Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 142: Thế Này Không Gọi Là Ép Buộc






Vân Lam cuống cuồng như vậy khiến Kiều Linh Nhi rất không hài lòng, đã giáo huấn nha đầu kia không biết bao nhiêu lần mà vẫn cứ hấp tấp nóng nảy như thế, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Vừa thấy khuôn mặt lạnh lùng của tiểu thư, Vân Lam vội dừng bước, rụt cổ cúi đầu nói, “Tiểu thư, không xong rồi, đã xảy ra chuyện lớn.”
“Chuyện gì?”
“Dạ tiểu thư, nô tỳ vừa nghe nói Mộ Dung tiểu thư một mực đòi đợi Thất vương gia.” Vân Lam nhìn trái nhìn phải một hồi mới cúi đầu nói, dường như sợ rằng sẽ bị người khác nghe thấy.
Khóe môi Kiều Linh nhi khẽ giật, không nói không rằng nhấc chân bước đi.
Vân Lam vội vàng đuổi theo, không hiểu nổi vì sao tiểu thư chẳng chút lo lắng.

Rõ ràng trước đây vì nghe tin Thất vương gia muốn thành thân nên tiểu thư mới quay về, hôm nay người ta nói Mộ Dung tiểu thư nhất định đòi đợi Thất vương gia, sao tiểu thư lại không nóng ruột nhỉ? Trước đây Mộ Dung tiểu thư bày quỷ kế khiến tiểu thư buông tay, bỏ đi nhiều năm như thế, bây giờ còn muốn giành Thất gia với tiểu thư…
Tiểu thư, rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy?
Vân Lam trăm mối không lời giải, thế nhưng tiểu thư không nói gì cô cũng không dám nhiều lời.
Sau khi trở về viện của mình, Kiều Linh Nhi ngả người trên ghế quý phi nằm phơi nắng, chẳng để ý đến chuyện Vân Lam vừa nói.
Vân Lam vốn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng khi thấy tiểu thư làm ra vẻ như chuyện kia chẳng liên quan gì đến mình thì bắt đầu sốt ruột, “Tiểu thư, nô tỳ nói gì người không nghe rõ sao? Nô tỳ lặp lại lần nữa nhé, Mộ Dung tiểu thư…”
“Ta nghe thấy, cũng đã hiểu, ngươi không cần nhắc lại nữa đâu.” Kiều Linh Nhi híp mắt, miễn cưỡng lên tiếng.
Vân Lam ngẩn người, thì thầm hỏi, “Vì sao tiểu thư không có phản ứng gì?”
Kiều Linh Nhi không nhịn được cười, đôi mắt ngọc chứa đầy tiếu ý, nàng chớp mắt hỏi, “Ngươi nghĩ ta sẽ phản ứng thế nào?”
Vân Lam bối rối cúi đầu, bàn tay nhỏ bé vô thức cuốn lọn tóc, không biết phải đáp thế nào.
Vừa vặn lúc này Thời Thiến bước đến, liếc mắt nhìn Vân Lam rồi nói, “Tiểu thư, không chừng Vân Lam nghe đám người ngoài viện nói bậy, người đừng để trong lòng.”
Kiều Linh Nhi chợt nhíu mày, đến Thời Thiến cũng đã nghe nói… Không chừng là có người cố ý gây thị phi?
“Là do ai nói?” Kiều Linh Nhi nhìn Thời Thiến rồi hỏi Vân Lam, dù gì Vân Lam cũng ở Thất vương phủ lâu hơn Thời Thiến, những chuyện râu ria này cũng biết rõ ràng hơn.

Vân Lam không dám ngẩng đầu, vâng dạ trả lời, “Dạ tiểu thư, là, là do bên Thanh viện nói.”
Sắc mặt Kiều Linh Nhi trở nên lạnh lùng, nàng mím môi không nói gì.
“Linh Nhi, ai lại chọc cô không vui thế?” Từ phía xa truyền đến giọng nói của Tư Đồ Dật.
“Thập tam gia nắm tin tức nhanh quá nhỉ!” Kiều Linh Nhi cong khóe môi, cười như không cười với người đang đi tới.
Vẻ mặt Tư Đồ Dật hơi cứng lại, vừa bước vào sân viện hắn đã cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt, nên mới nghĩ là cô gái nhỏ kia đang không vui.

Nào ngờ đúng là nàng không vui thật.
“Hắc hắc hắc, nếu Linh Nhi lại đột nhiên mất tích thì Thất ca giết ta mất.” Tư Đồ Dật đổi sang dáng vẻ tươi cười trong nháy mắt, tí tởn bước lại gần.
Vân Lam trợn tròn hai mắt, tò mò hỏi, “Thập tam gia, vì sao Thất gia lại giết ngài?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật một cái, giọng điệu của nha đầu kia sao lại vô tư đến thế?
Mặt Tư Đồ Dật đen thui, đôi lông mày đen như mực cũng nhướng lên, quay đầu nhìn Vân Lam thì thấy trong đôi mắt nàng đầy sự hiếu kỳ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Thấy vết sưng đỏ trên mặt nàng đã tan ít nhiều hắn bỗng thấy an lòng, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Vân Lam chưa có được đáp án thì không đời nào chịu bỏ qua, nàng ta đợi câu trả lời của Thập tam gia nhưng nhân gia chẳng nói gì, tiểu thư cũng không lên tiếng thì sốt ruột không thôi, “Thập tam gia, ngài mau nói đi chứ, vì sao Thất gia lại giết ngài?”
Kiều Linh Nhi cong cong khóe môi, chớp mắt đợi chờ Tư Đồ Dật giải thích, cũng ngay lúc này nàng mới phát hiện ra nha đầu Vân Lam kia rất biết thắc mắc vào những lúc đặc biệt, hơn nữa còn rất… đúng lúc.
“Tiểu thư nhà cô chạy mất, cô nói xem Thất ca có muốn giết ta hay không?” Tư Đồ Dật giận dữ hỏi ngược lại.
Vân Lam thấy Thập tam gia nổi giận nên rụt cổ lại, cúi đầu nói, “Nô tỳ không hiểu thôi mà, Thập tam gia đừng giận.”
Tư Đồ Dật nổi đóa, quyết định không thèm để ý đến nàng ta nữa, chợt hắn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Kiều Linh nhi vang lên, trong lòng không khỏi run rẩy.

Tiếng cười này cũng đã lâu không được nghe, nếu Thất ca biết được hẳn sẽ rất hài lòng.

Thế nhưng Tư Đồ Dật không biết rằng, nếu để Thất ca hắn nghe thấy tiếng cười hôm nay, nhân gia sẽ tức giận đến nhường nào.
“Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, ta có một số việc muốn bàn với Thập tam gia.” Kiều Linh Nhi thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói.
Vân Lam vẫn còn thắc mắc, nhưng cũng rất hiểu chuyện cun cút theo Thời Thiến lui xuống.
“Linh Nhi muốn nói chuyện gì với ta?” Tư Đồ Dật không khách khí ngồi xuống bên cạnh nhìn cô gái nhỏ nọ.
Kiều Linh Nhi thấy nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt anh ta thì không biết nói gì, xem ra vị Thập tam gia này cũng rất biết dối gạt người ta! Thực lực của vị vương gia này không hề kém cỏi, song mọi người lại bị dáng vẻ hời hợt phóng túng này lừa gạt, ai nấy đều coi anh ta là một kẻ ngốc.
“Hoàng tổ mẫu hạ ý chỉ bắt Thất gia hồi kinh thành thân, chẳng hay Thập tam gia có biết chuyện này hay không?”
Tư Đồ Dật không khỏi sững sờ, không ngờ Thất ca đã nói cho nàng biết.

Vậy thì hắn cũng không còn gì để giấu, bèn gật đầu, “Ý chỉ đã được hạ từ trước khi cô quay về, thế nhưng…”
Tư Đồ Dật chợt ngập ngừng…
“Nhưng nhị cái gì?” Kiều Linh Nhi sốt ruột hỏi.
“Nhưng vì chờ cô nên Thất ca đã kéo dài thời gian.” Tư Đồ Dật nhíu mày đáp.
Kiều Linh Nhi bỗng thấy lòng mình ấm áp, một sự ngọt ngào đang dần lan tỏa.

Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện sức khỏe Hoàng tổ mẫu không tốt thì đôi mày nhỏ lại khẽ nhíu chặt, “Sức khỏe Hoàng tổ mẫu sa sút từ khi nào?”
Có một số chuyện nàng muốn hỏi rõ ràng nhưng không thể hỏi thẳng Tư Đồ Hiên.

Bởi lẽ trực giác nói cho nàng biết có những chuyện Tư Đồ Hiên giả vờ như không biết để lừa gạt nàng, nàng bị vờn qua vờn lại như con ngốc.


Cho nên tìm hiểu mọi sự từ Tư Đồ Dật là tốt nhất.
“Cô đi rồi thì không đầy hai năm sau Hoàng tổ mẫu ngã bệnh nặng.

Sau khi người khỏe lại thì lâu lâu lại thấy khó chịu.” Nhắc đến tình hình sức khỏe của Thái hậu, Tư Đồ Dật đều nói những lời thật tâm.
“Thái y nói sao?”
“Buồn rầu sinh bệnh.” Bốn chữ kia vừa thốt khỏi miệng, Tư Đồ Dật vô thức nhìn về phía Kiều Linh Nhi, khi ấy đôi mắt ngọc vốn sáng lấp lánh đã mờ hơi sương.

Hắn lo lắng không biết có nên nói tiếp hay không.
Kiều Linh Nhi cúi đầu trầm mặc, rất lâu sau cũng không nói gì.
Một lát sau, Tư Đồ Dật mới tiếp lời, “Trong hai năm qua, Hoàng tổ mẫu không lâm trọng bệnh, chỉ là không còn được tráng kiện như xưa.

Vì thế cho nên phụ hoàng muốn xung hỉ cho Hoàng tổ mẫu, cho nên mới…”
Nói đến đây, Tư Đồ Dật như bị sét đánh trúng, toàn thân bỗng run rẩy, không dám nói thêm nữa.

Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh Thất ca thay đổi qua mấy năm nay, từ tính cách cho đến tâm tư…
“Cho nên Hoàng thượng khuyên Hoàng tổ mẫu hạ chỉ, khuyên Thất gia hồi kinh thành thân, Thất vương phi cũng đã chọn được, có phải không?”
Giọng Kiều Linh Nhi nhẹ như không, khiến lòng người nghe thấy chua xót.
Tư Đồ Dật nóng lòng, “Linh Nhi, cô đừng suy nghĩ nhiều…”
“Thập tam gia yên tâm, ta nào có nghĩ nhiều, ta còn phải cám ơn Thập tam gia vì đã nói thật cho ta biết.” Kiều linh Nhi gắng gượng mỉm cười, đôi mắt nàng đã lấy lại ánh sáng long lanh, thế nhưng lại nhuốm màu đau thương.
“Nhưng…” Tư Đồ Dật rối bời, cảm thấy mình sắp làm cho mọi chuyện phức tạp thêm, nhưng không biết phải gỡ thế nào.
“Ba vị tiểu thư trong phủ là do Hoàng hậu nương nương phái đến, Thập tam gia cũng nên chiếu cố họ.


Cũng nhờ Thập tam gia nhắn nhủ đến họ rằng, người không phạm ta ta không phạm người, giả như người phạm đến ta, ha ha ha, ta sẽ trả lại gấp đôi.”
Kiều Linh Nhi nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng song lại khiến Tư Đồ Dật dựng tóc gáy, nhất là mấy tiếng ‘ha ha ha’ kia, vừa nghe đã cảm thấy mùi nguy hiểm đang lan tỏa.
“Thập tam gia.” Kiều Linh Nhi lại khẽ gọi.
Tư Đồ Dật nhìn nàng thắc mắc, “Chuyện gì?”
Kiều Linh Nhi suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Thập tam gia có biết Thất vương phi được chọn là người thế nào không?”
Chuyện này Tư Đồ Dật vô phương đáp trả, trước đây khi nhận được ý chỉ hắn cũng đã hỏi qua Thất ca, nhưng Thất ca chỉ lạnh lùng cười chứ không trả lời, cho nên hắn hoàn toàn không biết.
“Linh Nhi, cô yên tâm, khẳng định không phải là ba cô gái trong phủ ta.” Tư Đồ Dật cam đoan nói.
Kiều Linh Nhi không nói gì, đương nhiên nàng biết người đó không phải là ba cô ả trong phủ rồi, nếu đúng là họ thì cần gì phải phái đến Liễu Thành chứ.
Bắt gặp ánh mắt khinh thường của Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Dật vội thanh minh, “Chuyện này ta cũng không biết, Thất ca không có nói với ta.”
Kiều Linh Nhi gật đầu tỏ ý đã biết, sau nàng chớp mắt nhìn Tư Đồ Dật rồi thản nhiên lên tiếng, “Đã xảy ra chuyện gì với Mộ Dung tiểu thư?”
Tư Đồ Dật vội vàng đứng dậy, “Phải rồi Linh Nhi, ta còn một số việc phải xử lý gấp, nếu không Thất ca sẽ tìm ta tính sổ.

Ta đi trước.”
Không ngờ anh ta lại phản ứng như vậy, Kiều Linh Nhi hơi ngạc nhiên những cũng không gọi hắn ở lại, chỉ nhẹ nhàng cười, “Thập tam gia bận như thế, vậy thì ta dẫn Vân Lam đến phủ Mộ Dung một chuyến.”
Tư Đồ Dật chết đứng, bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn nàng với vẻ không dám tin, “Linh Nhi, cô…”
Kiều Linh Nhi dịu dàng cười, nụ cười sảng khoái không gì sánh bằng, nàng đứng dậy bước đến trước mặt Tư Đồ Dật, “Thập tam gia bận việc thì cứ đi, ta đích thân đến phủ Mộ Dung tìm đáp án.”
Nàng ta đến phủ Mộ Dung tìm đáp án? Chỉ một chuyện này thôi cũng đủ khiến hắn chết rất thảm rồi, Thất ca…
Tư Đồ Dật đành bất đắc dĩ gọi nàng lại, “Linh Nhi, khoan hẵng đi, ta nói.”
Kiều Linh Nhi dừng bước, khóe môi cong lên như đang cười, nhưng không quay đầu lại, “Bỏ đi, không miễn cưỡng Thập tam gia.”
“Không miễn cưỡng mà, thật sự không miễn cưỡng gì cả… Ta nói, nàng ta…”
Tư Đồ Dật còn chưa dứt lời thì Thời Bố đã xuất hiện, “Thập tam gia, gia tìm ngài có việc, xin ngài mau đến thư phòng.”