
Khi ngang qua Kiều Linh Nhi, anh dừng bước, nhìn vào đôi mắt nàng sau mới đi hẳn.
Bóng dáng Tư Đồ Hách vừa biến mất, sắc mặt Phượng Mai đanh lại, vẻ khó chịu ban nãy hiện tại càng rõ ràng.
Lê trắc phi chết tiệt.
Một ngày nào đó, ta nhất định không để ngươi sống tốt.
Kiều Linh Nhi hẳn là không bị bộ dáng này hù dọa, chớp mắt rời gót tiến về phía Phượng Mai.
Đợi khi Vân Lam đưa ghế ngồi tới, nàng mới dịu dàng hỏi, “Mai trắc phi, thân thể không sao chứ?”
Phượng Mai khẽ run lên, tiểu nữ oa này chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?
“Tạ Vương phi quan tâm.
Thiếp thân không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, tỏ ý đã hiểu, ánh mắt dao động có phần bối rối, “Người không khỏe đương nhiên là phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chỉ là… chỉ e hiện tại Mai trắc phi không thể như ý nguyện.
Vương gia để ta bách mạch chẩn bệnh cho Mai trắc phi, nếu ta không nghe theo nhất định Vương gia sẽ trách tội.
Đến khi ấy, bất kể là muội hay là ta, đều không gánh nổi.”
Trái tim Phượng Mai run rẩy, khổ công diễn một màn, thế mà hiện tại muốn tiếp tục trò vui lại phải nhờ tiểu nữ oa này phối hợp một tay.
Song nàng ta sẽ bằng lòng?