Thái hậu tìm, đương nhiên là có việc.
Tư Đồ Hiên lập tức đứng dậy, “Nàng về trước đi, nếu có chuyện bổn vương sẽ sai Thời Bố tìm nàng.”
Nói xong liền vội vã rời đi.
Kiều Linh Nhi hồ nghi nhìn thân ảnh dần biến mất kia, bóng dáng anh ta khuất xa nàng mới thanh tỉnh lại, đứng lên đi ra ngoài.
Kỳ thực nàng cũng có không ít chuyện phải làm, đám người ở Hách vương phủ nhất định là đang đợi nàng trở về.
Phượng Mai sai người đến tìm nàng, hiển nhiên có chuyện muốn nói.
Phượng Mai tự mình hủy đi nhúm ruột, chuyện này Tư Đồ Hách có biết không? Nếu điều tra ra được, Tư Đồ Hách hẳn là nên biết.
Song nếu thực lực của Tư Đồ Hách so với nàng chênh lệch không nhiều, đương nhiên anh ta sẽ không hiểu được.
Không thể không nói đến Tư Đồ Hiên kia quả thật rất có năng lực.
Anh ta có thể tra rõ sự tình trong thời gian ngắn như vậy, đó không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Trở lại nội điện, nàng đã thấy Phượng Mai vẻ mặt sốt ruột mắng Hô Phiêu.
Khuôn mặt nhỏ bầu bình của Kiều Linh Nhi lộ vẻ không vui, nữ nhân này thật quá đáng, dám ở trong điện của nàng làm càn mắng người sao?
“Tâm tình Mai trắc phi quả là tốt nhỉ?” Kiều Linh Nhi cất tiếng dịu dàng, lúc này nàng mới bước vào trong điện.
Phượng Mai vừa thấy nàng tiến đến liền thu lại vẻ giận trên mặt, thay bằng nụ cười tươi, bước lên nghênh đón, “Vương phi, tỷ về rồi.”
Sau khi tiến lại gần, Vân Lam có hơi sợ hãi, hành vi của Mai trắc phi kia đúng là kỳ quái.
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Phượng Mai, sau khi ngồi xuống chủ vị nàng mới gật đầu, “Mai trắc phi tìm ta có việc?”
Nghĩ đến việc nữ nhân này lại tự mình vứt đi đứa nhỏ còn chưa thành hình, lại có thể hạ quyết tâm như vậy, nàng thấy thật khủng khiếp.
Càng nhìn càng thấy cô ta là loại đàn bà tâm địa rắn rết, Tư Đồ Hách sao lại sủng ái loại nữ nhân này?
Mai trắc phi liếc Vân Lam, sau mới tươi cười lên tiếng, “Thiếp thân có chuyện muốn thương lượng với Vương phi.”
Kiều Linh Nhi biết ý Mai trắc phi muốn nàng để Vân Lam lui ra.
Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, đây không phải địa bàn của cô ta, cớ gì phải theo ý cô ta sắp xếp?
“Mai trắc phi có chuyện gì mời nói, ta nghe.” Kiều Linh Nhi nói đến đây còn cố ý làm bộ nghiêm túc, rất nghiêm túc.
Đây cốt là muốn nói cho Mai trắc phi rằng Vân Lam là người của nàng, không cần phải lánh mặt.
Hơn nữa nàng rất nghiêm túc với chuyện của Mai trắc phi cô ta, nên nhà ngươi có việc gì cứ nói, yên tâm mà nói.
Trong lòng Mai trắc phi rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Hiện tại cô ta thế đơn lực mỏng, căn bản không có biện pháp thắng được Kiều Linh Nhi.
Quan trọng nhất là cô ta cần dựa vào thượng vị của Kiều Linh Nhi.
“Vương phi, thiếp thân nghe nói sắp tới sứ giả ngoại tộc sẽ đến kinh thành, chẳng hay có chuyện này không?” Phượng Mai rất khách khí hỏi, sự khách khí này gây ra một loại cảm giác khiến người ta vô cùng phiền muộn.
Bởi nếu cô ta biết chuyện mà cố ý tìm đến, người sai là ngươi; nếu ngươi cho rằng cô ta không biết chuyện này thì chẳng khác nào tự gạt chính mình, cho nên bất kể ra sao, cái sai đều không phải ở cô ta.
Nếu chuyện hôm nay xảy ra với người khác thì tốt quá rồi.
Thế nhưng bất hạnh thay, chuyện này lại phát sinh với Kiều Linh Nhi nàng, cô ta cỡ nào giảo hoạt, đối với người chưa từng tiếp xúc qua tuyệt nhiên không thể hiểu rõ được.
Trong lúc này, Kiều Linh Nhi nhìn về phía Phượng Mai, nàng dịu dàng mỉm cười cũng không kém phần khả ái, “Ta vốn nghĩ Vương gia đã sớm nói với chuyện này, bởi lẽ Lê trắc phi cũng đã biết từ lâu.”
Phượng Mai biến sắc, chính bởi vì cô ta biết Lê trắc phi đã hay chuyện, nên trong lòng vô cùng khó chịu, mới tìm đến tận đây.
“Nhưng ta có chuyện không rõ, chẳng hay Mai trắc phi có thể cho ta một đáp án rõ ràng?”
Kiều Linh Nhi uyển chuyển lên tiếng hỏi, Phượng Mai không tiện cự tuyệt, cũng là không thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Hôm qua muội tiến cung thỉnh Hoàng tổ mẫu để muội giúp ta xử lý chuyện trong phủ.
Thế nhưng sao bây giờ đã đổi thành Lê trắc phi? Nếu muội không muốn cùng ta gánh vác, ta tin rằng Hoàng tổ mẫu cũng sẽ không làm khó muội.
Mai trắc phi muội không cần lo lắng đến thế.”
Giọng Kiều Linh Nhi vẫn mềm mại dịu dàng, một tia lãnh ý cũng chẳng thấy, ấy thế mà lại khiến Phượng Mai run rẩy, toàn thân lạnh băng.
Đây không chỉ bởi cô ta sợ hãi, mà còn vì cơn giận đang sục sôi trong lòng.
Trước đây, Lê trắc phi làm tất cả để lấy lòng Phượng Mai.
Nói cái gì mà chỉ cần Phượng Mai cô tốt thì ả ta cũng mãn nguyện rồi, ả ta sẽ không tranh giành với Phượng Mai cô bất kì điều gì.
Thế nhưng hiện tại thì sao? Ả Lê trắc phi kia rốt cuộc đang làm gì? Không chỉ bày mưu khiến cô phạm sai lầm, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng.
Món nợ này nếu không bắt ả ta trả đủ, cô sẽ không mang họ Phượng.
Thấy sắc mặt Phượng Mai trắng bệch, Kiều Linh Nhi biết cô ta đã nghe thấu những lời nàng nói, trong lòng có chút thỏa mãn, nhưng kết quả này lại không phải điều nàng mong đợi.
“Mai trắc phi? Không nghe thấy ta nói gì sao?” Giọng nói mềm mại tiếp tục vang lên.
Phượng Mai vội vàng lên tiếng, “Thiếp thân đã nghe rõ.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, chớp đôi mắt nhìn chăm chú, đợi chờ câu trả lời từ cô ta.
Trong lòng Phượng Mai vô cùng xấu hổ, vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng cũng đành mở lời, “Xin Vương phi tha thứ, đây là quyết định của Vương gia, thiếp thân không thể trái ý.”
Kiều Linh Nhi gật đầu thông cảm, tiện đà bồi thêm một câu, “À, chẳng phải Mai trắc phi muội vừa bản chính mình không hề nghe nói đến chuyện sứ giả ngoại tộc đến nước ta sao? Sao Vương gia lại vô cớ không nói một lời đã để Lê trắc phi thay thế vị trí của muội?”
Kiều Linh Nhi là người tư duy chặt chẽ, nào có thể bỏ qua bất kì lỗ thủng nào.
Hơn nữa, đối mặt với loại nữ nhân này nếu không chỉnh cô ta sống dở chết dở, đêm nay thế nào cũng đau lòng đến mất ngủ.
Trong lòng Phượng Mai run lên, tâm tư của tiểu nữ oa này quả nhiên tinh tế.
Cô ta đương nhiên đã sớm biết việc sứ giả ngoại tộc đến kinh thành, dù không phải do chính miệng Vương gia nói cho cô ta biết, thì khi về nhà mẹ đẻ, hoặc giả như nghe được mấy lời bàn tán của đám gia nhân lúc rảnh rỗi hẳn cũng biết một, hai…
Ngày hôm qua Vương gia tìm cô ta, ý muốn để cô ta nghỉ ngơi vài ngày, Phượng Mai lập tức hiểu đã xảy ra chuyện.
Cho nên cô ta phải dùng toàn lực mới có thể khiến Vương gia nói ra chân tướng.
Để Lê trắc phi thay thế cô ta gánh vác mọi chuyện trong Hách vương phủ? Chuyện này sao có thể chứ! Thứ quyền lợi này chỉ có ngày một tăng, sao có thể cứ thế mà tuột khỏi tay?
Thế nên dù Kiều Linh Nhi biết cô ta khó đối phó, hiện tại cô ta cũng phải tự mình tìm tới cửa.
“Thiếp thân nghe bọn hạ nhân nói vậy, nhưng không dám khẳng định, nên muốn xác nhận một chút.
Không biết rằng lại đắc tội Vương phi, mong Vương phi thứ tội.” Phượng Mai cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ dần, giống như hài tử phạm lỗi.
Kiều Linh Nhi không nói gì chỉ nhìn cô ta, diễn xuất của cô ta đúng là rất tốt, thế nhưng nhìn sao cũng không vừa mặt.
Dù gì kiếp trước Kiều Linh Nhi nàng cũng bị ảnh hưởng từ phim truyền hình nhiều năm, chẳng lẽ không nhìn ra chút mánh diễn xuất nho nhỏ này?
Ngay sau đó, giọng Kiều Linh Nhi cất lên, hướng ra ngoài gọi, “Cố ma ma.”
Cố ma ma bước vào phụng mệnh, “Vương phi có gì phân phó?”
“Đến Mai Tâm điện thăm đò một chút, xem gia nhân trong Mai Tâm điện phách lối làm càn cỡ nào.
Chuyện chính sự bọn họ không nên đem ra bàn luận mới phải, không nên can dự mời phải.
Điều tra xong lập tức trở về bẩm báo.”
Cố ma ma đương nhiên nghe theo lời căn dặn của Kiều Linh Nhi, chuyện này khiến Phượng Mai lo lắng.
Lần trước cô ta vì mưu kế của mình mà làm hại Chi Giai đánh mất tính mạng, nếu hiện tại vì một lời nói dối mà làm hại mọi người trong Mai Tâm điện, tội nghiệt của cô ta quá sâu rồi!
“Vương phi, thiếp thân không phải nghe được lời ày ở Mai Tâm điện.”
Kiều Linh Nhi khoát khoát tay, ý bảo Cố ma ma tạm thời lui xuống, sau nàng mới nhíu đôi lông mày, “Vậy là sao?”
“Thiếp thân nghe nói Lê trắc phi muốn cùng Vương phi xử lý trong vương phủ, nên muội cố ý đến chỗ Lê trắc phi một chuyến, thì nghe được tin tức này.
Thế nhưng suy cho cùng cũng không chính xác, cho nên thiếp thân muốn biết rõ một chút.
Xin Vương phi thứ tội.” Phượng Mai mặt không đổi sắc, trong ánh mắt lại toát ra vẻ kiên định.
Kỳ thực cô ta cố làm ra vẻ kiên định cốt để người ta tin tưởng lời cô ta nói là thật, nhưng bỏ qua đôi mắt kia, Kiều Linh Nhi nhìn ra được những mưu mô toan tính.
Trong lòng nàng bỗng cảm thấy bất đắc dĩ, đó là bất đắc dĩ vì nhìn thấu mọi sự trong đời.
Vân Lam thấy bộ dáng chủ tử như vậy, không khỏi lo lắng, “Chủ tử, người…”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, thay ý bảo bản thân nàng không có việc gì, sau mới tiếp tục lên tiếng, “Nói như vậy là Lê trắc phi quản giáo không nghiêm?”
Phượng Mai không lên tiếng, cô ta biết rõ tiểu nha đầu này rất thông minh.
“Ngày mốt sứ giả ngoại tộc đến kinh ta, có lẽ Vương gia xót xa muội vừa mất đi đứa nhỏ, thân thể không khỏe nên mới để Lê trắc phi tạm thời thay thế vị trí của muội, giúp ta xử lý chuyện trong phủ.
Nhưng nếu có sự giúp đỡ của Mai trắc phi muội có lẽ mọi việc sẽ càng thêm thuận lợi.
Thế nhưng lần này ý Vương gia đã quyết, ta cũng đành bất lực.
Song cũng còn một cách để Mai trắc phi muội tiếp tục đứng ở vị trí kia, giúp ta gánh vác mọi chuyện.” Kiều Linh Nhi chớp mắt nói, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh lộ vẻ nghiêm túc.
Quyền lợi này hấp dẫn người ta cỡ nào.
Trong phủ đệ, thứ khiến người ta ao ước nhất chính là quyền lợi trong vương phủ.
Tuy rằng không thể sánh bằng quyền lợi trong hoàng thất, nhưng nếu có thể nắm trong tay, hư vinh trong lòng được thỏa mãn, vui thích nhường nào?
Phượng Mai vừa nghe thấy Kiều Linh Nhi có cách, hai mắt cô ta liền sáng lên, “Nếu có thể, xin Vương phi chiếu cố.
Thiếp thân nhất định nghe theo.”
Kiều Linh Nhi nhăn đôi mày nhỏ, bộ dáng có chút không vừa lòng, “Chuyện này còn phải xem bản lĩnh của Mai trắc phi muội.”
Đôi mắt Phượng Mai lóe sáng, tựa hồ như đã biết đap án, nhưng lại không nói gì.
Kiều Linh Nhi cũng chỉ thở dài một tiếng, “Nếu như muội có thể thuyết phục Lê trắc phi giao ra quyền lợi trong tay, khiến ả ta tự mình đến tìm Vương gia nói rõ rằng bản thân không muốn giúp ta, vậy thì muội liền có cơ hội ngồi lên thượng vị, đến khi ấy…”
Ý phía sau bỏ lửng, nhưng cũng đủ khiến Phượng Mai hiểu được.
Vì vậy, sau khi cáo từ Kiều Linh Nhi, Phượng Mai lập tức đi tìm Lê trắc phi.
Không phải chỉ vì chuyện hiện tại, còn có món nợ trước đây với ả ta, Phượng mai cô muốn tính toán rõ ràng một lượt.