Kiều Linh Nhi quay đầu nhìn nam nhân vừa lên tiếng, trong lòng rất buồn bực.
Dường như anh ta luôn biết được những suy nghĩ trong đầu nàng, lại như có thể nhìn thấu tâm tư nàng, phải làm sao đây? Nàng không muốn bị anh ta nhìn thấu.
Mọi người nghĩ thử xem, tâm tư nhỏ của mình bị người ta nhìn thấu, cũng giống như mình trần truồng cho người ta xem vậy.
Mà cái trạng thái trần truồng ấy thật khiến bản thân buồn bực không thôi.
“Bát hoàng tẩu, tẩu muốn đi đâu?” Tư Đồ Dật sốt ruột.
Kiều Linh Nhi không nói gì, chỉ nhìn anh ta một cái, “Thập tam đệ, làm phiền đệ ngậm miệng lại.
Nếu đệ quá rảnh rỗi nhàm chán, thỉnh đệ hồi phủ, sau đó lấy bách niên kim ngân hoa của đệ mang đến đây, ta cần dùng.”
Tư Đồ Dật tức khắc á khẩu, ngàn vạn lần không thể chọc ghẹo tiểu nữ oa kia vào lúc này, người yêu tiền tài tuyệt đối không thể dây vào.
Kiều Linh Nhi cũng chẳng có ý định dây dưa với Tư Đồ Dật, nàng bèn đứng dậy, “Trước qua đó xem xem đã xảy ra chuyện gì.”
Đã có người cất công an bài trò vui, nếu như nàng từ chối không tham dự, màn kịch này xem ra không thể diễn thành công.
Không cần biết mục đích của kẻ đứng sau là gì, nhưng bao giờ cũng phải có người thưởng thức.
Nhưng có lẽ ngay lúc này đây, vai nàng đảm nhiệm không phải là khán giả, mà là nhân vật trung tâm của vở kịch.
Bởi nàng không thể sống thiếu trò vui.
“Có ta ở đây.” Trên đường đi, Tư Đồ Hiên bỗng lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp, nhưng khiến người nghe rất an tâm.
Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, hồ nghi nhìn Tư Đồ Hiên, đôi mắt trong veo chớp động, như có ý hỏi.
Chẳng lẽ là vì đã có anh ta ở đây, nàng không cần lo lắng? Nhưng mà anh ta trông không giống như người tốt a!
Thế nhưng Tư Đồ Hiên chẳng nói thêm lời nào, tiếp tục hướng về con đường phía trước.
Tư Đồ Dật không dám lên tiếng, chỉ có anh và Vân Lam theo sau hai người họ.
Đương nhiên anh ta cũng không nghe thấy lời của Tư Đồ Hiên, cho nên không có thắc mắc gì.
Lúc đoàn người đến Mai Tâm điện mới phát hiện ra Tư Đồ Hách đã hồi phủ.
Nhìn thấy người đi bên cạnh Kiều Linh Nhi, cơn giận trong lòng Tư Đồ Hách nhất thời không kiềm chế được, “Vương phi cuối cùng cũng đến?”
Kiều Linh Nhi hơi nghiêng mình, “Thần thiếp thỉnh an Vương gia.”
Trong mắt Tư Đồ Hiên không lộ vẻ hờn giận, cũng không nói gì, chỉ là trong lòng anh có chút không thoải mái.
“Miễn lễ.” Lửa giận trong lòng Tư Đồ Hách càng rõ rệt, “Thất ca cũng thật có lòng, quá bộ đến tận tệ phủ?”
Tư Đồ Hiên lạnh lùng đáp, “Hoàng tổ mẫu phái bổn vương đến đây làm chút chuyện, không thể kháng chỉ.”
“Vậy sao? Chẳng hay có chuyện gì khiến Thất ca phải tự mình xử lý?” Khi Tư Đồ Hách nói những lời này, anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Kiều Linh Nhi, đến hôm nay anh ta mới chợt phát hiện ra khuôn mặt ấy thật khiến người ta yêu thích; còn đôi mắt long lanh kia, hai con ngươi sáng ngời toát lên vẻ thiện lương, cũng đến hôm nay anh mới nhận ra.
“Ta chỉ tìm Linh Nhi có chút chuyện nhỏ, không liên quan đến Bát đệ.”
Tư Đồ Hiên rõ ràng rất kiêu ngạo, chuyện anh đã không muốn nói, sẽ lập tức buông ra một câu chặn đứng ý niệm dò xét trong đầu đối phương.
Tư Đồ Hách càng thêm bực bội.
Kiều Linh Nhi chẳng bận tâm đến tâm trạng của Tư Đồ Hách, thản nhiên hỏi Cố ma ma, “Cố ma ma, thế nào?”
Mặt Cố ma ma biến sắc, bà lắc đầu, “Không giữ được đứa nhỏ.”
Kiều Linh Nhi lập tức chau mày, “Mai trắc phi thì sao?”
“Bây giờ Vương phi lại quan tâm đến Mai nhi sao?” Giọng Tư Đồ Hách lạnh lùng cất lên.
Kiều Linh Nhi đương nhiên gật đầu, “Nếu Vương gia đã giao mọi chuyện trong phủ cho thần thiếp, dĩ nhiên thiếp quan tâm.
Bây giờ để xảy ra chuyện là lỗi của thần thiếp, thiếp lập tức tiến cung thỉnh tội với Hoàng tổ mẫu.”
Nói xong, nàng xoay người định lui ra.
Đúng lúc này, tiếng Phượng Mai khóc lóc truyền ra từ trong tẩm điện, “Vương gia, đứa nhỏ của thiếp, con của chúng ta.
.
.
.”
Tư Đồ Hách đau lòng tột độ, vội vã hét lên, “Kiều Linh Nhi, nàng đứng lại, đợi ở đó cho bốn vương.”
Vậy nên Kiều Linh Nhi lại quay vào điện.
Ánh mắt Tư Đồ Hiên ngày càng thâm sâu, dường như còn có tia lửa giận đang thiêu đốt.
“Thánh chỉ đến!”