Thái hậu cho mời?
Phượng Mai rùng mình, mặt biến sắc.
Mặt Lê trắc phi đứng bên cạnh cũng đổi sắc, sớm biết trước thì cô đã không can dự vào chuyện này.
“Đúng rồi, Hoàng tổ mẫu nói nếu như còn có các trắc hoàng tẩu khác thì cũng mời đến Trường Thọ cung thỉnh an một chút.” Tư Đồ Dật liếc mấy nữ nhân mặt mày dần biến sắc thản nhiên nói, trong giọng nói lạnh nhạt còn mang theo ý cương quyết.
Kiều Linh Nhi hồ nghi nhìn Tư Đồ Dật, Hoàng tổ mẫu có ý chỉ như vậy sao? Người vốn không thích bị ai quấy rầy, sao giờ lại triệu các phi tử của Bát vương gia tiến cung thỉnh an? Chẳng lẽ là để giáo huấn họ sao?
“Thỉnh an Thái hậu nương nương là chuyện phải làm lúc sáng sớm.
Hơn nữa Vương phi còn chưa tiến cung, chúng ta sao dám tự ý? Thập tam đệ thật biết nói đùa.” Lê trắc phi ngượng ngùng cười, hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Trên mặt Phượng Mai cũng hiện lên nụ cười tươi, cười xong hóa ra phát hiện đó là nụ cười xấu hổ bất đắc dĩ, nhất thời ngẩn ra, không biết phải làm gì.
“Hô Phiêu, còn không mau đưa chủ tử về tẩm điện? Nếu để xảy ra chuyện gì, Vương gia sẽ giáng tội.” Kiều Linh Nhi nhắc nhở.
Phượng Mai vốn không muốn đi, nhưng chuyện hôm nay cô không thể dây vào, tình hình hiện tại ra sao cũng có thể thấy rõ.
“Nếu quả thật chuyện này không liên quan đến Vương phi, vậy thần thiếp xin cáo lui.”
Phượng Mai đi rồi, Lê trắc phi đến xem náo nhiệt còn lưu lại làm gì?
Không có khả năng, cô ta còn hận không thể lập tức rời đi.
Vì thế nhân lúc Phượng Mai xoay người, cô ta cũng lập tức cáo từ.
Cố ma ma gọi Lê trắc phi lại, “Lê trắc phi, phiền người nán lại một chút.”
Kiều Linh Nhi không để ý đến chuyện Cố ma ma làm, nàng liếc Tư Đồ Dật rồi đi vào trong điện.
Vân Lam thấy nét mặt của chủ nhân liền nhỏ giọng nói, “Thập tam gia, Vương phi giận rồi.
Ngài vào trong đã rồi hẵng nói.”
Tư Đồ Dật chau mày, nàng ta giận rồi sao? Tiểu nữ oa này đúng là rất đặc biệt!
Thất ca sao còn chưa đến? Huynh ấy chưa từng quan tâm nữ nhân nào như vậy cả!
Nói cho cùng tiểu nữ oa này chưa tính là nữ nhân, cùng lắm chỉ là một tiểu nữa oa đang lớn thôi!
Kiều Linh Nhi ngồi xuống xong, Vân Lam lập tức rót một chén nước đun sôi cho nàng.
Tư Đồ Dật chưa kịp ngồi xuống thì chợt nhận ra trong chén là nước sôi, liền trừng mắt, “Bát hoàng tẩu, Bát quý phủ ngay cả trà cũng không có sao? Sao tẩu lại uống nước đun sôi?”
Khóe miệng Vân Lam không nhịn được nhếch lên, vị Thập tam gia này có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng là chủ tử, cô chỉ có thể giải thích, “Thập tam gia, sáng sớm uống trà sẽ làm tổn thương bao tử, thế nên uống trà sẽ tốt hơn.”
Chủ tử là người học y nên Vân Lam rất tin tưởng lời của nàng.
Chỉ cần là do chủ tử nói ra, nàng lập tức tin tưởng.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ giật, nhìn về phía tiểu nữ oa kia thì thấy nàng đang ưu nhã uống.
.
.
nước sôi.
Thập tam gia vốn luôn nói ra suy nghĩ của bản thân hiện tại lại không biết phải nói gì!
Kiều Linh Nhi cuối cùng dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn, “Thập tam đệ đang chờ ăn điểm tâm sao?”
Đôi mắt trong veo nhìn Tư Đồ Dật, khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.
Anh chưa hề khi dễ ai, tại sao lại thành ra thế này? Làm như anh giống một tên bại hoại tội lỗi tày trời vậy.
“Thất ca sai ta tới đây để truyền tin.”