Kiều Linh Nhi ngồi trong gian phòng này đợi Tư Đồ Hiên tỉnh lại, nào đâu để ý đến chuyện gì.
Hơn nữa Bách Lý Thần đã bảo nàng cứ yên tâm, những chuyện còn lại y sẽ giải quyết, tất nhiên nàng sẽ không cảm thấy lo lắng nữa.
Ở Lưu Vân này Tư Đồ Hách còn có một nơi bí mật như thế, nếu nàng không nghe chính miệng Thời Bố nói ra thì nàng cũng không biết đến chuyện đó.
Thật ra thì nàng biết, ở Lưu Vân này dù là Tư Đồ Hách hay Tư Đồ Hiên đều có một nơi bí mật của riêng mình.
Nhưng vận số của Tư Đồ Hách không tốt, gặp nàng lại đang bực bội khó chịu, y chỉ có thể tự trách mình không may thôi.
Nếu sào huyệt bí mật của Tư Đồ Hách bị phá hủy thì sau này thế lực của y ở Lưu Vân sẽ suy giảm không ít.
Đến lúc đó, đối với Bách Lý Thần hay với Tư Đồ Hiên mà nói đều là chuyện tốt.
Điều quan trọng nhất lúc này là phải làm Tư Đồ Hiên tỉnh lại, sau đó còn tiếp tục công việc của ngày mai — ngày đại hôn của Thái tử! Khi xong việc nàng sẽ nhanh chóng quay về gặp Hoàng tổ mẫu.
Đã bảy năm rồi không biết Hoàng tổ mẫu thế nào.
Nàng thực sự rất nhớ người.
Nhưng nàng đã đợi rất lâu mà Tư Đồ Hiên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, thật sự khiến nàng không khỏi suốt ruột.
Nàng hỏi Thời Thiến bên cạnh, “Có chuyện gì vậy Thời Thiến? Sao Thất gia vẫn chưa tỉnh lại?”
Tuy rằng năm đó Thời Thiến theo tiểu thư học y thuật, nhưng kiến thức về y thuật của Thời Thiến chỉ là nửa vời, nào có thể biết vì sao Thất gia vẫn chưa tỉnh lại? Dẫu thế, Thời Thiến không muốn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu thư.
“Tiểu thư, người đừng gấp, Thất gia là người tốt đương nhiên ông trời sẽ phù hộ thôi.
Hơn nữa y thuật của tiểu thư lại cao siêu như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe Thời Thiến nói thế, Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, nhìn nàng ta với vẻ không hài lòng, “Thời Thiến, ngươi học cách nói của Vân Lam từ lúc nào thế?”
Cách nói của Vân Lam?
Khóe miệng Thời Thiến khẽ giật, nàng ta không vui nhưng chẳng biết phải nói gì nên đành cười trừ, “Chẳng phải tiểu thư đã nói với thuộc hạ là phải đoàn kết sao? Đoàn kết chính là sức mạnh.”
Hai người nói chuyện với nhau cũng làm phân tán sự chú ý của Kiều Linh Nhi, khiến nàng không nghĩ đến tình trạng Tư Đồ Hiên và cũng không tiếp tục hỏi vì sao hắn không tỉnh lại nữa.
Người nằm trên giường cảm thấy buồn bực, hắn đã sớm tỉnh lại nhưng lại muốn dạy cho tiểu cô nương kia một bài học, để sau này nàng không dùng cách như vậy đối phó người khác, cuối cùng lại tự hại chính mình.
Nhưng giờ ai kia không còn ngó ngàng gì đến hắn nữa, hỏi sao hắn không phiền muội?
Nhưng hắn là Thất gia mà! Người kia không để ý hắn sẽ không tỉnh lại.
Sau khi tán gẫu cùng Thời Thiến, Kiều Linh Nhi lại để ý đến Tư Đồ Hiên.
Nàng hơi cau mày, suy cho cùng thì nàng vẫn rất lo lắng cho hắn.
“Hiên à, sao chàng vẫn chưa tỉnh lại?” Kiều Linh Nhi không kìm được vừa kéo tay áo Tư Đồ Hiên vừa lẩm bẩm.
Thời Thiến nhìn người nằm trên giường suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ lui xuống.
“Ta hạ cùng một độc, giải cùng một cách, sao đến giờ chàng vẫn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ do ta…”
Kiều Linh Nhi còn đang tự lẩm bẩm, người trên giường liền rên rỉ một tiếng dường như mang vẻ thống khổ nhưng tựa như cũng mang vẻ thoải mái.
Nói tóm lại, đó là một giọng nói mê người.
Hai mắt Kiều Linh Nhi sáng lên, hướng đôi mắt ấy nhìn vị nam nhâm trên giường, “Hiên, chàng tỉnh rồi.”
Tư Đồ Hiên khẽ cười, dáng vẻ uể oải, giọng nói mang theo sự lười biếng nhưng rất hấp dẫn, “Xem ra ta cũng ngủ khá lâu rồi.”
Nghe Tư Đồ Hiên nói thế, Kiều Linh Nhi cảm thấy chột dạ.
“Hiên, thật ngại quá, có thể là do ta hạ…”
“Chuyện này là do ta.”
Mặc dù hắn hay đùa, nhưng ở nơi nguy hiểm này, hắn sẽ không để chính miệng nàng thừa nhận là nàng sai, kể cả sau này cũng vậy.
Hắn dung túng như vậy khiến nàng có chút ngượng ngùng, nhưng khi ngẫm lại, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy ngọt ngào.
Nàng dịu dàng nói, “Những chuyện còn lại ta đã để Thần… à, Thần vương gia xử lý.
Lát nữa chúng ta ăn gì đó rồi về nghỉ ngơi, chàng thấy sao?”
Ạch, đã tự mình gây họa, người khác cũng giúp thu dọn tàn tích còn lại, thì mình cũng nên nhu thuận một chút!
Ít khi thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Tư Đồ Hiên lẽ nào không đồng ý? Cứ để nàng gây họa như thế nhất định Bát đệ sẽ không được an ổn.
Nếu như cứ tiếp tục ở lại nơi này cũng không được tự nhiên lắm, có khi còn gặp nguy hiểm.
Khi Tư Đồ Hiên bước xuống giường, dáng vẻ xốc xếch của hắn khiến Kiều Linh Nhi hơi do dự một chút rồi mới bước lên thay hắn chỉnh lại y phục.
Tư Đồ Hiên hơi kinh ngạc, tay dừng lại một chút, khóe miệng khẽ cong lên mà hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của tiểu cô nương.
Thời Thiến gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt có chút sững sờ.
Nhưng nàng ta lại nhớ đến chuyện kia liền lập tức cúi đầu, cung kính bẩm báo, “Tiểu thư, Lưu Thủy lầu lập tức bị niêm phong, Lưu Minh cũng bị xử chém.”
Kiều Linh Nhi sửng sốt, Thần hành động nhanh thật.
“Linh Nhi, có cần đến xem không?” Sắc mặt Tư Đồ Hiên rất bình tĩnh, hắn quay đầu hỏi tiểu cô nương bên cạnh.
Kiều Linh Nhi không nghĩ ngợi mà lắc đầu, chuyện ầm ĩ này đã đủ lớn rồi, mục đích của mình cũng đạt được, lúc này mà can dự vào rõ ràng là gây phiền phức cho người khác.
Chi bằng trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải tham dự đại hôn của thái tử.
Tư Đồ Hiên sai Thời Thiến đến báo với Bách Lý Thần một câu, còn mình thì dẫn Kiều Linh Nhi đến khách điếm.
Về phần Tư Đồ Hách, y rất bất mãn với cách xử lý của Bách Lý Thần.
Nhưng Bách Lý Thần dựa theo quy tắc mà làm, nếu Lưu Minh hạ độc thì ông ta nhất định phải đền tội.
“Vương gia, thân thể của người mới bình phục nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” A Tứ lo lắng đứng sau lưng Tư Đồ Hách.
Đã quá nửa đêm rồi sao vương gia vẫn chưa nghỉ ngơi?
“A Tứ, không biết ngươi có thấy chuyện hôm nay có phần kỳ quái không?” Tư Đồ Hách suy xét hồi lâu rồi mới xoay người ngồi xuống trên ghế.
A Tứ cung kính bước lên, châm trà, “Thuộc hạ không hiểu ý của vương gia.”
“Ngươi dám khẳng định là bổn vương mời Thất vương gia đến đây?”
Chuyện này A Tứ không biết trả lời làm sao.
Lúc đó y chỉ thấy vương gia mời Kiều tiểu thư, chưa từng thấy người mời Thất vương gia.
Nhưng sau đó có mời Thất vương gia đến hay không thì y không biết được.
“Chuyện này… Chuyện này thuộc hạ không rõ lắm.”
“Hẳn Thần vương gia và Kiều Linh Nhi rất rõ chuyện này.” Đôi mắt của Tư Đồ Hách bắt đầu chuyển động, y tự hỏi, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
A Tứ ấp úng định nói gì nhưng biết vương gia đang suy nghĩ nên không dám lên tiếng.
Y sợ quấy rầy dòng suy nghĩ của vương gia, tội danh như vậy y gánh không nổi.
“Ngươi cứ nói ý kiến của mình về chuyện này đi.” Vẻ mặt Tư Đồ Hách lãnh đạm, đôi mắt lộ rõ sát khí.
Lưu Thủy lầu là nơi dừng chân của y ở Lưu Vân, khá là bí ẩn, đã chừng ấy năm, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay gặp Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên, đó cũng là nguyên nhân khiến Lưu Thủy lầu bị như vậy, bảo y làm sao nuốt trôi cục tức này?
Lưu Minh biết hạ độc sao? Chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.
Lưu Minh là người do đích thân y chọn đã ở Lưu Vân mấy chục năm nay, hoàn toàn không có khả năng phản bội y, muốn lấy mạng y.
Với lại cách ra tay này rõ ràng không giống với tính cách của Lưu Minh.
Là do ai nhúng tay vào?
Lẽ nào…
Chẳng lẽ là Thất ca?
Thất ca cũng trúng độc, hơn nữa huynh ấy trúng độc có vẻ nghiêm trọng hơn so với y.
“Vương gia, theo thuộc hạ thấy chuyện này có liên quan đến Trương đại nhân.” A Tứ có chút do dự.
Tư Đồ Hách nắm chặt tay, “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Vương gia lẽ nào người đã quên Trương đại nhân là người do Hoàng hậu nương nương chọn.
Hơn nữa Trương đại nhân và Hoàng hậu nương nương liên hệ với nhau, tất cả tin tức đều đến tay Hoàng hậu nương nương trước rồi mới đến tay vương gia.”
Chuyện này không nhắc đến thì không sao, lúc này đề cập tới, sắc mặt Tư Đồ Hách lạnh như băng, thậm chí còn có sát khí ùn ùn kéo đến.
A Tứ không nhịn được rụt cổ vào.
“Nói tiếp đi.”
A Tứ biết mình đã “chọc” trúng trọng điểm, lúc này dù y muốn lui cũng không được, chỉ có thể nói cho xong, “Nếu chuyện hôm nay là do ý của Hoàng hậu nương nương, chắc hẳn bà ấy muốn vương gia ngài tìm một nơi khác.”
“Ý ngươi là Hoàng hậu thấy Lưu Thủy lầu đã để lộ khuyết điểm nên bà ấy nghĩ cách loại trừ Lưu Thủy lầu rồi sau đó chọn một nơi khác?”
A Tứ gật đầu, “Thuộc hạ ngu si.”
Tư Đồ Hiên khoát tay ý bảo A Tứ lui ra, y cần thời gian để suy xét những chuyện đã xảy ra.
Hoàng hậu vẫn luôn ở phía sau hậu thuẫn cho y nên y mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng có rất nhiều chuyện y bị hoàng hậu kiểm soát, điều này khiến y cảm thấy không thoải mái.
Y luôn tìm kiếm cách thoát khỏi hoàng hậu, luôn cố nắm bắt những cơ hội nhưng vẫn nằm ngoài tầm với.
Lần này y không muốn đến Lưu Vân, nhưng hoàng hậu lại bảo y đến đây, tiện thể kết tình thông gia.
Y bất mãn nhưng không còn cách nào.
Nhân tiện nếu lần đi Lưu Vân này thuận lợi, có lẽ y sẽ nhân cơ hội đó thoát khỏi Hoàng hậu.
Nhưng nếu chuyện hôm nay là do Hoàng hậu sắp đặt thì…
Bỗng như y đã nghĩ thông suốt, sắc mặt liền thay đổi, y gọi: “A Tứ.”
A Tứ vội vàng bước đến, “Vương gia, ngài có gì phân phó?”
“Ai đã nói với Linh Nhi rằng bổn vương sẽ lấy Lưu Vân công chúa?”
Sắc mặt A Tứ liền thay đổi, “Vương gia, là… là thuộc hạ.”
Lúc đó A Tứ rất lo lắng nên buột miệng nói ra, hoàn toàn quên mất những gì vương gia dặn.
Sắc mặt Tư Đồ Hách đại biến, y liền đưa tay cho A Tứ một chưởng, A Tứ không thể chống lại khiến cơ thể hắn ta văng ra xa, nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng A Tứ vẫn vội vàng đứng lên, quỳ trên mặt đất.
“Nếu lần sau không nhớ kỹ lời bổn vương nói, bổn vương sẽ phế ngươi.”
Tư Đồ Hách bỏ lại câu nói đó rồi bước ra ngoài.