Thấy nàng gật đầu, Tư Đồ Hiên cười dịu dàng, nụ cười an nhiên vui vẻ này Kiều Linh Nhi chưa từng thấy, bởi vì trong sắc mặt còn ẩn hiện nét dịu dàng.
Thất gia là người lạnh lùng nhất Nam Hạ, thậm chí có đôi khi còn bị người ta gọi là ma vương, lãnh vương.
Thế nhưng thời khắc này, anh ta lại nhìn nàng cười dịu dàng đến thế, nàng có thể không si mê sao?
“Nếu nàng thích, sau này sẽ thường xuyên dẫn nàng đến đây.”
Thất gia cất tiếng, trái tim nhỏ của Kiều Linh Nhi hơi run lên, tiện đà cúi đầu không nói một lời.
Tìm một chỗ vững ngồi xuống, hai người song song với nhau, Kiều Linh nhi mới dần bình tĩnh lại, cái đầu nhỏ lúc này mới hoạt động.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ý nàng muốn hỏi chuyện trong phủ, chuyện đã xảy ra trong Hiên Minh viện.
Tư Đồ Hiên đương nhiên hiểu ý của nàng, hắn trả lời, “Người trong phòng là do Thời Bố đưa về.”
Đôi mắt tròn xoe của Kiều Linh Nhi trợn tròn, nhìn nam nhân trước mặt với vẻ không dám tin, hẳn là không phải do anh ta nói đấy chứ? Người Thời Bố đưa về, lại ở trong phòng của anh ta? Anh ta…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi nghĩ mãi không ra, nàng rầu rĩ hỏi.
Thế nhưng câu hỏi vừa thốt ra thì trong đầu đã lóe lên một suy nghĩ, không phải là anh ta đã sớm lường trước chuyện Tự Khúc Doanh muốn làm chứ?
Đáy mắt Tư Đồ Hiên lóe lên tia âm hiểm, Tự Khúc Doanh muốn làm gì hắn đã biết từ sớm, có lẽ là do kẻ khác chỉ điểm, bằng không thì cho Tự Khúc Doanh một nghìn lá gan, cô ta cũng không dám làm.
Kiều Linh Nhi phát hiện ra Tư Đồ Hiên bên cạnh ngày càng lạnh lẽo, nhưng lúc này nàng lại không chút sợ hãi, trái lại còn thấy ấm áp, có lẽ vì sự dịu dàng ban nãy của nam nhân này.
“Nhất cử nhất động của cô ta đều nằm trong tính toán của ta.
Chuyện tối hôm nay cũng không ngoại lệ.” Bàn tay to lớn của Tư Đồ Hiên khẽ vuốt ve mái tóc nàng, lời nói càng lúc càng khẽ, bàn tay hắn cũng dừng lại, chân mày hơi nhíu.
Nói thế này, với sự thông minh của nàng, tất sẽ nghĩ đến một số chuyện nàng không nên biết.
Quả nhiên, Kiều Linh Nhi suy nghĩ một lát đã cất tiếng, “Tự Khúc Doanh bị người ta sai khiến?”
Trí thông minh của nàng không thể khinh thường, bản thân hắn cũng không dám xem thường nàng, song rốt cuộc có nên hay không khi để nàng biết nhiều chuyện như vậy? Biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi đợi đáp án của hắn, nào ngờ hắn chỉ nhìn nàng chau mày, như đang có chuyện rối bời trong lòng.
“Ngài… Có điều gì khó nói sao?” Kiều Linh Nhi trầm ngâm hỏi, nếu quả thật có chuyện khó nói thì không hỏi cũng được, dù sao ai cũng đều có bí mật riêng của mình mà.
Trái lại, câu hỏi của nàng càng khiến Tư Đồ Hiên cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, sớm muộn gì nàng cũng là của hắn, định trước cùng sinh cùng tử.
Giấu giếm, hoàn toàn không cần thiết…
“Nếu ta đoán không sai, Tự Khúc Doanh chắc chắn là do một người có quyền thế trong kinh thành phái đến, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với người đó.”
Nàng hiểu thâm ý trong lời nói của Tư Đồ Hiên, nếu Tự Khúc Doanh ở bên cạnh Tư Đồ Hiên, tất nhiên là có nguyên nhân khiến cô ta xuất hiện, khả năng lớn nhất là bị người ta sai khiến.
“Thế nhưng, chẳng phải Tự Khúc Doanh là cháu gái của hoàng hậu sao?” Nếu nói đến người đứng sau Tự Khúc Doanh, thì hoàng hậu chính là người đáng nghi nhất.
Tư Đồ Hiên gật đầu nhưng không nói gì, để nàng tùy ý phân tích kỹ càng.
Có một niềm vui nhẹ lướt trong lòng, Kiều Linh Nhi cúi đầu suy nghĩ.
Tự Khúc Doanh là cháu gái của hoàng hậu, nếu Tự Khúc Doanh có động thái gì, người khiến người ta nghi ngờ đầu tiên chính là hoàng hậu.
Nếu hoàng hậu là người thông minh, đương nhiên không thể làm ra chuyện này.
Song nếu không phải do hoàng hậu giật dây, thì người nọ là ai?
“Ta nghĩ không ra.” Cuối cùng Kiều Linh Nhi đành cúi đầu nhận thua.
Tư Đồ Hiên khẽ cười, vươn tay vuốt đầu nàng, “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Rốt cuộc là ai giở trò sau lưng vẫn chưa thể điều tra rõ ràng.
Đến lúc biết được là ai ta sẽ nói cho nàng biết.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, “Thất gia, người có thể đối đầu với ngài, xem ra cũng rất khá.”
Tư Đồ Hiên nhướng cao đôi lông mày, “Cho nên?”
“Hì hì, thế nên ta rất mong chờ Thất gia và đối thủ chơi trò vui đó.” Kiều Linh Nhi chớp mắt, đôi ngươi sáng như hòn ngọc tỏa ánh sáng dìu dịu dưới ánh trăng, dường như càng ngày càng sáng rõ.
Cổ họng Tư Đồ Hiên hơi thắt lại, ánh mắt cũng sâu xa hơn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn nhỏ của nàng.
Một lúc lâu sau hắn mới khàn khàn lên tiếng, “Xem ra nàng có vẻ hả hê?”
Kiều Linh Nhi dí dỏm lè lưỡi, chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không có, tuyệt đối không.”
Bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng lọt vào mắt Tư Đồ Hiên bỗng trở thành dáng vẻ quyến rũ, toàn thân chớp mắt đã nóng lên.
Hắn đành nhắm mắt mong bình tâm lại.
“Cũng đã qua nửa canh giờ, chúng ta mau về thôi.” Tiếng Tư Đồ Hiên vẫn khàn như trước.
Kiều Linh Nhi không hiểu thái độ này của anh ta là thế nào, đột nhiên phát hiện động tác của hai người, ạch, là vô cùng thân mật.
Bàn tay của anh ta đang quấy nhiễu ở hông nàng, ôm nàng vào lòng, khác nào nàng đang nằm trong lồng ngực anh ta.
Quan trọng nhất là, chỉ cần nàng ngẩng đầu lên, chỉ cần anh ta cúi đầu xuống, như vậy thì có thể…
Suy nghĩ này vừa vụt qua đã bị Kiều Linh Nhi quật bay, thuận miệng mắng mình một tiếng: Kiều Linh Nhi, ngươi thật đen tối, khinh bỉ ngươi!
Kiều Linh Nhi vội vàng lắc đầu, không dám ngẩng lên nhìn nam nhân kia.
“Không phải nàng thích ngắm sao sao? Cúi đầu làm sao ngắm được?” Tư Đồ Hiên khẽ cười, trêu chọc nàng.
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ không nói nên lời, sau mới nhận ra mình bị người ta đùa giỡn.
Thế nhưng hết cách rồi, ai bảo sau khi nàng gặp nam nhân tên Tư Đồ Hiên kia đầu óc tự nhiên mụ mị hết cả, lúc nào cũng bị người ta đùa giỡn xong mới bình tĩnh lại, lúc đó mới tìm được cách đối phó người ta.
Thế nhưng khi ấy đã muộn mất rồi.
Ôi, nàng đúng là người “chuyện đã rồi mới thông minh”!
“Thực sự không định ngắm sao?”
Khi giọng nói trầm ấm vang lên lần thứ hai, Kiều Linh Nhi mới ngẩng đầu lên.
Song vừa ngẩng đầu nàng đã chạm phải ánh mắt thâm sâu kia, toàn thân nàng chợt run lên, vội vàng cúi xuống lại.
Ạch, ánh mắt của Thất gia… Không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Nếu cứ tiếp tục thế này…
Không đúng, chẳng mấy mà Thất gia phải hồi kinh thành thân, đến khi ấy nàng phải làm sao? Thất gia cũng không nói muốn thú nàng, chẳng lẽ nàng lại tự thổ lộ?
Không, không có khả năng, sao nàng có thể chủ động trước chứ?
Tư Đồ Hiên nhíu mày, hắn chú ý đến tâm tình đang chùng xuống của cô gái nhỏ bên người.
“Làm sao vậy?”
Kiều Linh Nhi nhíu mày, giọng nàng cũng nhỏ hẳn, “Vài ngày nữa Thất gia phải hồi kinh thành thân sao?”
Thành thân?
Ánh mắt Tư Đồ Hiên ánh lên sự kinh ngạc, sau tiện đà gật đầu, “Phải.”
“Đến khi ấy ta sẽ không cùng Thất gia về kinh, sau này ta sẽ đến kinh thành thăm Hoàng tổ mẫu sau.”
Bàn tay Tư Đồ Hiên bỗng nắm chặt lại, ẩn sau đôi mắt là sự lạnh lùng, “Nàng định đi đâu?”
Hông của nàng bị ôm chặt, nàng chau mày vì đau, “Thất gia, ngài làm ta đau.”
Dứt lời, lực bên hông nàng biến mất, bàn tay to vẫn nằm y chỗ cũ.
“Không được rời khỏi ta.” Giọng Tư Đồ Hiên đầy oán hận.
Bảy năm, nàng tự do ngần ấy năm còn chưa đủ sao? Bảy năm tự do chính là thứ hắn cho nàng, những tưởng là đủ ai ngờ nàng vẫn muốn rời bỏ hắn.
Không, không thể nào, nàng đừng hòng bỏ đi lần thứ hai.
Đời này nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, tuyệt nhiên không được bỏ đi.
Kiều Linh Nhi mang đầy tâm tư, ngài nói không được thì không được sao? Có những chuyện ta và ngài không thể quyết định, hơn nữa, làm sao ta biết ngài đang nghĩ gì? Lẽ nào ngài muốn ta thấy ngài vui vẻ thú người khác làm nương tử? Người trong lòng ta là ngài, ta không đành lòng nhìn người khác dựa vào ngài, cười nói bên cạnh ngài.
“Ngài thú phi, ta đã không còn lý do ở bên cạnh ngài, không phải vậy sao?” Kiều Linh Nhi vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt khiến lòng nàng xao động, “Ta không muốn làm tiểu thiếp của người khác, cũng không muốn cùng người ta chia sẻ phu quân.
Thế nên ta chỉ còn cách rời đi.”
Giọng nàng đầy kiên định, biểu lộ hết thảy suy nghĩ trong lòng.
Dứt lời, Tư Đồ Hiên còn chưa lên tiếng, nàng đã bồi thêm một câu, “Càng không có khả năng làm tỳ nữ của ngài.”
Vốn nghĩ rằng mình không có khả năng biểu lộ, không ngờ dưới tình cảnh này, nàng có thể rất tự nhiên nói ra hết nỗi lòng mình.
Ạch, lời vừa nãy là ai nói vậy nhỉ? Nhất định không phải là nàng.
Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy hối hận.
Tư Đồ Hiên rất kinh ngạc, sau đó khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tươi, đó là nụ cười vui vẻ, đó là hưng phấn, đó là niềm vui sướng thật tâm.
Cô gái nhỏ này tự mình thổ lộ, còn gì có thể khiến hắn cao hứng hơn chứ?
“Linh Nhi, Linh Nhi của ta.” Tư Đồ Hiên vòng tay ôm chặt nàng vào lòng.
Kiều Linh Nhi không lường trước được động tác bất ngờ này của Tư Đồ Hiên, nàng không kìm chế được gọi khẽ một tiếng.
Sau cùng cả người đều ngả vào lòng nhân gia, đó là một cái ôm ấm áp, nàng đang an vị trong lòng người thương.
Thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đỏ đến chói mắt, hai hốc mắt cũng phiếm nước, nàng vừa sợ hãi vừa rụt rè nhìn nam nhân kia, “Thất gia, ngài…”
Tư Đồ Hiên cũng không kìm chế được nữa, hắn cúi đầu tìm đôi môi đỏ mọng, đặt lên nơi ấy một nụ hôn.
“Ầm” một tiếng, đầu óc Kiều Linh Nhi trống rỗng, nàng chỉ còn biết rằng cái miệng nhỏ của mình đang bị người ta xâm lăng…
Tư Đồ Hiên chẳng để ý đến cô gái nhỏ trong lòng đang kinh ngạc nhường nào, tiếp tục tìm kiếm vị ngọt hằng ao ước, tiếp tục chiếm lấy nơi hắn muốn chiếm lâu nay, hưởng thụ sự ngọt ngào, thoải mái thần tiên.
Rất lâu, rất lâu sau…
Kiều Linh Nhi không còn tỉnh táo nữa, đôi mắt nàng dần khép lại, cùng người nào đó trầm luân, trầm luôn giữa màn đêm, trầm luân giữa sự dịu dàng lại vừa bá đạo của người ấy, trầm luân giữa hạnh phúc vô biên.