Người đập mặt xuống bàn khiến chén bát trên bàng kêu loong coong.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, thấy có gì bất ổn nên muốn vào trong xem sao.
Ai ngờ từ đằng sau lại vọng đến giọng nói của Thời Bố, “Thất gia đến.”
Giọng nói của Thời Bố cũng không lớn, vì đây là Lưu Vân, có nhiều loại người phức tạp, nếu thân phận bại lộ sẽ dẫn theo nhiều phiền toái không cần thiết, y không thể khiến chủ tử gặp nhiều phiền phức.
Mấy người kia nghe nói Thất gia đến liền run rẩy, nào dám có động tĩnh gì.
Bọn họ lập tức cúi thấp đầu, thỉnh an Thất gia.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn mấy người kia rồi ra lệnh cho Thời Bố: “Thời Bố, ngươi ở ngoài này, không có lệnh của bổn vương thì không được cho ai vào đây.”
Thời Bố còn chưa kịp nói tuân mệnh thì tên thị vệ bên cạnh đã cuống quýt nói: “Dạ dạ dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Tư Đồ Hiên xoay người bước vào rồi đóng sập cửa, lông mày y lập tức nhíu lại.
Bên trong là tiểu cô nương đang ngồi trên ghế lô quan sát cận thận tình hình xung quanh, còn có lão Bát nằm trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Kiều Linh Nhi thấy Tư Đồ Hiên đến, cái miệng nhỏ của nàng liền nở một nụ cười rạng rỡ khiến Tư Đồ Hiên chẳng thể tức giận.
“Hiên, chàng đến rồi.” Kiều Linh Nhi vội vàng đứng lên đi đến trước mặt hắn, nàng kéo kéo ống tay áo hắn theo thói quen.
Nàng đúng là to gan, tự ý dùng cơm cùng Tư Đồ Hách, lửa giận đang nhen nhóm trong lòng Tư Đồ Hiên.
Mấy năm nay Tư Đồ Hách làm không ít chuyện mờ ám, mà nói đúng hơn là trong bảy năm qua, vì truy tìm nàng hắn đã bỏ rất nhiều công sức.
Hôm nay lại chạm mặt nhau như thế, Tư Đồ Hách khó tránh khỏi nảy sinh ý đồ bất chính.
Nếu thế thì ta nổi giận với nàng làm gì, phải làm thế nào cho đúng đây?
Nhìn dáng vẻ lúc này của nàng khiến hắn không thể tức giận.
Hầy…
“Gan của nàng thật không nhỏ mà.”
Nghe giọng nói trách cứ nhưng ngập tràn sự cưng chiều của hắn, tận đáy lòng Kiều Linh Nhi cảm thấy êm ái, ngọt ngào vô cùng.
Nàng cười với hắn rồi kéo tay hắn ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào Tư Đồ Hách nằm trên bàn, “Phải làm sao với tên này đây?”
“Chẳng phải nàng đã nghĩ đến cách xử lý rồi sao? Nên mới gọi ta đến.” Tư Đồ Hiên nhướng mày, liếc mắt nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi ửng đỏ, ngại ngùng liếm đôi môi hơi khô của mình, “Là do… do ta tin tưởng chàng ấy mà.”
Nhưng quả thật nàng chỉ muốn trừng phạt Tư Đồ Hách, mà nàng cũng biết khi trừng phạt y rồi cần phải có người thu dọn “chiến tích” của mình nên mới bảo Thời Thiến đi báo cho Tư Đồ Hiên.
“Hiên, chàng rất thông minh, chắc chắn biết làm thế nào, ta nói có đúng không?” Kiều Linh Nhi lập tức nghiêm mặt nói, đôi mắt long lanh chớp chớp, ý bảo ta tin tưởng chàng.
Lúc này Tư Đồ Hiên có thể phụ sự tin tưởng của nàng hay sao? Hắn lắc đầu cười khẽ, “Nàng đấy.”
Kiều Linh Nhi nở một nụ cười rất hồn nhiên nhưng không kém phần quyến rũ.
Nụ cười đó như lấp đầy trái tim Tư Đồ Hiên, hắn thích nàng phụ thuộc mình như vậy, có lẽ suốt cuộc đời này, hắn thấy sự phụ thuộc của nàng như một loại độc dược đầy ngọt ngào.
Hắn chỉ mong nàng luôn lệ thuộc hắn và hắn cũng hưởng thụ sự lệ thuộc đó từ nàng.
“Nàng biết khách điếm này là do thủ hạ của Bát đệ mở?” Câu nói này của Tư Đồ Hiên là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định.
Kiều Linh Nhi ngại ngùng gật đầu, “Biết.”
“Tiếp theo nàng muốn làm gì?” Hắn biết nàng có ý đồ gì đó nên mới nghịch ngợm chuốc mê lão Bát.
Suy nghĩ của mình một lần nữa bị hắn nhìn thấu, Kiều Linh Nhi cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa, nàng chỉ dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Nếu đây là hang ổ của y thì ta phá tan nó, chàng có hiểu không?”
Tư Đồ Hiên bật cười, nàng quả thật to gan mà! Dám đập tan nơi này của Bát vương gia sao?
“Chàng cười gì chứ? Hay chàng nghĩ ta không làm được?” Kiều Linh Nhi nóng nảy khiến cả khuôn mặt đỏ như gấc.
Tư Đồ Hiên liếc nhìn Tư Đồ Hách đang hôn mê bất tỉnh.
“Chàng đừng lo, thuốc do ta hạ đương nhiên ta biết, lúc này y chưa tỉnh được đâu.
Nếu chàng thấy không an tâm thì cứ điểm vào huyệt ngủ của y, y sẽ không tỉnh lại nữa.” Lần này Kiều Linh Nhi trở nên khá thông minh.
Tư Đồ Hiên không nói chỉ thoáng nhìn vẻ phách lối của tiểu cô nương, “Ta có nói ta không tin nàng sao?”
Kiều Linh Nhi nghẹn họng, hắn không nói gì nhưng hành động thì chứng tỏ hắn không tin.
Nếu tin lời nàng nói sao hắn lại nhìn Tư Đồ Hiên bằng vẻ mặt lo lắng như thế?
“Ta tin nàng mà, nói tiếp đi, kế hoạch như thế nào?” Tư Đồ Hiên đành chịu thua nàng.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi càng lấp lánh, nàng phấn khởi nói ra kế hoạch của mình, cuối cùng nhìn Tư Đồ Hiên bằng ánh mắt mong đợi, “Chàng thấy thế nào? Kế hoạch đó có ổn không?”
Tư Đồ Hiên không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn nàng thật lâu.
Kiều Linh Nhi để hắn nhìn, lòng nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, rồi cảm thấy sự tự tin của mình bị đả kích, sau đó nàng bắt đầu ủ rũ, giọng nói cũng nhỏ đi, “Chẳng lẽ không thực hiện được sao?”
Tư Đồ Hiên liền phì cười, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nàng, “Chà, cái đầu nhỏ như vậy có thể thông minh thế sao? Thế nào mà lại giỏi thế nhỉ?”
Kiều Linh Nhi thấy nụ cười trên gương mặt vương gia, nàng ngây người trong thoáng chốc.
Lại nhớ về câu nói của hắn, trái tim nàng dường như bị khuấy động, nàng liền ngẩng đầu lên, “Nó cứ dần to lên như thế thôi.”
Nam nhân kia tán thành với ý tưởng của nàng, xem ra nàng cũng giúp được một số việc, không phải chỉ biết gây họa.
Tư Đồ Hiên có thể nói không được sao? Tiểu cô nương này có thể coi là tiền trảm hậu tấu.
Tư Đồ Hách bị nàng làm cho hôn mê, tiếp đó ra đường lớn la to “Bát vương gia của Nam Hạ dùng cơm ở Lưu Thủy lầu mà bị trúng độc nên hôn mê”, điều này nhất định sẽ khiến mọi người quan tâm.
Thân phận của Bát vương gia cũng khá đặc biệt, độc của tiểu cô nương hạ tương đối kỳ lạ nên trong vòng nửa ngày ngắn ngủi Tư Đồ Hách không thể nào tỉnh lại.
Tộc Lưu Vân nhất định rất sốt ruột, cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến ngày đại hôn của thái tử Lưu Vân, hơn nữa, nếu tin Tư Đồ Hách bị trúng độc truyền đến Nam Hạ sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa hai nước.
Tuy Lưu Thủy lầu góp phần không nhỏ vào thương nghiệp của Lưu Vân, nhưng vì lo nghĩ về lâu về dài, Hoàng đế Lưu Vân sẽ hạ lệnh xử lý Lưu Thủy lầu.
Cuối cùng, người bị tổn thương chỉ là Tư Đồ Hách.
Tiểu cô nương đã dự tính xong xuôi hết thảy, hắn còn có thể nói gì?
Có điều người ta sẽ đổ hết lỗi lầm lên đầu nàng.
Thấy Tư Đồ Hiên ngờ vực, Kiều Linh Nhi liền híp mắt nở nụ cười, “Hiên, lúc này y chỉ hôn mê thôi, khi y tỉnh cho y dùng giải dược, lúc đó chất độc mới phát tác rồi có dấu hiệu trúng độc.
Do đó y sẽ không nghi ngờ ta, với lại, ta cũng trúng độc, làm sao y lại hoài nghi ta được?”
Đôi mày Tư Đồ Hiên hơi cau lại, có gì đó hắn khó hiểu.
Kiều Linh Nhi khẽ nói vài câu bên tai hắn, sau đó thần bí cười cười, nháy mắt mấy cái.
Lông mày Tư Đồ Hiên càng cau lại, “Không được, quá nguy hiểm.”
Kiều Linh Nhi liền trừng mắt, “Không có gì nguy hiểm cả, những chuyện như vậy ta thường…”
“Nàng thường làm?” Giọng nói của vương gia trở nên nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi rụt cổ lại, nàng hạ thấp giọng, “Không có, chỉ thỉnh thoảng thôi.”
Nói xong, Kiều Linh Nhi giơ tay xin thề, “Thật mà, ta cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tư Đồ Hiên vẫn kiên quyết, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
“Ta không làm, chẳng nhẽ chàng làm sao?” Kiều Linh Nhi nổi giận.
Đề nghị này được.
Sắc mặt của Tư Đồ Hiên trở nên dễ chịu hơn, “Cứ quyết định vậy đi, bổn vương sẽ thử.”
Kiều Linh Nhi kinh ngạc nhìn hắn, bấy giờ nàng mới nhận ra mình đã nói một câu dở hơi cỡ nào.
Tư Đồ Hiên lại tiếp tục nói, “Lúc đó nàng cần phải cố gắng giải độc cho ta và Bát đệ mới làm tăng thêm sức thuyết phục.”
Kiều Linh Nhi ủ rũ, được rồi, điều vương gia nói thật hợp tình, hắn quyết định như thế rất hợp lý.
Nhưng nàng thật sự không muốn như vậy.
Nhưng vương gia đã quyết, sao nàng có thể nói không?
Vì thế cứ dựa theo đó mà tiến hành kế hoạch.
Sau nửa nén hương, tiếng kêu hoảng hốt của Kiều Linh Nhi từ bên trong truyền ra, “Thất gia…”
Bọn thị vệ bên ngoài nhìn nhau, nhất thời biết làm sao.
“Bát vương gia, người làm sao vậy?”
Giọng nói lại truyền đến, bọn thị vệ mới hiểu chuyện gì xảy ra liền đẩy cửa xông vào.
Vừa vào trong thì thấy Thất vương gia và Bát vương gia đều ngã xuống đất mà tiểu thư lại vừa khóc, vừa dùng lực lay lay thân thể của Thất vương gia.
“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của Thời Bố căng thẳng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, gia sao lại…
“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta không uống được rượu nên Thất gia cũng không cho ta uống, Bát vương gia và Thất vương gia uống rượu xong liền ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Kiều Linh Nhi vừa nói vừa khóc nức nở.
Thời Bố ôm lấy Tư Đồ Hiên, y đặt hắn trên giường lớn rồi đứng lên, “Tiểu thư, thuộc hạ gọi chủ điếm đến, người hãy chăm sóc cho gia.”
Nhìn Thời Bố sắp xếp đâu vào đấy, người bên cạnh Tư Đồ Hách đều ngơ ngác, không biết làm sao, thậm chí còn để mặc Tư Đồ Hách nằm trên đất.
Kiều Linh Nhi xoay người đưa lưng về phía đám người đó, nàng bĩu môi, thật lãng phí nước mắt của nàng mà.
Một lát sau, chủ điếm vội vã chạy tới, y thấy Tư Đồ Hách ngã trên đất, sắc mặt đại biến, sau đó nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Hiên nằm trên giường, mặt y như cắt không còn hột máu.
“Nói, chuyện này là thế nào?” Kiều Linh Nhi giận giữ tiến đến chất vấn chủ điếm.
Chủ điếm sợ hãi liền lui lại vài bước.
“Còn không mau đi báo quan?” Kiều Linh Nhi hung hăng trừng mắt với thị vệ.
Thị vệ kia hoang mang, lo sợ chạy ra ngoài, miệng theo bản năng mà hô lớn, “Chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi, Thất vương gia và Bát vương gia trúng độc, chuyện lớn rồi…”
Kiều Linh Nhi nghe tiếng kêu ầm ĩ, nơi khóe miệng không kìm được nở ra một nụ cười, thế này là đã giúp nàng một phần rồi, tiếp theo phải sắp xếp làm sao để toàn bộ kinh thành biết chuyện này.
Hôm nay được thị vệ kia làm giúp, nàng bớt đi một việc, cũng khá là ung dung.
Thời Bố không rõ chuyện gì xảy ra, y thấy tiểu thư giận dữ, lo lắng, sợ sệt như vậy, y cũng cảm thấy lo lắng, “Tiểu thư, người còn không mau xem vương gia thế nào một chút đi.”
Ai ngờ, Kiều Linh Nhi xoay người lại không nói, chỉ nháy mắt với y mấy cái.
Thật bất hạnh, rốt cục y vẫn không hiểu.