Nhớ con lợn giống kia á?
Kiều Linh Nhi rất muốn bóp chết suy nghĩ này trong đầu Tư Đồ Dật.
Con lợn giống ấy có gì đáng giá mà nàng phải nhớ? Nếu nhớ, thì thà nàng nhớ vị đại kim chủ trước mặt này còn hơn.
Đại kim chủ anh tuấn như thế nàng không nhung nhớ thì thôi chứ nói chi tới Bát ca kia.
“Linh Nhi, chuyện này.
.
.
.” Sắc mặt Tư Đồ Hiên sa sầm, giọng nói lạnh như băng.
Kiều Linh Nhi xấu hổ phẩy tay, “Đệ nói lung tung cái gì vậy chứ, bổn cô nương một chút cũng không hứng thú nhớ tới loài động vật ấy.” Hừ, ta nhớ đệ còn nhiều hơn.
Tư Đồ Dật trợn mắt há hốc mồm, tiểu nữ oa này quả quá dũng cảm rồi.
Đường đường là Bát vương gia mà trong miệng nàng ta lại biến thành.
.
.
động vật!!! Hơn nữa còn là.
.
.
.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên giãn ra, tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, “Hôm nay nàng về trước đi, bạc hôm khác hẵng đến lấy, bổn vương còn có việc phải vào cung một chuyến.”
Kiều Linh Nhi để mặc Tư Đồ Hiên an bài, mục đích nàng đã đạt thành, cũng nên hồi phủ.
Nói không chừng mấy vị trắc phi trong Hách vương phủ đã muốn kiếm chuyện chẳng khác gì thiêu thân luyến ái ánh đèn rồi.
“Được, vậy ta đi trước.” Kiều Linh Nhi đứng lên, đi thẳng ra ngoài chẳng ngoảnh mặt lại.
Dọc đường đi, Vân Lam liều mạng nhỏ to, “Vương phi, người lần sau không nên nói chuyện với Thất vương gia như thế, nếu chọc ngài ấy giận, chỉ sợ đến Thái hậu nương nương cũng không thể che chở cho người, người.
.
.
.”
Kiều Linh Nhi cắt ngang lời Vân Lam, “Vân Lam, ngươi nghĩ xem khi một con mèo và một con chó cùng gặp thứ chúng yêu thích, con mèo phải làm sao?”
Vân Lam sửng sốt, câu hỏi này, câu hỏi này là ý gì đây?
Kiều Linh Nhi chỉ bỏ lại một câu, “Vấn đề này đáng để suy nghĩ, ngươi từ từ ngẫm đi, rồi cho ta đáp án.” Sau đó bỏ vào phòng trong.
Vừa nghĩ tới số ngân lượng kia, lòng Kiều Linh Nhi đã thấy lâng lâng.
Mới chỉ hai ngày thôi mà nàng đã xoay được của vị đại kim chủ kia ba vạn lượng.
Nếu có thể kiếm thêm mấy chục vạn lượng nữa, nói không chừng kế hoạch kia có thể nhanh chóng thực hiện.
Ai nha, nếu lão Bát kia có lòng như vậy thì tốt rồi, nàng cũng không cần phải suốt ngày nghĩ cách kiếm món hời từ kẻ khác.
“Vương phi, Vương gia mời người đến tiền điện.” Vân Lam đã tiến vào từ khi nào, cô tò mò nhìn Vương phi đang ngây ngốc cười đến ngẩn ngơ.
Kiều Linh Nhi tâm tình sảng khoái rời ghế, đi về phía cửa.
Thực ra về lý mà nói, nàng xem bệnh cho Mai trắc phi cũng có thể thu một ít phí chẩn bệnh.
Ừm, không tồi, nếu không thì cô ta hời quá rồi, nhìn qua xiêm y thôi cũng biết hẳn cô ta tiền tài không ít.
Kiều Linh Nhi vừa bước đến cửa, đập vào mắt nàng là cây trâm vàng trên đầu Mai trắc phi, còn nhụy hoa kia dĩ nhiên là.
.
.
ngọc!
Viên ngọc trong suốt, lấp lánh ánh quang, đúng là bảo vật hiếm có a!
Sau khi Kiều Linh Nhi chọn ra được thứ mình muốn, nàng lặng lẽ thỉnh an rồi ngồi xuống bên cạnh, cái đầu nhỏ cúi thấp.
Tư Đồ Hách thấy vậy hơi nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng, “Bổn vương nghe nói Vương phi chẩn bệnh cho Mai nhi, nhờ vậy Mai nhi đã hồi phục, có chuyện này không?”
Tự đáy lòng, nàng quả thực chán ghét nam nhân này.
Mai nhi? Mai nhi? Ở trước mắt chính thê là nàng mà cũng gọi cô ta nồng nàn như thế được, thật khiến người ta buồn nôn.
Nhưng dù nàng có ghê tởm nam nhân kia cỡ nào, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, chỉ cung kính đáp lại, “Thần thiếp chỉ biết một chút về dược trị ngoại thương, trùng hợp có thể giúp Mai trắc phi khỏi bệnh mà thôi.”
Giọng nàng êm đềm như nước, khiến người ta thấy thật dễ nghe, hơn nữa cũng rất thư thái.
Thế nhưng Phượng Mai chẳng mấy vui vẻ, cô có thể khẳng định chính Kiều Linh Nhi cố ý hại cô.
Nếu không phải nàng ta cố ý, thì vì cớ gì sau khi cô dùng thuốc, miệng vết thương lại có mùi tanh hôi như thế?
“Vương gia, trước đó Vương phi.
.
.
.” Phượng Mai nhìn Tư Đồ Hách chực khóc, dáng vẻ kia thật khiến người ta đau lòng a.
Sắc mặt Tư Đồ Hách liền thay đổi, anh sốt ruột nhìn về phía Kiều Linh Nhi, “Vương phi, trước đó nàng đã đưa thuốc gì cho Mai nhi? Vì sao miệng vết thương lại sinh mùi kì lạ?”
Kiều Linh Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt phân rõ thị phi phát ra ánh sáng khác thường khiến người ta chột dạ, “Những lời này của Vương gia là có ý gì?