Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái.
“Có chuyện gì sao?”
Thất vương gia có chuyện muốn nhắn nàng? Chẳng lẽ là vì chuyện khi trước ở Trường Thọ cung, bây giờ anh ta muốn tìm nàng tính sổ?
Này này, anh cũng không nên quả nhỏ mọn như thế chứ!
Kiều Linh Nhi còn chưa phỉ báng xong, Tư Đồ Dật đã nói tiếp, “Thất ca nói hôm nay huynh ấy sẽ đến đây.”
“A? Để làm gì?” Kiều Linh Nhi rất kinh ngạc, không gì so sánh được.
Lão thất này có thật là vì mấy trăm lượng mà tìm đến cửa? Vị vương gia này phú quý tiền tài không thiếu, lý ra không nên hẹp hòi như vậy.
“Ta cũng rất ngạc nhiên.
Thất ca chưa từng đến phủ Bát ca, thế nhưng huynh ấy thực sự đã nói là một lát nữa sẽ đến đây.” Trong lòng Tư Đồ Dật vô cùng phiền muộn, anh không hiểu được những suy nghĩ trong lòng Thất ca.
Vân Lam có chút lo lắng hỏi, “Vương phi, không phải là Thất gia muốn đòi lại bốn trăm lượng chứ?”
Hỏng rồi, đến Vân Lam cũng nhìn ra được sự tình này.
Kẻ hẹp hòi.
Nghĩ đến mấy trăm lượng sắp vuột khỏi tầm tay, lòng Kiều Linh Nhi vô cùng đau đớn!
Thấy khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh lộ vẻ thống khổ, Tư Đồ Dật nghi hoặc, “Bát hoàng tẩu, thái độ này của tẩu là ý gì?”
“Đây là nét mặt bi thống đó, lẽ nào đệ không nhìn rõ? Vân Lam, đưa điểm tâm.” Kiều Linh Nhi hầm hừ tức giận đứng lên.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ giật một cái, anh không có nói Thất ca vì bốn trăm lượng bạc mà đến đây.
Nhưng Vân Lam kia lại nói cái gì bạc chứ?
“Bát hoàng tẩu, chuyện ta cần làm cũng đã làm xong, xin cáo từ.” Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Tư Đồ Dật, anh vội vàng lên tiếng.
Kiều Linh Nhi nàng sao có thể để anh ta dễ dàng rời đi a? Nếu thật sự Tư Đồ Hiên tìm đến đòi nợ, nàng còn cần vị Thập tam gia này chống đỡ.
“Sao Thập tam đệ nóng lòng rời đi vậy? Chẳng lẽ là ta không đáng yêu? Hay là vì hạ nhân trong Bát phủ tiếp đãi không cung kính?” Giọng nói nàng nhu hòa, vẫn có thể cảm nhận được sự vô tư, khiến người ta yêu thương.
Chuyện này khiến Tư Đồ Dật đau khổ, trong lòng hiểu rõ vị Bát hoàng tẩu này giữ mình lại để trừng phạt.
Nhưng vì sao chứ? Anh căn bản tìm không ra lý do.
“Bát hoàng tẩu à, Thất ca còn đang đợi ta về phụng mệnh, nếu như ta không quay về.
.
.”
Tư Đồ Dật còn chưa nói hết câu, Kiều Linh Nhi thản nhiên cắt ngang, “Thất ca nhà đệ chẳng phải sẽ đến đây sao? Đợi huynh ấy đến đây rồi đệ phụng mệnh như vậy thôi.
Hơn nữa bây giờ ta còn có chuyện cần nhờ đệ giúp.
Ta tin tưởng Thập tam đệ không phải người nhỏ mọn, một yêu cầu nhỏ này của ta nhất định đệ sẽ thành toàn, phải không?”
Vân Lam không nhịn được thở dài cảm thán.
Vận khí Thập tam gia thật không tốt, mỗi lần gặp Vương phi đều ngay lúc tâm tình người không vui, mỗi lần đều bị chỉnh đến thảm.
“Bát hoàng tẩu có việc gì xin cứ phân phó, Thập tam nhất định dốc sức giúp đỡ.
Lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Dật, cười híp mắt, “Nghe nói đệ có một đóa bách niên kim ngân hoa, chẳng hay liệu có thể cho ta xem một chút?”
Đôi mắt Tư Đồ Dật trợn tròn, tiện đà lắc đầu, “Không được.”
Thấy Thập tam đệ quả quyết cự tuyệt, lòng Kiều Linh Nhi cảm thấy không thể chấp nhận, còn có chút không vui liếc anh ta, “Ai mới vừa nói là dốc hết sức lực giúp đỡ? Nguy nan không từ? Bây giờ ta chỉ muốn xem cây kim ngân héo của đệ một chút, bộ quý lắm sao, là bảo bối sao?
“Ô kìa, là bảo bối gì vậy?” Giọng Tư Đồ Hiên bỗng truyền đến.
Trong đầu Kiều Linh Nhi hiện lên cảnh tượng bất hạnh —— nàng nên nói sớm một chút a!