Tư Đồ Dật nghe như sét đánh ngang tai, suýt chút ngã xuống đất.
Nhưng thật may mắn, cũng một phần do anh kiên định, rốt cục cũng lập tức khôi phục tinh thần lại, nghiêm trang giải thích, “Bát tẩu, Thất ca sinh bệnh đệ thực đau lòng, sao có thể vui vẻ chứ? Tẩu nói vậy thật trái lẽ thường.”
Kiều Linh Nhi nhăn mày, khó chịu nhìn Tư Đồ Dật hồi lâu mới lên tiếng, “Thật ra ta cũng biết đệ rất đau lòng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy là không thể nào a, giọng nói khi nãy của đệ thực sự rất vui vẻ.”
Khóe miệng Tư Đồ Dật khẽ run run, Bát tẩu này đúng là nhắm vào anh!
Nhưng anh làm sao phát hỏa được chứ? Đối với đứa nhỏ Linh Linh như nước này, anh có muốn cũng không làm được.
Cho nên anh chỉ có thể câm nín, rồi lại câm nín.
“Thực ra đệ không cần đau buồn, Thất ca của đệ vẫn rất khỏe mạnh, vui vẻ.” Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng nói, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn Tư Đồ Hiên, “Phải không, Thất ca?”
Đôi mắt lém lỉnh toát ra hào quang, ý tứ bảo ‘ngài mau khích lệ ta đi’ khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Thất ca, huynh thực sự không khỏe sao?” Tư Đồ Dật ngô nghê hỏi.
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Dật bằng nửa con mắt, “Đừng tưởng rằng ai nấy đều có sở thích giống đệ, không bệnh mà bỏ ra một số bạc lớn như vậy mời đại phu chẩn bệnh.”
Lòng Tư Đồ Hiên nhẹ thắt lại, tiểu gia hỏa này cứ như thế đường hoàng dùng lý do này để bịt miệng anh.
Nếu thừa nhận mình chỉ chơi đùa, thì khác nào gián tiếp thừa nhận bản thân có tật xấu; nhưng nếu thừa nhận anh có chỗ không khỏe, chuyện này tương đương là anh thừa nhận chẩn đoán của tiểu cô nương kia, ách, bệnh anh mắc phải là tương tư.
“Thất ca, huynh, huynh thật sự không khỏe sao? Không được, vậy đệ mời thái y đến xem sao.” Tư Đồ Dật vội xoay người đi.
“Lão thập tam, đệ đứng lại đó cho ta.” Kiều Linh Nhi nổi giận rồi, Thập tam đệ này rốt cuộc là sao đây? Thế này chẳng phải là đến quấy rối sao? Nàng vất vả lắm mới khiến ngân lượng dâng đến tận tay, lý nào có thể để anh ta phá đám.
Bị Kiều Linh Nhi quát một tiếng, Tư Đồ Dật quả nhiên dừng bước, không dám nhúc nhích.
Đột nhiên trong lúc này anh phát hiện ra một điều, tiểu nữ oa này nếu nổi giận, thật sự rất kinh khủng, chẳng khác gì Thất ca.
“Chuyện này, Bát tẩu, tẩu.
.
.
.”
“Linh Nhi đã chẩn bệnh cho bổn vương, lát nữa nàng sẽ giúp bổn vương kê dược, chuyện này đến đây là xong.” Cuối cùng Tư Đồ Hiên cũng lên tiếng, hứng thú liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của tiểu nữ oa kia.
Tư Đồ Dật à lên một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Lại có việc gì sao?” Tư Đồ Hiên bình thản hỏi.
Kiều Linh Nhi cũng đã trở lại đúng vị trí của nàng, nhưng nghĩ tới khoản ngân lượng sắp đến tay, lòng nàng đương nhiên phới phới nở hoa.
Tuy rằng số bạc này không nhiều lắm, chỉ có hai vạn lượng, nhưng cũng là tiền, xem ra sau này nàng phải lấy lòng vị đại kim chủ này, món hời này không thể không vơ vét.
“Thất ca, chẳng phải Bát ca hôm nay sẽ rời kinh sao? Đệ vừa thấy huynh ấy đã trở lại.” Nét mặt Tư Đồ Dật trầm ngâm.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh, phát hiện vẻ mặt nàng không chút ngạc nhiên, tâm tình anh bỗng thấy không tốt, “Sao nữa?”
“Tiếp nữa Thất ca huynh nói muốn đến Hách vương phủ đó.”
Vừa nghe thấy bọn họ nói tới chuyện đến Hách vương phủ, Kiều Linh Nhi liền lấy lại tinh thần, “Các ngài muốn đến Hách vương phủ sao?”
Ạch, tình cảm mãnh liệt thế này, thật không giống bình thường nha!
“Nếu đúng là vậy thì sao?” Tư Đồ Hiên thản nhiên hỏi.
“Không sao cả, ha ha, ta phải về trước rồi.” Kiều Linh Nhi chớp chớp mắt mấy cái rồi khẽ cười.
“Bát tẩu, tẩu là đang nhớ Bát ca sao?” Trong đầu Tư Đồ Dật thình lình xuất hiện suy nghĩ này, lập tức nói ra.
.
.
.
Tiếp đó, từng trận gió lạnh thổi đến.
.
.
.
.