Trên mặt Lê trắc phi lộ vẻ thống khổ, tay cô ta ôm lấy bụng, toàn thân run rẩy.
Tư Đồ Hách thấy vậy vội vàng bước đến, đưa tay đỡ lấy Lê trắc phi, “Ái phi, làm sao vậy?”
Phượng Mai vốn định tiến lên nghênh đón, không ngờ tới Tư Đồ Hách lại đi vòng qua cô ta, bước thẳng về phía Lê trắc phi, còn cất giọng hỏi han quan tâm.
Phút chốc, tim đau đớn.
Lê trắc phi đau đến nỗi không thốt nên lời, Thu Phi bèn lên tiếng thay chủ tử, “Vương gia, chủ tử và Mai chủ tử đang trò chuyện thì chủ tử bất ngờ bị đau bụng.”
Tư Đồ Hách ngoảnh lại, quắc mắt nhìn Phượng Mai, lập tức sai người mời thái y.
Đất trời bận âm u, còn Kiều Linh Nhi nàng lại nhàn nhã không ai sánh bằng, thích thú hóng mát dưới tán cây.
Nôm na là: Tâm tình không tốt, cần điều trị.
Đột nhiên, Vân Lam đi tới, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô thấy chủ tử nhắm mắt nghỉ ngơi lại không dám làm phiền, trong lòng do dự.
Ngay lúc này, Kiều Linh Nhi mở mắt, đôi mắt long lanh lóe sáng, ấy là tinh quang, “Làm sao vậy?”
Vân Lam nghe thấy chủ tử lên tiếng, bèn thở dài, “Vương phi, nô tỳ vừa nghe nói, Mai trắc phi đến điện của Lê trắc phi, hai người đang trò chuyện thì Lê trắc phi bị đau bụng, hơn nữa còn là rất đau.
Hiện tại thái y cũng đã bó tay.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Vân Lam, dường như có ý để cô kể tiếp, thế nhưng Vân Lam chẳng nói gì thêm.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Vốn nghĩ Tư Đồ Hách sẽ sai người vời nàng đến xem bệnh cho Lê trắc phi, không ngờ lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Vân Lam tựa hồ bị giật mình, chẳng lẽ chủ tử còn muốn xảy ra chuyện gì sao?
Kiều Linh Nhi biếng nhác không buồn mở miệng, nói xong bèn nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Vân Lam nóng lòng, “Vương phi, người đã nghỉ ngơi suốt cả buổi chiều, một lát nữa sẽ dùng vãn thiện.
Hay là người đứng dậy vận động một chút đi.”
Kiều Linh Nhi lười biếng lên tiếng, “Hôm nay còn chưa đến giờ dùng vãn thiện.”
Vân Lam không hiểu, định tiếp tục hỏi, thế nhưng chủ tử dường như chẳng muốn nghe.
Cho nên cô chỉ có thể lặng lẽ đứng qua một bên, và chờ đợi.
Ước chừng qua một nén nhang, một nha đầu khác lại vội vàng chạy tới, tiến thẳng đến quỳ trước mặt Kiều Linh Nhi, “Vương phi, Vương gia mời người qua cứu Lê trắc phi.”
Sắc mặt Vân Lam không được tốt, không rõ là vì nha đầu kia làm gì trái ý cô hay còn điều gì khác, cô vội bước đến, khẽ nói, “Ngươi nhỏ tiếng một chút, Vương phi đang nghỉ ngơi.
Ngươi có biết tôn ti không hả? Nếu để Cố ma ma biết được, cái mạng nhỏ này của ngươi khó giữ.”
Nha đầu kia đâu còn quan tâm Cố ma ma có biết hay không.
Mạng nhỏ của các nàng đang gặp nguy hiểm, nếu Lê trắc phi có mệnh hệ gì, bọn họ cũng sẽ bị chôn theo.
Mai trắc phi nói Vương phi thông hiểu y thuật, chỉ cần Vương phi chịu đi, Lê trắc phi nhất định không có chuyện gì.
Cho nên dù phải đánh mất mạng nhỏ này, nàng ta cũng phải mạo hiểm đến cầu.
Kiều Linh Nhi không chút động tĩnh, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh hơi ửng hồng, đó là nét mặt của tiểu hài khỏe khoắn đang say ngủ.
Đôi mi cong dài khẽ động, cái miệng nhỏ mím chặt, dường như có vẻ không hài lòng.
Vân Lam trừng mắt nhìn nha đầu quỳ dưới đất, ấy thế nhưng người kia có lẽ chẳng hề hay biết, còn dập đầu liên hồi, “Vương phi, cầu xin người.”
Lúc này, Kiều Linh Nhi mới mở mắt, đôi mắt mông lung đầy nghi hoặc nhìn nha đầu nọ, nhẹ nhàng cất tiếng, “Ngươi là người của viện nào? Sao lại chạy đến đây?”
Vân Lam chỉ biết chờ đợi, cô cũng không dám thở mạnh.
Bộ dáng này của Vương phi không thể nói là vui vẻ nhưng cũng không có vẻ mất hứng, Vân Lam cô cứ yên lặng chờ đợi là được.
“Vương phi, Vương gia mời người sang xem bệnh cho Lê trắc phi.” Nha đầu kia thấy Vương phi – một tiểu nữ oa tám tuổi – cũng dễ nói chuyện, lá gan cũng to thêm một chút.
Kiều Linh Nhi gật đầu, đôi mắt to vụt sáng, chứa đựng sự nghi ngờ của một tiểu hài, “Vương gia mời hay là Mai trắc phi mời? Ngươi có biết giả truyền ý của chủ tử tội lớn cỡ nào không?”
Giọng nói mềm mại này dễ khiến người ta an tâm, không phòng bị, nhưng cũng có thể khiến kẻ có dã tâm sợ hãi.
Bởi lẽ trên người nàng bẩm sinh đã có khí thế hơn người, nói chung, kinh hãi lẫn lo sợ đều có.
Nha đầu kia dập đầu càng mạnh, ngoại miệng liên hồi xin Vương phi tha mạng.
Kiều Linh Nhi không có động tĩnh gì, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Là Mai trắc phi bảo ngươi tới?”
“Vương phi tha mạng.”
Vân Lam không kiên nhẫn nói, “Vương phi hỏi ngươi thì mau trả lời.”
Con người, ai nấy đều là kẻ bắt nạt người thiện lương, e ngại kẻ hung ác.
Nha đầu kia thấy Vân Lam hung hăng vô cùng, trong lòng lo lắng, sợ hãi.
Hôm nay chỉ có Vương phi mới có thể cứu được cả viện các nàng, nàng chạy đến thỉnh cầu đã là chuyện sai trái, nếu để Vương gia biết, không chừng lại đưa tới họa sát thân…
“Vương phi, là… là Mai trắc phi sai nô tỳ đến đây.
Mai trắc phi nói Vương phi y thuật cao minh, tất có cách cứu được Lê trắc phi.
Bẩm Vương phi, vì lẽ ấy cho nên nô tỳ mới cả gan đến đây.”
Kiều Linh Nhi chỉ nhìn nha đầu kia, không nói lời nào.
Kỳ thực nàng sao lại không biết chuyện gì đã xảy ra chứ.
Chủ tử có chuyện, kẻ đầu tiên bị trừng phạt là hạ nhân.
Nếu lúc này Lê trắc phi có chuyện, chỉ e cả viện bọn họ đều bị nghiêm phạt, thậm chí là mất mạng.
“Ngươi về trước đi, đừng để bất kì ai phát hiện, cũng không cần bẩm báo lại với Mai trắc phi, cố gắng đừng để cô ta biết.” Kiều Linh Nhi ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng.
Nha đầu kia không biết Kiều Linh Nhi có đi hay không, đương nhiên không yên lòng, kính cẩn hỏi, “Vương phi, người không cùng đi sao?”
Vân Lam khó chịu trừng mắt nhìn nha đầu kia, “Vương phi bảo ngươi đi thì đi.
Đừng dông dài.”
Nha đầu kia sợ hãi rời đi.
Vân Lam vô cùng buồn bực, mấy ngày nay Vương phi đều chịu ủy khuất, nếu như Vương phi có chuyện gì cũng sẽ không để Mai trắc phi sống tốt.
Nhưng nếu Vương phi tùy tiện xuất phủ bị Vương gia trách tội xuống, Vương phi sẽ phải chịu phạt.
“Vương phi, người thực sự muốn đi giúp họ sao?”
Kiều Linh Nhi khẽ cười, đôi lúm đồng tiền thoáng hiện, đôi mắt tinh anh chớp động, “Vân Lam, ngươi nói xem ta có đi hay không?”
Vân Lam nào biết được tâm tư của tiểu chủ tử.
Hơn nữa cô cũng không dám tùy tiện suy đoán, bèn lắc đầu, “Chủ tử, nô tỳ nào biết được.”
Kiều Linh Nhi không nói gì, chỉ cười đắc ý, đưa mắt nhìn về phía con đường nhỏ.
Vân Lam dõi theo ánh mắt nàng nhìn qua, đã thấy Tư Đồ Dật đi tới.
Tư Đồ Dật vừa bước đến dưới tán cây, đã lập tức mở lời oán trách, “Ta nói Bát hoàng tẩu người sao lại thanh nhàn thế này?”
Kiều Linh Nhi không khách khí hừ lạnh một tiếng, “Thập tam đệ cũng thật ung dung.”
Trước đây, Tư Đồ Hiên muốn để Tư Đồ Dật rời kinh, đương nhiên sẽ không giữ lại vị trí của anh ta, tất cả mọi chuyện đều đã sớm được an bài.
Dù hiện tại anh ta có lưu lại, cũng chẳng có việc gì phải bận tâm nhúng tay vào.
Tư Đồ Dật quả nhiên xấu hổ cười, tiếp đó khôi phục nụ cười lưu manh, “Bát hoàng tẩu, lời này của tẩu không đúng rồi.
Mới đây đệ vì chuyện của tẩu mệt nhọc bôn ba, dẫu không có công lao cũng có khổ lao chứ.
Tẩu nói có phải không?”
Kiều Linh Nhi cười híp mắt nhìn anh ta, “Thập tam đệ muốn thù lao thế nào?”
Tư Đồ Dật như mở cờ trong bụng, anh ta hỏi, “Nếu có thể chi bằng Bát hoàng tẩu đem bách niên kim ngân hoa kia trả lại cho đệ?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Vân Lam, đem kim ngân hoa đến đây.” Dứt lời, nàng còn ghé vào tai Vân Lam nói thêm vài câu.
Vân Lam sửng sốt, vật kia chủ tử hao tâm tổn sức mới đoạt về được, có thể dễ dàng giao trả như vậy sao? Chuyện này…
Hơn nữa những lời kia của chủ tử dường như có phần quá đáng, nếu để Thập tam gia biết được thì…
Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt của chủ tử, Vân Lam cũng chỉ có thể y lệnh mà làm.
Trong lòng Tư Đồ Dật như có nhạc, nhất là khi thấy Vân Lam bưng ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên mặt bàn.
Thiếu chút nữa là anh ta đã nhào qua, hưng phấn ôm lấy Vân Lam.
“Bát hoàng tẩu, tẩu thật tốt.”
Đối với lời khen tặng này của Tư Đồ Dật, Kiều Linh Nhi nhận cả lấy, sau mới nhẹ nhàng nói, “Thập tam đệ không cần chuẩn bị ngày mai rời kinh sao?”
Bàn tay anh vốn đã gần chạm tới chiếc hộp kia, đành dừng lại.
Vốn đang hưng phấn, nay chuyển thành âm trầm.
Tư Đồ Dật không dám tin nhìn tiểu nữ oa đang cười vô tội trước mặt, nghi hoặc hỏi, “Bát hoàng tẩu, tẩu nói đùa sao?”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, nghiêm túc trả lời, “Bổn tiểu thư trước nay không nói đùa, chỉ thích vui đùa thôi.”
Tư Đồ Dật ai oán, tựa hồ thấy được vận mệnh bi thảm của mình.
“Nhưng chẳng phải Bát hoàng tẩu người đã đáp ứng đệ, tẩu nói sẽ thay ta cầu tình với Thất ca.” Tư Đồ Dật tức giận rống lên một tiếng.
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt long lanh vô tội, ngước nhìn người đang nổi bão trước mặt, êm ái nói, “Thập tâm đệ, chẳng lẽ đệ đã quên mất rằng điều kiện tiên quyết để ta giúp đệ chính là đệ phải giao cho ta bách niên kim ngân hoa.
Thế nhưng hôm nay đệ thu lại vật này, ta cho là đệ muốn rời kinh nên giúp đệ thành toàn.
Chẳng lẽ là ta sai sao?”
Tư Đồ Dật thật muốn hướng lão thiên gia thét lên ai oán, sao anh ta lại rơi vào tay tiểu nữa oa này? Đã bất đắc dĩ gặp phải, lại còn bị đối đãi tàn tệ.
“Đệ không có ý định rời kinh, chẳng qua là cảm thấy bác niên kim ngân hoa Bát hoàng tẩu không thích hợp dùng, nên định lấy lại dâng lên Hoàng tổ mẫu.” Trong đầu Tư Đồ Dật bỗng lóe lên ý này.
Kiều Linh Nhi trợn mắt, “Vậy phải làm sao đây? Vốn dĩ ta định đưa đến chỗ Hoàng tổ mẫu, nhưng khi nãy đệ cần nên ta đã phái người vào cung bẩm báo Hoàng tổ mẫu.
Bẩm rằng đệ phải đem kim ngân hoa về, cho nên…”
Hai mắt Tư Đồ Dật trắng dã, thiếu chút nữa ngất đi.
“Phải rồi Thập tam đệ, đệ không phải chỉ đến đây đòi lại kim ngân hoa chứ?” Kiều Linh Nhi không đợi Tư Đồ Dật lên tiếng, liền hỏi.
Lúc này, Tư Đồ Dật mới nhớ ra việc chính khiến anh đến đây, “Thất ca nói Bát ca quý phủ có chút chuyện, cho nên bảo đệ đưa Hồ thái y đến đây.”