Chân mày Kiều Linh Nhi cau lại, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, con ngươi linh hoạt lóe lên sự ngờ vực, “Mai trắc phi, ta để Cố ma ma mời thái y đến chẩn bệnh cho muội, chẳng lẽ có gì sai sao?”
Chỉ một câu đã khiến Mai trắc phi cứng họng.
“Vương phi, nô tì lập tức mời thái y đến đây,” Cố ma ma nói xong liền lui xuống.
“Gượm đã.” Phượng Mai khẩn trương gọi Cố ma ma.
Cô rất không thoải mái, đúng là bởi vì vết thương mà thấy không thoải mái.
Nhưng bản thân cô cũng biết vết thương trên đầu vốn không có gì trở ngại, nhất định là thuốc của Kiều Linh Nhi có chứa thứ không tốt, gây ra mùi lạ.
Miệng vết thương cũng dần liền lại, nhưng mùi thối ghê tởm này vẫn y như cũ.
Nếu để thái y đến chẩn bệnh, hiển nhiên ông ta sẽ cho rằng trên người cô tự phát ra mùi kì lạ, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì cô còn mặt mũi nào ở kinh thành.
“Vương phi, thiếp thân biết y thuật Vương phi cao minh, cho nên thiếp thân khẩn cầu Vương phi ra tay giúp đỡ.” Phượng Mai lúc này mới chuyển hướng nhìn Kiều Linh Nhi, dù không muốn nhưng cũng phải tỏ thái độ cung kính.
Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Phượng Mai hồi lâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó xử, “Những lời này của Mai trắc phi thật khiến ta cảm kích, nhưng mà.
.
.
.
Thôi, quên đi, nếu mai Trắc phi nguyện ý, ta đây cũng kính chi bằng tuân mệnh.”
Sắc mặt Phượng Mai lúc này mới khá lên đôi chút, “Vậy làm phiền Vương phi.”
Thời điểm này, tất cả mọi người đều run rẩy chờ đợi một màn trước mắt, khi Kiều Linh Nhi tiến lại gần Phượng Mai, nàng đột nhiên hét lên, “Ui cha, thối quá.”
Sắc mặt Phượng Mai thay đổi từ xanh sang đen, đến trắng, rồi lại chuyển về xanh.
.
.
.
Cô thề, một ngày nào đó nhất định sẽ khiến Kiều Linh Nhi kia chết không có chỗ chôn! Sỉ nhục hôm nay cô phải nhận nhất định sẽ y vậy trả đủ!
Chi Giai bỗng buột miệng, “Trắc vương phi cũng vì dùng dược của người nên đầu mới có mùi kì lạ thế này.”
Lời này của Chi Giai hiển nhiên không sai, nhưng là không đúng lúc, lại càng không đúng người!
Sắc mặt Cố ma ma khẽ biến, bởi bà thấy nét ủy khuất trên khuôn mặt của tiểu Vương phi, là ủy khuất mà bất luận ai thấy cũng đều không thể chịu được.
“Thì ra là y thuật của ta không tốt, Mai trắc phi, muội tự đi tìm thái y chẩn bệnh đi.” Giọng Kiều Linh Nhi trầm xuống, đầu nàng cũng cúi thấp.
Cuối cùng nàng đứng lên đi thẳng ra ngoài, “Tự ta đi mời thái y.”
Phượng Mai như sực tỉnh, hung hăng giáng một tát lên mặt Chi Giai, rồi vội đuổi theo, giữ chặt lấy Kiều Linh Nhi, “Vương phi, là do trên người muội có dùng những loại dược khác, có thể chúng không dung hợp, xin Vương phi đại nhân đại lượng, tiếp tục kê dược cho muội.”
Kiều Linh Nhi khi này mới dừng bước, liếc nhìn Chi Giai mặt đã ửng đỏ, cực điểm ủy khuất, xong mới gật gù, “Ra là dược tương khắc, ta từng trị qua ngoại thương cho Hoàng tổ mẫu, nhưng không xảy ra vấn đề gì, báo hại nãy giờ ta nghĩ là mình đã làm sai.
Nếu vậy ta sẽ kê thêm một loại dược khác cho muội, sau khi dùng xong là không việc gì nữa.”
Những lời này của nàng biết có bao công lực bịt miệng người ta? Loại dược này đến Thái hậu cũng đã dùng qua, bệnh của người có thể chữa khỏi, ngươi chỉ là một ả trắc phi nho nhỏ, chẳng lẽ thân thể đòi cao quý hơn Thái hậu, bệnh ngươi dùng dược này còn trị không xong?
Không có khả năng a, cho nên tất thảy mọi cái miệng đều ngậm lại, hơn nữa y thuật của một vị tiểu Vương phi còn được vinh danh!
Trên thế gian này không tường nào chắn nổi gió, tin tức tiểu Vương phi y thuật cao minh nhanh chóng truyền khắp vương triều Nam Hạ.
Khi chuyện này truyền đến Thất vương phủ, một vị Vương gia khẽ gật gù, sau đó phân phó, “Bổn vương có chút không thoải mái, ngươi đến Bát vương phủ mời Vương phi qua đây.”
Lời mời kì lạ kia được đưa đến khi Kiều Linh Nhi đang thưởng trà, nàng có chút nghi ngờ, sau đó người truyền tin liền bước lên nói một câu, “Vương gia có dặn nếu Vương phi đồng ý quá bộ, bồi thường hôm qua tăng gấp đôi.”
Kiều Linh Nhi miệng đầy nước trà, vẻ vang phun ra.