Lãnh Tú thấy Mộ Dung Thiên Tình khóc nức lòng nhất thời không biết phải làm sao.
Mộ Dung Thiên Tình vốn là đứa con vàng của Mộ Dung gia, hôm nay khóc lóc thế này chẳng lẽ đã gặp chuyện gì?
“Tình nhi, nín đi đã nào, khóc sẽ làm hư mắt đó.” Lãnh Tú dịu dàng khuyên nhủ.
Nào ngờ những lời an ủi này càng khiến Mộ Dung Thiên Tình khóc to hơn, gào khóc thảm thiết khiến lòng Lãnh Tú nhói đau.
Đám hạ nhân đi qua đi lại đều tò mò nhìn vào, không biết đã xảy ra chuyện gì với tiểu thư.
Chân mày Lãnh Tú hơi nhăn lại, liếc về phía đám người hóng thị phi nọ, sau mới cúi đầu nhẹ nhàng bảo, “Tình nhi, nếu cứ khóc thế này sẽ khiến đám hạ nhân cười cho đấy.”
Lúc này Mộ Dung Thiên Tình mới nhỏ tiếng lại, nhưng những tiếng thút thít vẫn còn trong họng.
Lãnh Tú không biết làm sao khác, đành kéo tay Mộ Dung Thiên Tình đưa đến tiểu viện của mình.
Sau khi dặn dò đám thị nữa bày nước, Lãnh Tú liền cho bọn họ lui, dù sao một số chuyện không tiện để kẻ dưới hay, bằng không lại mất mặt phận làm chủ tử.
Đợi Mộ Dung Thiên Tình nín khóc, Lãnh Tú mới đưa khăn tay cho nàng ta lau khuôn mặt đẫm nước.
Mộ Dung Thiên Tình nhận lấy, nàng ta cúi thấp đầu không nói gì, lặng lẽ chấm nước mắt.
“Tình nhi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lãnh Tú nhận lại chiếc khăn tay, vò trong thau rửa mặt, sau mới quay lại ngồi cạnh bên Mộ Dung Thiên Tình hỏi han.
“Tẩu tẩu, có phải muội quá kém cỏi không?” Tiếng Mộ Dung Thiên Tình khàn khàn, vẻ mặt hốt hoảng.
Lãnh Tú giật mình, vội vàng lắc đầu.
“Sao có thể chứ? Kẻ nào dám hồ ngôn?”
Mộ Dung Thiên Tình chỉ im lặng, suy cho cùng có phải là lời nhăng cuội hay không, tự đáy lòng nàng ta hiểu rõ.
“Tình nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tú nóng lòng, “Có phải có ai bắt nạt muội?”
Nhớ lại những lời kia, vành mắt Mộ Dung Thiên Tình lại đỏ lên, song nàng ta nhịn được, không để nước mắt chực trào lần thứ hai.
“Tình nhi, đừng nóng nảy, cũng đừng đau lòng.
Là ai bắt nạt muội, nói cho ca ca biết để ca ca đi dạy dỗ kẻ đó một trận.” Lãnh Tú càng sốt ruột hơn, nàng ta không thể chịu được khi thấy người khác khóc.
Ca ca?
Trái tim Mộ Dung Thiên Tình nhói đau, những giọt nước trong suốt nơi khóe mắt tiêu bến, con ngươi chỉ còn lại sự phẫn nộ, đó là vì đau lòng mà uất, “Đừng nhắc đến huynh ấy trước mặt muội.”
Lãnh Tú bị câu nói này dọa đến bạt vía, lo lắng hỏi, “Tình nhi, chuyện này…”
“Tẩu tẩu, mấy năm qua huynh ấy đối đãi với tẩu ra sao?” Mộ Dung Thiên Tình bất ngờ quay sang nhìn Lãnh Tú.
Lãnh Tú cúi đầu không nói gì.
“Tẩu tẩu, thật ra bao năm qua tẩu ra sao muội đều biết cả, ca ca đối xử với tẩu tệ bạc…”
Mộ Dung Thiên Tình còn chưa dứt lời, Lãnh Tú đã vội vàng lên tiếng, “Tình nhi, chớ có nói bậy.
Đại ca muội rất tốt, thật sự rất tốt…”
Bốn chữ cuối cùng, thật sự rất tốt, đã đủ trầm nhỏ để Mộ Dung Thiên Tình không nghe được.
Thật sự rất tốt? Chẳng lẽ nàng ta không biết sao? Mấy năm qua nàng ta đã mắt nhắm mắt mở nhìn ca ca dần sa đọa, nhìn tẩu tử chịu ủy khuất, nàng ta có thể không hiểu rõ sao?
“Thật sự rất tốt sao? Tẩu tẩu, tẩu tự hỏi tim mình xem nhưng lời tẩu vừa nói có mấy phần là thật? Những chuyện đại ca làm tẩu nghĩ muội không biết?” Mộ Dung Thiên Tình giận dữ hỏi vặn lại, vì chuyện ngày hôm nay, nàng ta đã không còn cho rằng người ca ca nàng thương quý năm nào vẫn là một vị huynh trưởng mẫu mực.
“Tình nhi…”
“Tẩu tẩu, hằng đêm huynh ấy đều hành hạ tẩu, tẩu nhìn những vết máu bầm trên người mà xem, có thiếu chỗ nào sao?” Nói đoạn, Mộ Dung Thiên Tình vươn tay kéo ống tay áo Lãnh Tú lên, đập vào mắt là những vết máu bầm tím ngắt.
Lãnh Tú vội vàng đứng dậy rụt tay về, hét lên, “Tình nhi, đừng như vậy.”
Mộ Dung Thiên Tình cũng chẳng chấp nhất, nàng ta buông lỏng tay, nhìn tẩu tử mình cười nhạt, trong nụ cười chất đầy sự chua xót, “Tẩu tẩu, tẩu đừng lừa mình dối người.”
Vành mắt Lãnh Tú đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Tình, “Tình nhi, rốt cuộc hôm nay muội đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Lãnh Tú hơi cao lên, Mộ Dung Thiên Tình cũng sửng sốt, không ngờ tẩu tử lại cao giọng mà nói chuyện với mình.
Lãnh Tú gả vào nhà Mộ Dung cũng đã năm năm.
Từ sau khi nàng ta gặp chuyện không may thì Lãnh Tú cũng gả vào bầu bạn, giúp nàng ta vượt qua quãng thời gian tăm tối nhất.
Cho nên Mộ Dung Thiên Tình rất quan tâm đến Lãnh Tú.
Song Lãnh Tú lại là người nhát gan, sợ phiền phức, làm việc gì cũng rụt rè, ngày hôm nay…
“Tình nhi, thật xin lỗi, tẩu, tẩu không cố ý.” Phát hiện ra tia lạnh lùng trong ánh mắt Mộ Dung Thiên Tình, lòng Lãnh Tú hơi run lên, đầu nàng ta cúi gằm, hai bàn tay cuống quít vần vò.
Mộ Dung Thiên Tình cười lạnh, “Ngay cả tẩu cũng cho ta là tàn hoa bại liễu, có phải vậy không?”
Tàn hoa bại liễu?
Lãnh Tú tròn mắt nhìn Mộ Dung Thiên Tình rồi vội vàng lắc đầu, “Tình nhi, muội đừng nghĩ lung tung.”
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Tình càng lạnh lẽo, nhìn xa xăm về phía cửa, “Muội nào có, là trượng phu của tẩu, đại ca của muội đã nói như thế.”
Lãnh Tú sợ ngây người, ý của Tình nhi là, những lời khó nghe kia là của phu quân… Lẽ nào hôm nay Tình nhi đau lòng đến thế là vì chuyện này?
Nhưng mà sao có thể chứ, phu quân dù không tốt với nàng nhưng vẫn rất yêu thương Tình nhi, sao có thể nói Tình nhi như thế chứ?
“Tình nhi, không thể nào đâu, phu quân sao có thể nói thế? Không thể nào, phu quân là một huynh trưởng tốt, không thể nào đâu…” Lãnh Tú run rẩy đáp lại.
Mộ Dung Thiên Tình quay đầu quát Lãnh Tú một tiếng, “Tẩu tẩu.”
Thân thể Lãnh Tú càng run rẩy tợn, không dám lên tiếng nữa.
“Tẩu tẩu, tẩu nhìn vết thương trên người hình hẳn cũng biết chuyện gì xảy ra.
Nếu như đại ca là một người huynh trưởng tốt, muội nghĩ huynh ấy nên đối xử với tẩu thật tốt, thật tốt, chứ không phải làm tổn thương tẩu như vậy.”
Hít một hơi sâu, giọng nói của Mộ Dung Thiên Tình dần trở lại vẻ điềm tĩnh, “Tẩu tẩu, muội biết tẩu cũng coi muội như thế, có phải không?”
Lãnh Tú khiếp sợ, trợn tròn mắt lắc đầu, “Không có, không có đâu.
Tình nhi, muội đừng nghĩ nhiều.”
“Ta biết, ta biết các người đều nghĩ như thế, đại ca cho là ta chiếm đoạt sản nghiệp của nhà Mộ Dung, có lý nào tẩu lại không nghĩ vậy?” Tiếng Mộ Dung Thiên Tình chùng xuống, một tầng lửa giận mỏng manh đang dần hình thành trong lòng.
“Không phải thế, Tình nhi, muội đừng nghĩ bậy.” Lãnh Tú rối bời đến độ chực khóc.
Nàng ta gả vào Mộ Dung gia mấy năm nay, chỉ có Mộ Dung Thiên Tình là tốt với nàng ta, nàng ta không hề muốn Mộ Dung Thiên Tình chịu bất cứ tổn hại gì.
Thế nhưng, nàng ta cũng phải bảo vệ phu quân của mình.
Mấy năm qua phu quân không nạp thiếp cũng là đã tốt với nàng ta lắm rồi.
Một ít thương tổn trên người có xá gì, chỉ cần phu quân không hưu nàng là đủ mãn nguyện.
Nàng ta đã phạm vào thất xuất chi điều, phu quân có thể hưu nàng bất cứ lúc nào.
Song phu quân đã không làm vậy, cho nên nàng ta không dám có nửa phần oán trách.
“Ta tin tưởng vào con mắt của mình, ta tin tưởng vào lỗ tai của mình, ta nghe được, thấy được nên hiểu được nguyên do.
Tẩu tẩu, nếu như tẩu đứng ở vị trí của ta ngày hôm nay, tẩu sẽ hiểu.” Nói xong, Mộ Dung Thiên Tình đứng dậy bước ra ngoài.
Lãnh Tú muốn ngăn nàng ta lại nhưng không thể, chỉ biết câm lặng không nói gì, trong lòng thầm thở dài, “Tình nhi, chàng là phu quân của ta, chính là bầu trời của ta.”
Mộ Dung Thiên Tình hiểu rằng khi còn có thời gian thì nên làm nhanh, bằng không đến khi bị đuổi đi thì thật không biết phải làm thế nào.
Lại nói đến Kiều Linh Nhi, sau khi về đến Thất vương phủ, nàng bước thẳng đến thư phòng, bước chân nhẹ bẫng, trên mặt còn nguyên nụ cười.
Thời Bố vừa bước từ thư phòng ra đã đụng phải Kiều Linh Nhi, lập tức thỉnh an.
“Thời Bố, gia nhà ngươi đang ở bên trong sao?” Kiều Linh Nhi chỉ vào thư phòng hỏi.
Thời Bố nghiêm túc đáp, “Dạ phải tiểu thư, gia đang ở trong thư phòng.”
Không thể không nói mấy vị bảo tiêu bên cạnh Tư Đồ Hiên chơi rất vui, ai nấy đều lạnh lùng nhưng tính tình mỗi người mỗi khác.
“Ta vào trước đã.” Kiều Linh Nhi không để ý đến Thời Bố nữa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Thời Bố vốn định nhắc tiểu thư gõ cửa, thế nhưng tiểu thư đã vào mất nên đành xoay người rời đi, hẳn vương gia cũng sẽ không tức giận.
Khi Tư Đồ Hiên nghe thấy giọng Kiều Linh Nhi, khóe môi hắn đã vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, đợi cô gái nhỏ kia bước vào.
“Thất gia, ngài có bận không?” Sau khi khép cửa phòng lại, Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng hỏi, bởi vì nàng nghĩ nếu vương gia vùi đầu vào công việc mà còn quấy rầy thì e là không được tốt lắm.
Đã quấy rầy rồi còn ra vẻ hỏi han?
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, ngước mắt nhìn nàng, “Nếu ta nói bận lẽ nào Linh Nhi sẽ không quấy rầy?”
Kiều Linh Nhi vừa cười hì hì vừa bước lại, nàng lắc đầu, “Nếu đã lỡ quấy rầy rồi thì phải quấy cho trót, nếu không lại uổng phía cơ hội tốt thì thật có lỗi.”
Ngụy biện!
“Nói đi, có chuyện gì?” Tư Đồ Hiên thả quyển sổ con trong tay xuống, nhíu mày chờ đợi.
Kiều Linh Nhi cười híp mắt với anh ta, “Thất gia, ta muốn biết chuyện đã xảy đến với Mộ Dung tiểu thư.”
Xem ra là đã đến Mộ Dung phủ một chuyến mới khiến nàng có suy nghĩ này.
Tư Đồ Hiên mím môi, đôi mắt hơi khép lại, “Nàng muốn biết Mộ Dung tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”
Ạch, tư thế này là đang suy nghĩ sao?
Kiều Linh Nhi chớp mắt đợi chờ đáp án, thế nhưng nhân gia vẫn rũ mi, vẫn trầm tư, hoàn toàn không có động thái nào cho thấy rằng câu trả lời sắp đến, nàng có phần nóng nảy, “Thất gia, ngài không định nói cho ta biết sao?”
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu, mày kiếm khẽ nhăn, “Không phải là không thể nói, nhưng Linh Nhi cũng biết đấy, ta cũng là một thương nhân…”
Nói đến đây, Tư Đồ Hiên ngừng lại.
Kiều Linh Nhi trừng mắt, không nhịn được lớn tiếng mắng, “Gian thương.”
Tư Đồ Hiên không phản bác, hắn như cười như không mà nhìn nàng.
Một lúc sau, Kiều Linh Nhi mới rầu rĩ ra giá.
“Cho ngài hai trăm rưỡi.” (二百五 ‘èr bǎi wǔ’ cũng có nghĩa là người ngốc, kẻ ngốc.)
Chân mày Tư Đồ Hiên càng nhíu chắt hơn, “Linh Nhi, bảy năm đã qua mà nàng vẫn keo kiệt như thế sao?”
Kiều Linh Nhi nghiêm túc lắc đầu, “Thất gia, Linh Nhi nào có keo kiệt đâu.
Xin ngài thương tình nhận lấy hai trăm rưỡi đi, có được không?”
Đôi mắt ngọc ánh lên tia sáng, đôi mày Tư Đồ Hiên giãn ra, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được nàng đang đắc ý cái gì.
Sau cùng, Tư Đồ Hiên gật đầu, “Được rồi.”
Kiều Linh Nhi thích thú gật đầu, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên mà hoan hô.
Nàng vội vàng bước đến bên cạnh Tư Đồ Hiên, vươn tay xoa bóp vai, dịu dàng nói, “Thất gia, ngài thật tốt.”
Người nào đó thì ung dung hưởng lạc thú!