Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 275: Phiên Ngoại 7






Edit: Mèo Nhỏ
“Hoàng tổ mẫu thấy sao?” Ơ hay, chẳng phải tục ngữ từng dạy, vấn đề bản thân mình không trả lời được, cách thông minh nhất chính là trốn tránh, thế nhưng hiện tại không phải nàng đang trốn tránh mà là giả làm bé ngoan.
Thái hậu vốn nghĩ sẽ được nghe câu trả lời từ nàng, không ngờ lại bị nàng phản vấn, đôi mắt tinh anh vốn đầy vẻ chờ mong không giấu được ý cười.

Nha đầu này thật là, vốn muốn con bé nói ra suy nghĩ trong lòng, không ngờ lại bị nó vặn lại.
Bà nghĩ thế nào ư?
Tuổi đã cao, đương nhiên chỉ muốn con đàn cháu đống, tận hưởng thú vui tuổi già mà thôi.

Thế nhưng bà là người của hoàng gia, là Thái hậu đương triều, sao có thể được hưởng thú vui bình dị như những gia đình khác? Tất cả phải lấy giang sơn làm trọng, đạo lý này bà luôn ghi khắc trong lòng.
Hiên nhi là tôn nhi ngoan ngoãn nhất, bà luôn muốn nó được sống cuộc sống bản thân hằng mong muốn.

Thế nhưng Hiên nhi quá xuất sắc, mang tướng đế vương trời sinh, Nam Hạ này nhất định phải giao vào tay nó.

Có như thế dân chúng Nam Hạ mới được an nhàn sung túc, Nam Hạ ngày càng thịnh vượng hơn.
Cho nên, câu trả lời của bà là, “Muốn.”
Kiều Linh Nhi cũng đoán trước được câu trả lời này của Thái hậu, thế nhưng khi chính tai nàng nghe thấy, trong lòng không tránh khỏi chua xót.

Người trong cung, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, đều sẽ lấy quyền lực làm trọng.

Chỉ có điều, nàng không ngu ngốc cho rằng Hoàng tổ mẫu cũng vì quyền lực, cũng không cho rằng Hoàng tổ mẫu làm vậy vì không thích nàng.

Cả đời Hoàng tổ mẫu đều vì hoàng thất, mong muốn giang sơn do tiên đế gầy dựng ngày một vững chắc, ngày một lớn mạnh.
Trong lòng Thái hậu thấp thỏm, bà không đành lòng nhìn nha đầu này khó xử, thế nhưng…

“Linh Nhi?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Thái hậu, đôi môi đỏ chu lên, “Hoàng tổ mẫu, nữ nhân hậu cung không thể can chính.”
Thái hậu không hiểu, nhất thời không đoán ra được ý tứ bên trong.
“Nếu Hiên đã quyết, con nhất định sẽ ủng hộ vô điều kiện.” Kiều Linh Nhi không vòng vo nữa, nàng nghiêm túc đáp, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi biết người lo lắng điều gì, người yên tâm, Linh Nhi sẽ không trở thành chướng ngại cản trở Hiên.”
Lòng Thái hậu thắt lại, bà trách, “Con nói gì vậy, cái gì mà chướng ngại? Nếu để Hiên nhi nghe thấy, không chừng còn cho là ai gia bắt nạt con.”
Kiều Linh Nhi dẩu môi, “Hoàng tổ mẫu bắt nạt thật mà, người biết rõ con nghĩ gì còn hỏi nữa.”
Thấy dáng vẻ tủi thân này, Thái hậu bèn nở nụ cười, lòng cũng nhẹ nhàng hơn, “Con đó, càng ngày càng làm nũng như trẻ con.”
“Lẽ nào trong mắt Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không còn nhỏ nữa sao?”
Thái hậu bất đắc dĩ ngẩng đầu, “Cái miệng nhỏ này, quả nhiên không chịu buông tha ai.”
Ngọ thiên hôm ấy đương nhiên cùng dùng với Thái hậu và hoàng thượng.
Sau khi dùng ngọ thiện xong, Tư Đồ Hiên nói còn có chuyện phải xử lý nên đưa Kiều Linh Nhi hồi phủ.
Dọc đường đi, Tư Đồ Hiên lặng thinh không nói một lời.
Kiều Linh Nhi cũng phần nào đoán được, hơn nữa chuyện Hoàng tổ mẫu nói ban nãy, nàng cũng muốn cởi mở hơn.

Hắn làm hoàng đế cũng chẳng có gì không tốt, đến khi ấy nàng sẽ là hoàng hậu dưới một người trên vạn người, là quốc mẫu, càng có nhiều việc để làm.

Chỉ có điều nàng tuyệt nhiên không thể chịu cảnh chồng chung với những cô gái khác.
“Hiên, chàng mệt mỏi lắm phải không?” Kiều Linh Nhi lên tiếng hỏi, nếu bây giờ hắn không muốn nói, nàng cũng không ép.
Tư Đồ Hiên không nói gì, hắn ôm nàng vào lòng.

Nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, để mùi hương dịu nhẹ ngập trong hơi thở, thấm vào tận đáy lòng.
Phụ hoàng nói cũng có lý, hắn là người của hoàng thất Nam Hạ, có nghĩa vụ gìn giữ Nam Hạ, không để dân chúng Nam Hạ chịu đói khổ.

Hoàng thất người tuy đông, thế nhưng người phụ hoàng tin cẩn chỉ có hắn, hơn nữa người có thể giúp tương lai Nam Hạ phát triển, khiến bách tính Nam Hạ có cuộc sống ấm no, duy chỉ có hắn mới làm được.

Trước đây khi còn Bát đệ, năng lực của Bát đệ mọi người cũng thấy được.

Thế nhưng sau những chính biến, tất cả đều không còn như trước, phải chọn lại từ đầu.
Kiều Linh Nhi lặng lẽ nghe từng nhịp thở của hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay hắn, trông như đang an ủi một đứa trẻ.
Tư Đồ Hiên bật cười, thật ra chỉ cần có tiểu cô nương này bên cạnh, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.

Đăng cơ không phải chuyện khó khăn, cùng lắm thì đợi sau khi bọn họ có con, sau đó…
Con trẻ…
Tim Tư Đồ Hiên thắt lại, cả đời này nàng không thể sinh nở, nếu để Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng biết được, nhất định sẽ ép hắn nạp thiếp.

Nếu như lúc ban đầu, với sự yêu thương mà Hoàng tổ mẫu dành cho nàng, nhất định người sẽ bảo hắn giúp đỡ nàng, khuyên nhủ nàng đừng quá đau lòng.

Thế nhưng giờ đây khi phụ hoàng nhất định muốn hắn xưng đế, như vậy hẳn là Hoàng tổ mẫu cũng sẽ không để nàng…
Toàn thân Tư Đồ Hiên run lên khiến đôi mày Kiều Linh Nhi chau lại, đôi mắt đen nhánh ngước lên nhìn hắn, cái miệng nhỏ mím lại tỏ ý hiếu kỳ nhưng không cất tiếng hỏi han.
Tư Đồ Hiên cúi đầu, thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng, chợt cảm thấy buồn cười.

Hắn nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, cười hỏi, “Làm sao vậy?”
Kiều Linh Nhi vẫn mím môi không nói, sự nghi hoặc hiện rõ trong ánh mắt, không thể giấu giếm, nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng.
“Linh Nhi, dáng vẻ này khiến ta rất muốn ăn thịt nàng.”
Đôi mắt đen nhánh trợn tròn, Kiều Linh nhi không dám tin vào mắt mình, ngay lúc này mà hắn còn…
“Tư Đồ Hiên, chàng là tên khốn kiếp.”
Thời Bố đánh xe bên ngoài nghe thấy câu này bèn run lên.


Chỉ có tiểu cô nương này mới dám gọi gia như vậy, nếu là kẻ khác, chỉ e xương cốt cũng chẳng còn.

Mà sau khi gia khiến tiểu cô nương nọ rống lên, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ.
“Linh Nhi, lúc nàng giận thật xinh đẹp.” Tư Đồ Hiên khen ngợi từ đáy lòng.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đỏ lên, nam nhân này định ve vãn ở đây ư? Đây nào phải xe ngựa không người, bên ngoài còn có người đấy!
“Chàng im đi.”
“Ha ha ha, Linh Nhi…”
Tư Đồ Hiên còn chưa dứt lời, Kiều Linh Nhi đã xông đến bóp cổ hắn, “Thời Bố còn ở bên ngoài, có phải chàng muốn…”
Bây giờ khi Kiều Linh Nhi còn chưa dứt lời, giọng Thời Bố đã truyền vào, “Vương phi, thuộc hạ không nghe…”
Chữ “thấy” phía sau còn chưa kịp dứt, giọng Thời Bố đã im bặt.
Thế này là sao? Chẳng phải chưa đánh mà y đã khai sao? Ngẫm lại sự hung ác của vương phi, nghĩ đến sự sủng ái của vương gia, có lẽ y đã nhìn thấy hồi kết của mình.
Kiều Linh Nhi rất rộng lượng, nàng không bóp cổ Tư Đồ Hiên nữa, sửa lại tư thế, ngồi nép vào ngực hắn, chậm rãi nói, “Thời Bố, ngươi không nghe thấy gì phải không?”
Thời Bố giật thót mình, ban nãy đã phủ nhận, bây giờ cũng chỉ còn cách phủ nhận thôi, “Vương phi, thuộc hạ không nghe thấy gì cả.”
“Ồ, không thấy gì à.”
Giọng nói kia nhẹ bẫng, khiến người nghe không đoán ra được tâm trạng nàng lúc này.

Tim Thời Bố thắt lại.
Tiếp theo lại là sự trầm mặc.

Trái tim vừa thắt của Thời Bố giãn ra.
Ai ngờ, giọng nói dịu dàng lại vang lên lần thứ hai, “Hiên, lúc trước đã thấy thính lực của Tả Sấm không được tốt, giữa lại bên người rất nguy hiểm.

Nhưng bây giờ xem ra thính lực của Thời Bố còn tệ hơn.”
“Hửm?” Một giọng mũi vang lên.

Tư Đồ Hiên ngậm cười ngắm tiểu nữ nhân ra vẻ khổ não trong lòng, ánh mắt đầy yêu thương.
“Chi bằng để Tả Sấm thay thế vị trí của Thời Bố đi, không nên giữ người thính lực kém bên cạnh.


Nếu có trộm, hay có thích khách đến, hẳn là y không thể nghe thấy.

Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?” Kiều Linh Nhi chớp mắt, giọng nói khổ sở nhưng khuôn mặt lại thản nhiên.
Thời Bố suýt ngã từ trên e ngựa xuống, may mà chân y còn sức lực mới không khiến xe ngựa chệch hướng, vừa bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.
“Ừ, Linh Nhi nghĩ thật chu đáo.” Tư Đồ Hiên nghiêm túc phụ họa cùng nàng.
Thời Bố không nhịn được nữa, bèn lên tiếng nhận sai, “Vương phi, thính lực của thuộc hạ rất tốt.”
Trăm triệu lần không thể để bị tách khỏi gia vì lý do này, nếu để bọn Cam Hoài biết được, mặt mũi của y còn biết nhét vào đâu?
“Phải không?” Giọng nói đầy nghi hoặc truyền ra, sau lại khổ sầu than vãn, “Thế nhưng ban nãy ta hét to như thế, sao ngươi lại không nghe thấy nhỉ?”
Lần này Thời Bố thông minh hơn, y đã biết phải đáp thế nào, “Vương phi, người thường dạy thuộc hạ rằng, có những chuyện không nên nghe, thế nên thuộc hạ không thể mở lỗ tai tùy ý.”
Kiều Linh Nhi cười khúc khích, không ngờ Thời Bố cũng biết đối đáp, coi như không tệ!
Càng nghĩ càng thấy vui, Kiều Linh Nhi cứ như vậy cho đến khi dừng lại trước cửa phủ.

Tư Đồ Hiên đành ôm nàng, trong lòng đầy bất đắc dĩ.
Sắc mặt Thời Bố biến đổi lên tục nhưng chỉ biết mím môi, không dám dị nghị nửa lời.
Tiếng cười cuối cùng cũng ngừng lại, Kiều Linh Nhi vén rèm lên, nhẹ nhàng nói với Thời Bố, “Làm sai phải bị phạt.”
Thời Bố run lên, quên cả đáp lại.
“Ngươi không đồng ý?” Vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấy, song lại ẩn chứa hiểm nguy trùng trùng.
Thời Bố nghiêm mặt đáp, “Vương phi, thuộc hạ không có bất kỳ ý kiến gì.” Y nào dám nói khác? Đừng nói gia sủng ái vương phi ra sao, bản thân y đã coi vương phi là chủ tử, ý của chủ tử đương nhiên phải nghe theo.
“Tốt, sau khi hồi phủ lập tức đến thư phòng ta.” Sau khi lệnh xong, Kiều Linh Nhi gật đầu hài lòng rồi rúc lại vào bờ ngực ấm áp.
Tư Đồ Hiên rầu rĩ nói, “Linh Nhi, vì sao không phải là ta đến thư phòng?”
Khóe môi nàng khẽ động, nam nhân này, “Chàng muốn bị phạt?”
Tư Đồ Hiên không nói gì, đôi tay ôm chặt vòng eo nhỏ, miết cằm lên đỉnh đầu nàng thay cho sự trừng phạt.
Kiều Linh Nhi không khỏi buồn cười, nàng chớp mắt rồi cười bảo, “Chàng đã có thành ý như thế, nếu ta không đáp ứng chẳng phải thành người bất lương hay sao.

Được rồi, vậy đên nay chàng không cần về phòng.”